Chương 28: Lục văn x trần mặc (nhị)!
Lục Văn mang Trần Mặc vào một căn phòng, sau đó hắn bị áp đảo , rồi bị cởi quần áo, và…
“A!!!”
“Đừng…”
“Đau quá!”
“Rất nhanh sẽ tốt thôi.”
“Ừm… tốt lắm phải không?”
“Phụt.”
Lục Văn phụt cười, Trần Mặc nhìn y, cảm thấy ngoài đời y không lạnh lùng như trông game, y cười rộ lên đẹp trai quá đi, khiến tim của hắn cứ nhảy thình thịch thình thịch, mặt cũng thật nóng, nhất định là bị mát xa đến nóng mà.
Lục Văn câu lên khóe miệng: “Bây giờ ngươi thấy thoải mái hơn không?”
Trần Mặc ngốc ngốc gật đầu. Hắn trước kia chưa từng thử qua SPA, bất quá hắn vẫn cảm thấy thực ngượng ngùng, để cho con gái nhà người ta giúp hắn mát xa, nhất định mệt ch.ết đi, hắn béo như vậy mà…
(Ai hiểu sai quay mặt vào tường tự kỉ đê~)
Khi Lục Văn cùng Trần Mặc lại bước lên xe, thì Trần Mặc tóc dài đã biến thành tóc ngắn, râu cũng không còn, chỉ duy nhất quần áo vẫn nhàu nhĩ như cũ.
Trần Mặc nhìn trong gương, trừ bộ quần áo ra thì hầu như tất cả đều đã thay đổi thành một con người khác, bàn tay mất tự nhiên chẳng biết phải để chỗ nào cứ vân vê vạt áo.
Lục Văn thấy thế, liền nói: “Chúng ta về nhà trước đã.”
Trong đầu Trần Mặc hiện ra một dấu chấm hỏi thật to, “Về nhà?” Quay về nhà ai cơ?
Lục Văn giống như biết Trần Mặc đang suy nghĩ gì, thức thời nói, “Nhà của ta.”
“Cái gì?”
Trần Mặc lắp bắp: “Ta, ta như vậy được không, nhà ngươi còn có… người khác không, ta… ta có nên đi mua quà gì đó không?”
Lục Văn cười to: “Ngươi sao giống như chuẩn bị đến gặp cha mẹ chồng tương lai thế.”
Trần Mặc ngượng ngùng đỏ bừng gương mặt tròn vo.
Muốn sờ quá, Lục Văn cũng đã từng thử một lần, cái bụng mềm mềm, thật sự sờ vào thích lắm, đem cái bụng đó làm gối ôm có lẽ cũng rất thoải mái đi.
Trần Mặc bị Lục Văn nhìn đến nổi hết da gà, vội vàng che bụng, “Không cho phép nhìn, cũng không cho phép ôm, bụng của ta không phải là gối ôm đâu nhé.”
Lục Văn nhìn bộ dáng khẩn trương của Trần Mặc, tâm tình cũng cực kì tốt.
Trần Mặc không phục nói, “Ta nói đó, ta không phải gối ôm nha, mà ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy, có nên mua quà gì không?”
Lục Văn nói, “Không cần, nhà chỉ có một mình ta thôi.”
Trần Mặc có chút yên lòng , từ từ, hắn cùng Lục Văn, đây không phải là chỉ có hai người bọn họ thôi sao, mặt không biết vì cái gì lại trở nên nóng hừng hực.
Lúc tới cửa nhà Lục Văn, bụng Trần Mặc đột nhiên phát ra tín hiệu đói khát mà kêu gào biểu tình rầm rộ, Trần Mặc ngượng ngùng ôm bụng, xấu hổ nói, “Ta… ta có thể là do ăn đồ vớ vẩn nên mới thế thôi.”
Lục Văn cười cười không vạch trần Trần Mặc, chỉ nói: “Ta cũng có chút đói bụng, ngươi đi nấu cơm đi.”
Trần Mặc há hốc mồm: “Hả?”
Lục Văn cố ý nói, “Chẳng lẽ ngươi không biết nấu ăn?”
Trần Mặc thẹn quá thành giận: “Đương nhiên là biết, nấu ăn thì có gì khó chứ.”
Lục Văn gật đầu, “Ừ, tốt nhất làm mỹ vị giống như trong game ấy.”
Trần Mặc cứng đầu cứng cổ nói, “Làm thì làm.”
Nhưng mà, Trần Mặc đứng đối diện với cả đống nồi niêu xoong chảo mà toát mồ hôi hột, không biết nên làm như thế nào, đầu tiên chắc là phải lấy đồ ăn ra thái nhỉ, hắn cầm con dao bếp sắc lẻm mà run hết cả người, gọt vỏ cà rốt rồi cắt thành từng khối, à ừ, hình như quá dầy rồi thì phải , nhưng nấu chín chắc ăn cũng chẳng sao đâu, thêm dầu, nêm gia vị, á, dầu nóng bắn ra đau quá, đổ chỗ nguyên liệu vào, không biết có chín được không nữa, lại nêm gia vị, thêm xì dầu, a, tại sao xì dầu lại rớt đầy lên áo hắn thế này, bộ quần áo khá khẩm duy nhất giờ cũng thành đồ bỏ đi rồi, không xong, trong nồi là cái thứ gì đen sì sì thế kia, Trần Mặc hoảng hốt tắt bếp, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Lục Văn đứng một bên nhìn đã lâu, ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Ngươi đi tắm rửa trước đi, để đó ta làm cho.”
Trần Mặc xấu hổ gãi đầu, “Ừm.” Mình làm cái gì cũng không tốt, nhưng không ngờ Lục Văn còn có thể nấu ăn a.
Nhưng mà, lúc Trần Mặc một thân béo tròn chỉ quấn khăn tắm đi ra, nhìn một mâm đồ ăn đen sì sì trước mặt, không khỏi mở miệng hỏi: “Là đồ ta làm?”
Ánh mắt Lục Văn dừng lại trên làn da trắng nõn của Trần Mặc, giữa làn da tuyết trắng đó đặc biệt nổi lên hai điểm phấn hồng dụ hoặc, y vô thức nói, “Cái gì?”
Trần Mặc chỉ vào đĩa đồ ăn nói, “Ta làm sao?”
Lục Văn thu hồi tầm mắt, “Ta làm đó.”
Trần Mặc: “Ngươi không biết nấu ăn?”
Lục Văn lắc đầu.
Trần Mặc: “…”
Lục Văn lấy điện thoại di động ra, “Gọi đồ ăn ngoài vậy.” Gọi điện thoại xong, y quay sang hỏi: “Ngươi muốn mặc quần áo trước hay không?”
Trần Mặc ngượng ngùng nói, “Quần áo dơ, cho nên ta cứ như vậy đi ra …” Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại khẩn trương nói, “Ta chẳng phải không mặc gì đâu, ta có mặc qυầи ɭót đó.” Nói xong, liền đem khăn tắm xốc lên để chứng minh.
Lục Văn ôm mũi, nhưng máu vẫn cứ chảy ra ồ ồ.
Trần Mặc kích động muốn tìm khăn tay, nhưng đáng giận ở chỗ Trần Mặc càng lại gần, khe hở chỗ bàn tay Lục Văn bịt vào lại tuôn càng nhiều máu mũi hơn.
Tác giả: Phụt~ ha ha, máu mũi~