Chương 19: Cuộc sống trong sơn động (nhị)!
Trần Mặc ngủ đẫy mắt, ăn no căng bung, xong mới login, chỉ là khi đăng nhập nhìn thấy gương mặt xuất hiện trước mắt mình, nói đúng ra không phải là một người, hắn thất thần mất 10 giây, sau đó kêu to lên: “Thật đáng yêu a!!”
Một con gấu mèo cao bằng nửa người thường mập mạp, hai màu trắng đen siêu cấp đáng yêu đang đứng đó.
Trần Mặc hưng phấn muốn phóng móng vuốt sờ soạng, chỉ là hắn nhìn đến cái tên treo trên đầu gấu mèo nhỏ, bàn tay liền đứng khựng lại giữa không trung.
Cái gì, vì sao trên đầu gấu mèo lại có hai chữ Trầm Mặc…
Nhất định là hệ thống chơi ác rồi, mặc kệ, sờ soạng đã rồi tính sau.
Trần Mặc hưng phấn vươn móng tính vuốt ve đám lông mềm mượt như nhung kia, nhưng một chuyện bi kịch đã xảy ra, bàn tay mới vừa đụng tới, còn chưa cảm giác được tí cảm xúc nào, hắn đã bị hút vào trong đó, trước mắt tối sầm, sau đó bỗng sáng bừng lên, chung quanh cái gì cũng không có, chỉ có một tảng đá quen thuộc chình ình ngay phía trước, ghê tởm hơn chính là ngay cả một vết cắn cũng không thấy, tròn thiệt là tròn a.
Trầm Mặc lôi nhiệm vụ ra xem lại, hắn không để ý phần chú thích khi logout của nhiệm vụ “thiết xỉ”, thì ra tảng đá đã phục hồi như cũ rồi~
Cái của nợ gì thế này, ta cắn ta cắn.
Răng rắc răng rắc, rầm rầm cạch cạch, cắn nát nó đã rồi tính sau.
Ủa, tại sao răng nanh lại không đau, miệng không chua xót.
Hệ thống: Chúc mừng người chơi Trầm Mặc hoàn thành nhiệm vụ “thiết xỉ”, đạt được phần thưởng “răng thép”.
Trầm Mặc há hốc mồm trừng mắt nhìn cái cửa đóng kín, không phải đã nói cắn vỡ tảng đá sẽ được thưởng chìa khóa sao?
Trầm Mặc vươn bàn tay đầy thịt dùng sức đập cửa, nhưng cánh cửa vẫn không có chút phản ứng nào, ta đây thử cắn vậy.
“Ô.” Cánh cửa cứng quá à, răng đau quá.
Cánh cửa đột nhiên hiện lên dòng chữ: Chúc mừng người chơi đạt được phần thưởng chìa khóa, nếu đọc được những dòng chữ này, chứng minh người chơi đã đạt được hệ ẩn, yên tâm, gấu mèo rất đáng yêu nha, rất được mỹ nữ hoan nghênh, “răng thép” chính là kĩ năng duy nhất, chúc mừng. Khụ khụ, đều là do lão bà ch.ết tiệt kia nói là phải có người chơi tự nguyện ăn một cái bánh bao bẩn thỉu, lão tử mới được tự do, a, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cái chìa khóa ở trên chóp cánh cửa, cố lên đi, gấu mèo nhỏ, ha ha ha.
Dòng chữ biến mất, trên cánh cửa lại trở nên trống trơn.
Ở trên chóp cánh cửa?
Vì sao thoạt nhìn lại cao như vậy…
Trầm Mặc khẽ đứng lên, lại ngã sấp xuống , ô ô ô, biến thành gấu mèo, ngay cả đứng cũng không được sao.
Tứ chi đứng trên mặt đất, cũng thực không dễ dàng, lắc lắc lắc lắc, Trầm Mặc bi phẫn nhìn cánh cửa cao gấp hai lần mình, ta kiễng ta kiễng. Tứ chi tròn tròn đô đô ghé vào trên cửa, bất quá, kế tiếp phải làm sao bây giờ, thân mình Trầm Mặc đang dần trượt xuống, lại dùng sức liều mạng hướng lên trên, bò a bò a.
Hệ thống: Chúc mừng người chơi học được kỹ năng trèo cây.
Cửa chứ không phải cây a. Trầm Mặc đầu đầy hắc tuyến.
Thở hổn hển leo được lên đỉnh cánh cửa, Trầm Mặc cầm cái chìa khóa, nhưng vấn đề mới lại nảy sinh, phải đi xuống làm sao đây, cứ bước đi xuống thôi à? Chỉ là khoảng cách nhìn từ trên cao xuống thật khủng khiếp.
Gấu mèo nhỏ beo béo lạnh run, chậm rãi vươn một móng vuốt, lại run rẩy vươn thêm một móng nữa…
Chắc cũng không đáng sợ đến thế đâu nhỉ…
Chạm chân được xuống mặt đất cứng rắn, Trầm Mặc thở phào an tâm, bàn tay thịt thị nộn nộn cầm cái chìa khóa khẽ mở cửa, run run… tại sao khóa lại không mở được thế này.
Trầm Mặc bực mình, quăng cái chìa khóa đi, nhắm thẳng vào cái ổ khóa, ta cắn nát ngươi!
“Răng rắc.” Khóa bỗng bật mở.
Trầm Mặc cũng ngã nhào xuống đất.
Không có chìa khóa cũng có thể mở cửa?! Đừng có giỡn người ta như vậy chứ.
“Kẽo kẹt.” Cánh cửa mở toang.
Trầm Mặc cảm động rơi lệ đầy mặt.
Hệ thống: Quốc bảo xuất hiện, mọi người phải cố gắng giữ kỹ nha~
Trầm Mặc há hốc mồm, hả, đây không phải là đang nói hắn chứ.
“Cái gì là quốc bảo?”
“Nhất định là bản đồ kho báu.”
“Sai, là cực phẩm vũ khí.”
“………..”
Tác giả: Tưởng tượng một chút, một con gấu mèo phì phì béo béo, thịt thịt nộn nộn dùng sức bò lên cửa, thật đáng yêu nha, ha ha Trầm Mặc đã trở lại hô hô.