Chương 36: Có thể tự hiểu
Không Màu:╭(╯ ╰)╮
Rau Rừng Không Có Màu Đỏ: -_-||| Bây giờ có thể nói nguyên nhân chưa?
Không Màu: ~(@^_^@)~ Tất nhiên là vì em thích anh rồi!
Không Màu: Không Sama, em cực kì thích anh, từ khoảnh khắc nghe được giọng nói của anh…
…
Rau Rừng Không Có Màu Đỏ: Có việc out trước, chào ~
Không Màu: …
Lộ Nam Minh kiên quyết log out.
Bạch Văn liên tục gửi mess đi, toàn bộ đều như chìm sâu dưới biển, Bạch Văn thở dài một tiếng, lại sửa tên QQ của mình thành Rau Muống Xanh Ngắt, nhìn thấy hai cái nick tương tự nhau, trong lòng Bạch Văn cực kì thỏa mãn.
Từ đó, Bạch Văn không gặp được Rau Rừng Không Có Màu Đỏ nữa, nhưng cậu chẳng thương tâm chút nào.
Chịu thôi, ai bảo chồng cậu hay xấu hổ quá làm chi?
Khang Phi nghe xong suy nghĩ của Bạch Văn thì sờ mũi: “Em có thể giả làm bạn cậu ấy, sao trước không thử trở thành bạn của cậu ấy xem sao?” Gã đã sớm lĩnh giáo qua chuyện Bạch Văn quá tự kỷ, vì thế suy nghĩ này của Bạch Văn không khiến gã kinh ngạc lắm, chỉ là cảm thấy cậu có chút đần độn, biết rõ quá nhiệt tình sẽ không có kết quả, tại sao lại vẫn cứ trực tiếp như thế chứ? Gã nghĩ Bạch Văn và Lộ Nam Minh có thể trở thành bạn bè được mà.
Bạch Văn xấu hổ nói: “Haiz, ai bảo em vừa thấy anh ấy liền không nhịn được muốn bày tỏ tình yêu của em dành cho ảnh ngay và luôn chứ?” Sự thật là, chẳng qua cậu cảm thấy nếu cứ tiến hành theo tuần tự thì thực sự không phù hợp với quan niệm tình yêu của mình, do đó ngay từ đầu cậu đã biểu hiện nhiệt tình vậy đó.
Khang Phi xoay người nôn khan.
Mặc dù Bạch Văn ở trên mạng không quyến rũ Lộ Nam Minh thành công, nhưng việc đó cũng không cản trở chuyện cậu vui vẻ lăn lộn trong giới kịch truyền thanh.
Bây giờ ngoại trừ mỗi ngày vào trò chơi thì Bạch Văn còn đúng giờ chạy qua diễn đàn bày tỏ quan điểm của mình, tất nhiên phần lớn comment của cậu đều phản bác chuyện tình cảm mờ ám của Rau Rừng Không Có Màu Đỏ với những người khác.
Lộ Nam Minh lăn lộn trong giới kịch truyền thanh cũng mấy năm rồi, người bị ghép cp với hắn cũng rất nhiều, thời gian ngắn có, lâu dài có, nhưng vẫn luôn không cố định, cho nên, chuyện cp với hắn, vẫn luôn là đề tài được rất nhiều người chú ý, bài viết thảo luận tự nhiên cũng rất nhiều.
Chỉ cần bài viết về chủ đề này vừa xuất hiện, Bạch Văn sẽ bất chấp tất cả, trồi lên tìm ra sơ hở của nó để phản bác lại chủ topic.
Cái gọi là mờ ám, vốn chính là chuyện con người dựa vào mắt nhìn để YY, vì thế Bạch Văn muốn tìm sơ hở thật ra rất dễ dàng.
Trong giới tốt xấu lẫn lộn, mỗi người có một điểm moe khác nhau, thần tượng khác nhau, tất nhiên sẽ sinh ra nhiều luồng quan điểm, ý kiến của Bạch Văn sẽ nhận được công kích và tán thành của một số người, thường xuyên phát triển thành war.
Lâu ngày, Bạch Văn đưa tới war liền nổi tiếng. Huống chi Bạch Văn dùng ID còn là – Rau Muống Xanh Ngắt.
Người sáng suốt nhìn cái liền biết tỏng tâm tư của cậu, còn có người đặc biệt nhằm vào hành vi của cậu để viết bình luận, đại ý chính là theo đuổi không được, ghen tị thành điên cuồng, cũng có người nói cậu vì muốn được nổi tiếng mới cố ý làm như thế, nhưng mặc kệ thế nào, cậu thật sự nổi tiếng rồi, trong đó người ship cậu và Rau Rừng Không Có Màu Đỏ cũng rất nhiều.
Vì thế, Bạch Văn còn post một topic hơn một nghìn chữ, bày tỏ tình cảm của cậu đối với người nào đó.
Thư tỏ tình sau khi được truyền ra ngoài không tới mấy phút đồng hồ, đã có hơn trăm reply, số lượng trả lời so với bài post về kịch mới còn nhiều hơn, nhưng rất nhanh bị Mod của diễn đàn xóa đi.
Bạch Văn đi tìm mod để hỏi rõ ngọn ngành, tại sao xóa bài post của cậu, cậu cũng đâu có làm trái nội quy của diễn đàn đâu.
Rau Muống Xanh Ngắt: Chọt chọt chọt, Mod đại nhân, sao lại xóa topic của em thế ạ?
Mod 2: Tôi cũng không muốn xóa đâu, nhưng vì tương lai của diễn đàn, haizz.
Rau Muống Xanh Ngắt: Là sao?
Mod 2: Chỉ có thể hiểu mà khó diễn đạt thành lời lắm cưng!
Bạch Văn có xúc động muốn nôn, lại không biết rằng trước khi cậu tìm đến, mod 2 đã gặp một nhân vật chính khác trong câu chuyện. Mà vị nhân vật chính này, hiện tại đang im lặng nhìn màn hình hộc máu.
Mod 2: Khụ khụ, mặc dù không được nhiều chuyện, nhưng làm bạn bè của cậu, tôi rất quan tâm đến đại sự cả đời của cậu, có thể nói cho anh trai này biết, người đang theo đuổi cậu kia là ai không? Đuổi được đến tận đây, hơn nữa còn tỏ tình bằng bức thư cực kì táo bạo kia.
Mod 2: Đừng nói với tôi cậu không biết người đó là ai nhé? Hừ hừ. Tôi vừa tr.a địa chỉ IP rồi! Bạn cùng trường, thầm mến, đàn anh đàn em… hoàn toàn có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết!
Rau Rừng Không Có Màu Đỏ: Sao cậu không đổi tên thành anh nhiều chuyện đi?
Mod 2: Khuyên cậu thẳng thắn được khoan hồng, cẩn thận tôi post ảnh thật của cậu, a a a a a
Rau Rừng Không Có Màu Đỏ: Nếu cậu muốn diễn đàn bị sập thì mời mạnh dạn thử nghiệm.
Mod 2: /(tot)/~~
Lộ Nam Minh đốt một điếu thuốc kẹp trong tay, trong đầu bắt đầu chuyển động vòng vòng.
Trên thế giới này người nào sẽ viết thư tình thần kinh như thế, người nào sẽ lấy cái nick name trắng trợn như vậy! Lộ Nam Minh dùng đầu ngón chân cũng đoán được là ai.
Lộ Nam Minh chưa từng gặp qua người nào khiến hắn căm tức đến vậy, rõ ràng trong đời thực thấy hắn thì liền xoay người bỏ chạy, vậy mà trên mạng lại tìm đủ mọi cách để dụ dỗ hắn.
Nếu không đoán sai, Bạch Văn chính là tên điên chủ động này, cũng chỉ có cậu ta mới có thể làm ra nhiều chuyện dở người như vậy. Mặc dù rất tức giận, nhưng Lộ Nam Minh không thể không thừa nhận, lúc này mới giống phong cách của Bạch Văn.
Lộ Nam Minh không thể hiểu được cách làm không đầu không cuối này của Bạch Văn, tựa như hắn không thể hiểu được Bạch Văn trước kia rõ ràng rất mạnh dạn, rõ ràng rất hăng hái, đột nhiên lại trốn tránh hắn.
Lộ Nam Minh hít sâu một hơi, trong lòng lại càng buồn bực.
Đồng thời lúc này Bạch Văn cũng đang hộc máu, người nào đó giả ch.ết một thời gian dài tự nhiên chủ động gửi tin nhắn cho cậu.
Rau Rừng Không Có Màu Đỏ: (╰_╯)#
Rau Muống Xanh Ngắt: ~(@^_^@)~ anh đến rồi!
Rau Rừng Không Có Màu Đỏ: Sửa lại tên ngay!!!!
Không Màu: Sửa rồi đó O(n_n)O~
Rau Rừng Không Có Màu Đỏ: Rốt cuộc cậu muốn làm gì?
Không Màu: ~~~~(>_<)~~~~ Cái gì em cũng không muốn làm. Rau Rừng Không Có Màu Đỏ: Đừng nói thư tỏ tình không phải cậu post đó nhé! Không Màu: Anh đọc rồi sao? Không Màu: Vậy được, em không cần post lần nữa rồi. Rau Rừng Không Có Màu Đỏ: O__O”. . . Cậu còn muốn post nữa? Không Màu: ~(@^_^@)~ Đương nhiên rồi, thư tỏ tình tất nhiên phải để anh đọc được mới thôi chứ. Cũng không biết vì sao mod lại xóa nhầm bài của em nữa. Không Màu: Nhưng bây giờ anh thấy rồi nên không cần nữa. Rau Rừng Không Có Màu Đỏ: Tôi bảo cậu ấy xóa đó. Không Màu: /(tot)/~~ Vì sao vậy? Rau Rừng Không Có Màu Đỏ: Vậy tôi mới hỏi, cậu muốn làm gì!!!! Không Màu: Tỏ tình mà. Rau Rừng Không Có Màu Đỏ: Tôi nhận được rồi, tôi không thích cậu. Bạch Văn thấy tin nhắn này, sờ cằm xoay người hỏi Khang Phi đang chơi game: “Hôm nay tâm trạng của A Minh Minh không tốt hả?” Khang Phi cũng không quay đầu lại trả lời: “Trời mới biết.” Bạch Văn nói: “Giọng anh ấy có chút không tốt.” Khang Phi đang rất tập trung, hoàn toàn không hề nghĩ nhiều về ý nghĩa đằng sau lời nói của Bạch Văn, thuận miệng trả lời: “Giọng không tốt thì uống thuốc đi!” Bạch Văn im lặng khinh bỉ Khang Phi, đang chuẩn bị tiếp tục dụ dỗ, đột nhiên thấy Khang Phi ném con chuột đi, bảo Hạ Vũ đợi gã một chút, hai bước nhảy đến bên cạnh Bạch Văn, “Xảy ra chuyện gì?” Bạch Văn chỉ vào màn hình. Khang Phi xem lướt qua, kinh ngạc nói: “Em thật sự post thư tỏ tình sao?” “Chuẩn.” Bạch Văn gật đầu như gà mổ thóc. Khang Phi bật ngón cái nói: “Cừ lắm!” Bạch Văn xin giúp đỡ: “Giờ làm sao đây?” Khang Phi nói: “Nam Tử tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng! Tự mình cầu nhiều phúc đi!” Khang Phi hóng hớt xong, rất không nghĩa khí vứt cậu lại một mình, chạy về cùng Hạ Vũ đi phó bản. “…” Thật khó có được người nào đó chủ động. Không Màu: Nhưng em vẫn thích anh. Rau Rừng Không Có Màu Đỏ: … Không Màu: Chẳng lẽ lén thích anh cũng không được sao? Đáng thương nhòm qua~ Lộ Nam Minh rất muốn đập nát bàn phím, lén thích… đây là lén thích sao? Rau Rừng Không Có Màu Đỏ: Vậy, có thể xin cậu dè dặt chút được không? Không Màu: /(tot)/~~ Ai bảo anh không để ý em. Rau Rừng Không Có Màu Đỏ: Tôi ghét bất cứ phương thức làm phiền nào. Không Màu: Em không làm phiền anh. Đây còn không phải làm phiền sao? Lộ Nam Minh muốn cạy đầu Bạch Văn ra, nhìn xem bên trong chứa cái gì. Rau Rừng Không Có Màu Đỏ: Bây giờ cậu đang làm phiền tôi. Không Màu: Nhìn trời… Không sama, anh có trái tim thiệt mỏng manh dễ vỡ! Không Màu: Em chỉ muốn tìm anh tâm sự thôi mà /(tot)/~~ Không Màu: Em cần yêu thương, em cần an ủi… Lộ Nam Minh đã giận đến độ không muốn nói gì nữa, sau khi rút dây mạng ra thì cực kì muốn lôi Bạch Văn đến trước mặt mình đánh cho một trận nhừ tử. END 36