Chương 30: Phát ra từ nội tâm
Hai người im lặng đứng ở trên đường.
Lộ Nam Minh hờ hững nhìn Bạch Văn, Bạch Văn cúi đầu nhìn đất, thật giống như đang tìm tòi bản đồ kho báu dưới đó vậy.
Lộ Nam Minh mím môi, bỗng dưng xoay người rời đi.
Bạch Văn đuổi theo, nhỏ giọng kêu.
Một trước một sau, im lặng đi tới phòng học.
Lộ Nam Minh dừng chân, xoay người từ trên cao nhìn xuống Bạch Văn.
Bạch Văn giật mình, theo quán tính ngửa người về phía sau, suýt nữa thì té từ trên xuống, vừa đứng vững được, liền không thể không nhìn vào mắt Lộ Nam Minh.
Lộ Nam Minh đi xuống một bậc thang nữa, đứng cùng một hàng với Bạch Văn.
Bạch Văn kinh ngạc nhìn hắn.
Khóe môi Lộ Nam Minh khẽ cong lên nụ cười lạnh, vươn tay ra đẩy một cái, ép Bạch Văn vào tường, một tay đấm phía trên đầu cậu, trong mắt Lộ Nam Minh là ngọn lửa tức giận đang bùng cháy.
“Tôi ghét bị người khác quấy rầy!”
“…” Bạch Văn vô tội nháy mắt một cái, “Em không quấy rầy anh.”
Lộ Nam Minh cười giễu một cái, khẽ hừ: “Cậu cho tôi là thằng ngu hả?”
Bạch Văn cũng cười ngốc nghếch: “Có lẽ anh không cẩn thận bị cái gì đó đập vô đầu chăng?”
Lông mày Lộ Nam Minh xoắn lại, ngạc nhiên nhìn Bạch Văn.
Bạch Văn nháy mắt, mặt từ từ đỏ lên, dùng giọng ngượng ngùng khẽ hỏi: “A Minh Minh, sao anh nhìn em thế? Cẩn thận em sẽ hiểu lầm đó!”
Lộ Nam Minh không nhịn được khóe miệng khẽ giật, giả vờ như không nghe thấy lời nói của cậu: “Không quấy rầy, cậu đi theo tôi làm gì?” Rõ ràng hắn không tin lời nói vừa rồi của Bạch Văn, mà hắn cũng định sẽ vạch trần cậu ngay tại chỗ.
“Đến đây lấy ít đồ, vừa vặn cùng đường thôi. A Minh Minh, anh nói chúng ta có phải rất có duyên hay không?” Bạch Văn mở to mắt nhìn hắn, treo trên mặt nụ cười ngượng ngùng.
Lộ Nam Minh không nhịn được niết mặt cậu một cái, khẽ cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, cười chẳng thân thiện chút nào: “Đúng vậy, có duyên thế này chẳng tốt chút nào, cậu tới đây lấy cái gì thế?”
Bạch Văn quẹt miệng, trong mắt hiện lên ánh nước, giống như đau lòng, hoặc tủi thân lắm, “Em tới…”
Bạch Văn còn chưa nói dứt lời, ở trên tầng liền vọng xuống tiếng gọi, “Bạch Văn, nhanh lên chút, tôi đang vội đi có việc.” Giọng nói vội vàng cùng tiếng bước chân gấp gáp, có người đang chạy từ trên tầng xuống.
Lộ Nam Minh im lặng lùi bước, ôm ngực đứng ở một bên.
Một lúc sau xuất hiện thân hình cao lớn trong tầm mắt, thấy Lộ Nam Minh ở bên cạnh thì người đó rõ ràng sửng sốt, nhưng sự chú ý của gã rất nhanh liền quay lại trên người Bạch Văn, bất mãn oán hận nói: “Giờ tôi đang vội đi ra ngoài với bọn họ, mà vẫn chưa đi được đây, nếu không phải tôi quá sốt ruột chạy tới nhìn một cái, rốt cục cậu còn lề mề đến khi nào nữa. Cậu đứng ở bậc thang làm gì thế?” Sau đó ánh mắt liếc về phía Lộ Nam Minh, như đang im lặng hỏi quan hệ của hai người.
Bạch Văn cười hì hì nói: “Không phải đến rồi sao? Cậu gấp cái gì?”
Trừng mắt một lúc, người kia quay sang nhìn Lộ Nam Minh đang đứng bên cạnh hỏi: “Ai đây? Bạn cậu hả?” Gã tất nhiên biết Lộ Nam Minh, chỉ là không nói ra mà thôi.
Bạch Văn nắm chặt tay áo của Lão Cửu, “Không phải, anh ấy chỉ đi ngang qua thôi.”
Lộ Nam Minh: “…”
Lão Cửu nghi ngờ nhìn Bạch Văn, lại quay sang nhìn Lộ Nam Minh một cái.
Mãi đến khi giọng nói chuyện của Bạch Văn và Lão Cửu dần dần đi xa, Lộ Nam Minh mới vươn tay nhu huyệt thái dương, xoay người đi lên tầng.
Lộ Nam Minh đi ra khỏi phòng phát thanh, nhìn thấy Bạch Văn đang dựa vào lan can ở chỗ cửa ra vào thì đứng khựng lại, vừa chuẩn bị đi tiếp, Bạch Văn đã cười hì hì đi đến, nịnh hót: “A Minh Minh, giọng của anh thật dễ nghe.”
Lộ Nam Minh mắc điếc tai ngơ tiếp tục đi.
Bạch Văn nhún nhảy đuổi theo phía sau lưng hắn, nhảy bên trái một cái, lại lượn sang bên phải một cái, từ bên phải lại vèo sang bên trái, giống như vật cưng đang cố gắng lấy lòng chủ nhân của mình, cũng không ngừng dùng lời ca ngợi để khen hắn.
Lảm nhảm một lúc, Bạch Văn mới phát hiện Lộ Nam Minh rất im lặng, cậu dựa vào bậc thang để bày ra tư thế nhìn từ trên xuống, khẽ rướn đầu ra hỏi dò: “A Minh Minh, sao anh không nói chuyện? Anh đang giận hả?”
Bỗng nhiên, Lộ Nam Minh quay đầu lại trừng cậu, “Cậu có phiền không hả, bây giờ tôi không phải người đi ngang qua.”
Bạch Văn kinh ngạc há hốc mồm, vẻ mặt chuyển từ vui mừng, kinh hỉ, hưng phấn đến cảm động, cậu chợt giang hai cánh tay ra, bổ nhào về phía Lộ Nam Minh.
Lộ Nam Minh không có sự chuẩn bị, bị Bạch Văn bổ nhào vào người như thế, chỉ có thể lui về sau, nhưng hắn đang đứng trên bậc thang, thế là giẫm phải khoảng không, người cứ thế lao thẳng xuống dưới. Mà Bạch Văn cũng chẳng chuẩn bị gì, bổ nhào luôn xuống khoảng không ấy, sau lại thấy Lộ Nam Minh ngã về sau, cậu hô to một tiếng, bởi vì trọng tâm không ổn định, cũng té xuống trên người Lộ Nam Minh.
Lộ Nam Minh té xuống, còn bị một người sống sờ sờ đè lên, cảm giác kia các bạn có thể tưởng tượng ha!
Lộ Nam Minh cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều bị đập cho phòi ra hết, thật lâu chả nói được câu gì.
Bạch Văn lấy lại tinh thần, sốt sắng cầm tay hắn la to: “A Minh Minh, anh không sao chứ?”
Lộ Nam Minh hít thở một lúc lâu mới thoải mái hơn chút, lại bởi vì Bạch Văn cứ ngồi trên bụng mình lắc lư, mặc kệ là ai, bị một người trưởng thành ngồi trên bụng lại còn nhích tới nhích lui, hắn cũng không còn sức đâu để giận nữa, bởi vì chịu đựng sức nặng trên bụng đã khiến hắn mất sức kinh khủng rồi.
Bạch Văn vừa gấp gáp gọi vừa rướn cổ nhìn mặt Lộ Nam Minh, thấy Lộ Nam Minh đang mở to mắt nhìn mình, vẻ mặt thống khổ, nước mắt nước mũi cậu chảy như mưa.
Lửa giận ngút trời của Lộ Nam Minh lập tức biến mất trong từng giọt nước mắt của Bạch Văn, bởi vì Bạch Văn ngồi im rơi nước mắt, nên rốt cục hắn đã có chút khí lực để nói chuyện: “Cậu đứng lên trước.”
Bạch Văn dùng cả tay và chân bò dậy, rất sợ làm đau Lộ Nam Minh, sau đó xoay quanh hắn mấy vòng, “Giờ sao rồi? Sao rồi? Á, có phải gọi 120 không…”
Lộ Nam Minh từ từ ngồi dậy, vội vàng ngăn cậu lại, “Cậu khoan đã.”
“Hả?…. Anh đừng lộn xộn, bọn họ nói lộn xộn sẽ…” Bạch Văn vội vàng im miệng, cắn cắn môi dưới, cũng không nói gì thêm nữa.
Lộ Nam Minh vươn tay nói: “Trước cậu kéo tôi dậy, tôi không sao.”
“…” Bạch Văn lấy tay xoa nước mắt, chớp chớp, lông mi vẫn còn vương nước, nói: “Thật chứ?”
Lộ Nam Minh nói như đinh đóng cột: “Thật.”
Bạch Văn do dự, cả buổi mới vươn tay thử kéo hắn.
Lộ Nam Minh đứng lên, một tay vịn tường, thấy Bạch Văn vẫn lo lắng nhìn mình, không thể không dịu dàng trấn an nói: “Tôi không sao, chỉ có hai bậc thang thôi mà.” Hắn đứng cách chỗ sàn nhà không xa, cũng chỉ bước hụt hai bậc, té xuống mặc dù rất kêu, rất dọa người cũng rất đau, nhưng thật ra không có chuyện gì lớn cả.
Ít nhất sau khi thời gian trôi qua, hắn không cảm thấy quá đau như lúc đầu nữa.
Bạch Văn nghi ngờ khẽ đảo mắt nhìn tới nhìn lui, cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lộ Nam Minh mới yên tâm, cậu cười nói: “Không có chuyện gì là tốt rồi… Thật xin lỗi!”
Lộ Nam Minh thấy qua rất nhiều nụ cười của Bạch Văn, có vui vẻ, có hưng phấn, cũng có lấy lòng… Hắn cũng không cho là Bạch Văn cười rất giả tạo, cười rất khó coi, nhưng lần đầu tiên hắn thấy Bạch Văn cười rất đẹp, thậm chí còn nghĩ đây mới là nụ cười xuất phát từ nội tâm cậu.
Lộ Nam Minh không nhịn được lại khẽ xoa đầu Bạch Văn.
Bạch Văn lại cúi đầu không nhìn hắn.
Hai người trầm mặc đi xuống tầng.
Vai và eo Lộ Nam Minh còn rất đau, đặc biệt là eo, đi xuống tầng quả chính là cực hình, nhưng thấy Bạch Văn cẩn thận nhìn mình như thế, trong mắt đều là lo lắng cùng tự trách, hắn chỉ có thể kiên cường nhịn đau, làm bộ như mình không sao cả.
“Cậu đi về trước đi!” Lộ Nam Minh đứng tạm ở phòng học dưới tầng nói với Bạch Văn.
Bạch Văn do dự nhìn Lộ Nam Minh, cuối cùng gật đầu đồng ý, lúc đi về còn ngoái đầu lại nhìn, thấy Lộ Nam Minh còn đứng tại chỗ, liền nở nụ cười, sau đó quay đầu tiếp tục đi, cũng không ngoái lại nhìn nữa.
Đi tới chỗ có vật chắn, Bạch Văn mới dừng bước, quay đầu nhìn lại, nhưng Lộ Nam Minh đã không còn đứng ở đó.
Bạch Văn chạy chậm lại hướng đó, mãi đến khi thấy bóng lưng của Lộ Nam Minh, hắn đang dùng tay trái xoa nhẹ lên eo, chậm chạp lại có chút khập khiễng bước đi trên đường, lúc này Bạch Văn mới dừng chân, len lén đi theo phía sau hắn.
Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy Lộ Nam Minh trở về kí túc xá, Bạch Văn mới uể oải đi về.
Buổi tối trước khi tắt đèn, Lộ Nam Minh nhận được một lọ thuốc mỡ của một bạn học không biết tên đưa cho, chuyên trị thương ngoài da do bị ngã.
Lý Dị cười hỏi: “Là em gái thầm mến nào à? Thấy ông bị thương, còn nhờ người đưa tới, hiện giờ xem ra, quả thật lãng phí trái tim đồng cảm của anh đây rồi.”
Lộ Nam Minh nắm chặt lọ thuốc mỡ trong tay không nói gì, người đưa cái này cho hắn chỉ có một, nhưng người này… hẳn là cười hì hì tự đưa đến tận cửa mới đúng chứ.
END 30