Chương 53
Thủ tục báo danh của công hội chiến đã bắt đầu một thời gian rồi , 3 ngày sau là bắt đầu khai mạc . Đồng thời chiến trường thỏa mãn hơn trăm ngàn người là cái dạng gì đều không ai biết , mà đồng thời trang phục để trăm ngàn người PK , vũ khí hay vân vân gì đó thỏa mãn cũng đồng dạng không ai biết . Vô luận là lo lắng đến cỡ nào , sốt ruột đến cỡ nào thì mọi người trong [Long Chi Cốc] cũng phải ráng mà chờ đợi
Nhưng đối với Vương Vũ Trạch mà nói , chuyện đáng để lo lắng không phải là 3 ngày sau mà là hôm nay – 27/12 . sinh nhật của Không Không Không hay nói chính xác hơn là Trần Tử Siêu . Mấy người họ hẹn chiều hôm nay gặp mặt , trước là đi K , sau đó tìm chỗ ăn uống . Hoạt động rõ ràng là buổi chiều nhưng sáng sớm Sở đại sư huynh lại chạy đến phòng cậu , hại cậu không thể nướng thêm chút nữa
Vương Vũ Trạch ôm chăn đứng lên mắt to trừng mắt nhỏ với Sở Tiêu Thiệu , buồn ngủ cũng tiêu đi một nửa “Tiêu Tiêu , sao anh tới sớm vậy “
“Cùng nhau đi ăn điểm tâm “
“Không phải … ” – Vương Vũ Trạch ngồi xuống , cào cào mái tóc như ổ quạ của mình , vô lực nói – ” Anh là sợ em đi sinh nhật một mình bỏ anh ở lại , cho nên đến đây canh chừng em “
“Không phải “
“Còn nói không phải ” – Vẻ mặt nghiêm túc nhìn người bên kia đang đứng bình tĩnh nhưng kỳ thực trong lòng đang nhấp nhỏm không yên ” Chưa có ngày nào mà trước 7h anh đến rủ em đi ăn sáng cả “
“…”- Không biết trả lời thế nào , đối phương chỉ có thể tiếp tục giương mắt nhìn
Vương Vũ Trạch thở dài , dậy sớm như vậy thì làm gì đây nha , sáng nay cũng không có tiết . Hơn nữa nhìn qua thấy người nào đó có chút đáng thương , có chút hiu quạnh khiến cho sự tức giận khi vừa bị gọi rời khỏi giường cũng tiêu tan đi hết , cậu mềm lòng nói ” Em còn muốn ngủ một chút , nếu không em đưa máy tính cho anh chơi “
“…”
“Không muốn chơi sao ? ” – Bắt đầu cào cào tóc – ” Vậy thì ngủ chung không ? “
Cậu thề , cậu chỉ là thuận miệng nói . Cậu thật sự rất mệt …….. hơn nữa cậu cũng thề , cậu không hề thấy đằng sau tiểu tr.a đang có cái đuôi phe phẩy không ngừng
“Được”
Con mie nó tại sao lại trả lời nhanh như vậy , nhìn người nào đó thuần thục cởi áo khoác khiến cho Vương Vũ Trạch nuốt một ngụm nước miếng , tự động xê dịch vào bên trong . May mắn đối phương chỉ cởi áo khoác , á á vì sao lại cảm thấy động tác sư huynh cởi quần thật nguy hiểm vậy nè . Ngay tại lúc mạch nước nóng đang khởi động thì đại sư huynh đã thành công chui vào ổ chăn của Vương Vũ Trạch . Thân trên thì mặc áo , còn bên dưới là quần tứ giác , thôi được rồi chuyện này có thể tạm chấp nhận , nhưng chính là …
“Chỗ này có chút nhỏ ” – Cậu nhấc nhấc tay , lại xê dịch vào trong một chút
“Ừ “
Ừ em gái nhà anh , không được quay sang hướng này
“Cái kia , chân … ” – Không được đè lên chân em ! Sẽ rất tê nha
“Ừ “
Ừ em gái nhà anh , là kêu anh dời cái chân đi chỗ khác chứ không phải cọ cọ chân em
“Hay là … ” – Vẫn là rời giường đi . Hai thằng con trai ngủ chung trên một chiếc giường , cảm giác thật không ‘hài hòa’ . huống chi quan hệ của hai người còn không được thuần khiết , thiệt xấu hổ
“Ngủ đi ” – Đối phương đánh gẫy lời nói còn chưa buột ra khỏi miệng cậu
“Òh”
Một lát sau , có một cánh tay lặng lẽ vươn đến ôm lấy bờ vai cậu . Đụng chạm đột ngột này làm cho Vương Vũ Trạch kinh ngạc trong nháy mắt , tiếp theo nhìn đối phương từ từ nhắm hai mắt lại , khóa miệng vươn vươn lên , vẻ mặt nhu hòa khiến cậu cũng bình tĩnh trở lại cho nên không thèm để ý nữa mà tiến vào lòng ngực người ta cọ cọ . Sở Tiêu Thiệu ăn ý siết chặt vòng tay hơn nhanh chóng đưa hai người vào giấc ngủ
Ánh sáng ban mai nhàn nhạt xuyên thấu qua lớp màn cửa bên ngoài , bên trong phòng có hai thanh niên đang nằm ôm nhau ngủ . Hai người đều thản nhiên mỉm cười , tựa hồ ở trong mộng gặp được điều gì tốt đẹp , cả cảnh tượng thật an bình yên tĩnh ,ấm áp hài hòa …
Con mie nó !!!!!!! La Tường nằm ở giường kế bên khóc không ra nước mắt , hai người muốn triền miên gì đó thì phải xem tình huống một chút chứ . Ông đây vẫn còn trong phòng nha !!!! Lần này thì hay ho rồi , muốn động cũng không dám động , muốn nói cũng không dám nói , các người chính là cố ý muốn chỉnh ông đây đúng không Cậu xấu hổ muốn xoay người nhưng mà lại sợ ảnh hưởng đến “tiểu tình lữ” kia , đến lúc đó thì còn xấu hổ hơn . Cảm giác được chính mình càng lúc càng tỉnh táo còn thân thể thì càng lúc càng cứng ngắc , quả nhiên duy trì một tư thế trong một thời gian dài là không thể nào
Một lát sau , cảm giác được giường bên kia truyền qua hai tiếng hít thở đều đặn , hẳn là đã ngủ rồi đi ? Vậy có nghĩa là ông đây có thể động được một chút phải không ? La Tường thật cẩn thận trở mình rồi lại thở phào một tiếng , đương nhiên điều đó cũng phải làm trong lặng lẽ . Ông đây có phải nên cảm ơn hai cái tên này không trực tiếp ‘làm việc’ mà chỉ là thuần khiết ngủ hay không . Sớm biết thế sẽ đi chỗ khác a , ở đây khi không làm cái bóng đèn
Như thế hai người ngủ một giấc thẳng đến 11 giờ rồi xuống lầu tùy tiện ăn cơm trưa , sau đó thì đón xe đi vào thành phố , đúng … là thành phố. Hiện taị đa số các trường đại học đều cho xây ở vùng ngoại thành ,muốn vào thành phố thì mất ít nhất 2 tiếng đồng hồ . Giang Niên bên kia đã sớm gọi điện thoại hối thúc cậu , sẵn đó cậu cũng nói luôn sẽ dẫn bạn theo , tuy rằng Giang Niên cảm thấy có chút kinh ngạc nhưng sau đó lại tỏ vẻ không sao . Dù sao thì người càng đông càng náo nhiệt , thật ra hắn cũng có chút chột dạ vì Hà Nguyệt cũng đi theo cùng
Lúc hai người tới nơi đã thấy Giang Niên ,Hà Nguyệt và Trần Tử Siêu đứng đợi ở cửa KTV
“Trạch Trạch ~ ” – Trần Tử Siêu lao như cơn bão ôm lấy Vương Vũ Trạch , vóc dáng của hắn không thấp ,cao lớn lưng hùm vai gấu
“Siêu Siêu ~ ” – Thanh âm làm nũng khiến cho người người ghê tởm đó chính là sở trường của Vương Vũ Trạch
Giang Niên đã sớm nhìn quen hình thức ở chung của hai tên này . ngược lại nam sinh đi cùng Vương Vũ Trạch thì sắc mặt bỗng tối lại , trên trán còn lộ rõ hắc tuyến , gắt gao trừng mắt nhìn hai người ôm nhau . Người này thật đáng giá để nghiên cứu nha , Giang Niên ở bên cạnh hưng trí đánh giá đối phương một chút . Tựa hồ cảm giác được có ai đó đang nhìn mình , nam sinh kia liền quay đầu lại trừng hắn một cái , hơn nữa so với cái trừng hai người kia thì cái này còn hung ác hơn . Tôi chọc giận hắn khi nào vậy Hơn nữa nhìn hình như có chút quen mặt
Từ trong lòng con gấu kia giãy giãy ra , Vương Vũ Trạch nhìn gương mặt của sư huynh nhà mình rồi nắm lấy tay anh dẫn đến trước mặt bọn Giang Niên giới thiệu
“Đây là Sở Tiêu Thiệu , lớn hơn tôi 2 tuổi , hiện tại đang là nghiên cứu sinh . Đây là Giang Niên , Trần Tử Siêu , còn có bạn gái của Giang Niên – Hà Nguyệt , tất cả đều là bạn của em “
“Ừ ” – Sở đại sư huynh lên tiếng , mặt không biểu tình nhưng tuyệt đối là không vui vẻ gì
“Xin chào ” – Giang Niên và Hà Nguyệt cũng không để ý đến vẻ mặt lạnh đạm của đối phương , đều nhiệt tình tiếp đón . Đặc biệt là Trần Tử Siêu , hắn muốn ôm đối phương thật chặt nhưng lại bị ánh mắt của hai người đối diện ngăn trở . Sở Tiêu Thiệu thì lạnh lùng không nói rồi nhưng sao ngay cả Vương Vũ Trạch cũng dùng ánh mắt cảnh cáo hắn …
Dĩ nhiên rồi , Tiêu Tiêu nhà tôi là người có thể để cho cậu tùy tiện ôm sao ? ← Kỳ thật cậu vẫn chưa nói ra câu này thì đã bị Trần Tử Siêu hiểu lầm , hắn nghĩ cậu muốn tốt cho hắn , không muốn hắn bị xấu hổ
“Vào thôi “- Giang Niên quen thói đứng đầu chỉ huy một đám người , trong võng du cũng thế mà trong hiện thực cũng thế
Thói quen mười mấy năm qua làm cho Vương Vũ Trạch chỉ cần nghe thấy lời nói của Giang Niên là không tự chủ được sẽ đuổi theo , thói quen bị chiếu cố , thói quen để tất cả do đối phương quyết định . Ngay tại lúc cậu muốn đi theo sau Giang Niên thì có một bàn tay ở sau lưng kéo cánh tay cậu lại . Quay đầu nhìn lại bàn tay trắng nõn kia đối lập là gương mặt vì tức giận mà đen xì khiến cho Vương Vũ Trạch nở nụ cười . Cậu meo meo cười dừng lại chờ người nọ đi đến bên cạnh mình , sau đó vênh lên vẻ mặt đắc ý cùng hắn tiến vào KTV