Quyển 1 - Chương 17: Nhìn thấu thời không!?
- Nàng cần ta làm gì?
- Bọn họ hiện tại vẫn đang ám binh bất động nên tạm thời chàng chưa cần làm gì cả. Đợi khi nào đến thời điểm thích hợp, thiếp sẽ nói với chàng sau.
Vân Lăng ậm ậm ừ ừ, đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi nàng:
- Nàng biết Phi Nguyệt đang ở đâu không?
- Thiếp nghe nói tỷ ấy đang ở ranh giới giữa đại lục phía Bắc và đại lục phía Đông, nhưng vị trí cụ thể thì thiếp không biết.
- Vậy có cách nào để liên lạc với nàng ấy không?
- Bạch Thiên Tông với Hợp Hoan phái đang xảy ra chiến sự ở vùng đó, e rằng đến con muỗi cũng không lọt vào được, nói gì đến chuyện truyền tin?
- Nàng thông minh như vậy, chẳng nhẽ lại không nghĩ ra được cách gì?
- Thiếp dẫu sao cũng chỉ là một phàm nhân, khả năng có hạn, lần này chỉ e là không giúp gì được chàng rồi.
- Không sao, đợi tu vi ta có tiến triển, ta tự đi tìm nàng ấy là được.
- Thời gian không còn sớm nữa, chàng cũng quay về phủ nghỉ ngơi đi. Trong khoảng thời gian từ giờ đến ngày đại hỉ, chàng cố gắng đừng gây ra chuyện phong hoa ghẹo nguyệt gì nữa là được.
- Yên tâm, ta không phải dạng người đấy.
- Chàng là người thế nào, cả thiếp và chàng đều rõ. Thiếp chỉ hy vọng chàng đừng gây ra chuyện gì quá ồn ào, tránh để người khác nắm được điểm yếu thì không hay.
- Được rồi, cũng chỉ có mấy tuần nữa, ta nhịn được mà.
…………
Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc ngày đại hỉ cũng đến.
Phủ tướng quân năm nay có hai sự kiện trọng đại, một là Vân tướng quân khải hoàn trở về, hai là Vân công tử thành hôn với nhị công chúa Đinh Mẫn.
Phủ tướng quân từ mấy ngày nay được trang trí hết sức cẩn thận, đâu đâu cũng thấy một màu đỏ rực chói. Từ cửa phủ, tường rào xung quanh cho đến đại điện, không chỗ nào là không dán chữ Hỉ. Đám hạ nhân mấy ngày nay người nào người nấy bận túi bụi, hết chạy chỗ này lại chạy chỗ khác, chỉ sợ có điều gì không hài lòng Vân phu nhân.
Ngày đại hỉ đến, phủ tướng quân ngoài bị bao vây bởi nhân dân hiếu kì, trong thì chật kín văn võ bá quan trong triều đến chia vui, tạo nên khung cảnh náo nhiệt hiếm thấy suốt mấy chục năm nay.
Vân Lăng mới từ sáng sớm đã bị dựng dậy, thay y phục rồi đứng tiếp đón các vị quan trong triều. Tân nương còn chưa xuất hiện, hắn đã đứng đến mức mỏi nhừ chân trước cửa, miễn cưỡng cười tươi.
Lúc nhìn thấy Đinh Mẫn từ trên kiệu bước xuống, mập mờ thấy dung nhan diễm lệ của nàng sau tấm khăn lụa đỏ, hắn có chút ngỡ ngàng, ngây ngốc đứng đó. Mãi đến lúc bà mai lên tiếng gọi, hắn mới hoàn hồn, cầm dải lụa, cùng nàng bước vào.
Đại hôn hôm đó còn có thêm sự xuất hiện của Đinh Hoàng cùng Bảo Phi, thành ra không khí long trọng, trang nghiêm hơn vài phần.
Ngoại trừ khoảng thời gian có sự xuất hiện của hoàng thất, phần thời gian còn lại mọi người khá vui vẻ. Đám công tử kinh thành đợt trước hay tụ tập cùng hắn cũng đến, ngươi một câu ta một câu, khen hắn tốt số, chẳng làm gì cũng ngồi lên được vị trí phò mã, hưởng vinh hoa phú quý cả đời. Vân Lăng chẳng thèm so đo, dù sao cũng là khách mời, lại mang theo nhiều lễ vật trân quý đến, hắn đương nhiên không nhỏ nhen đến mức bắt bẻ người ta.
Văn võ bá quan trong triều đến, người thì lấy lòng phụ thân hắn, người thì thăm dò tình hình. Ngoài mặt ai nấy đều vui vẻ chúc mừng nhưng trong lòng bọn họ nghĩ gì thì ai biết được?
Vân Lăng cạn chén với hết người này với người khác, xong lại bị đám công tử kinh thành kéo lại, lấy lý do là uống mừng đêm cuối cùng hắn độc thân.
Tửu lượng của hắn vốn không tốt, uống chưa được một bình rượu mặt đã đỏ bừng, mọi thứ bắt đầu nhìn không rõ. Cũng may mẫu thân hắn kịp thời phát hiện, khéo léo sai hạ nhân kéo hắn lại, lấy lý do giờ lành đã đến, dìu hắn vào tân phòng.
Ấy vậy mà trên đường đi vào tân phòng, hắn còn bị thêm năm người nữa bắt gặp, cũng chẳng rõ là ai, mỗi người chuốc thêm một ly. Đến lúc tới được tân phòng, thần trí đã mơ màng, khó khăn lắm mới lảo đảo bước được vào.
Hạ nhân lập tức đóng cửa hộ hắn, lui ra ngoài.
Vân Lăng mơ hồ nhìn thấy một bóng người ngồi bên giường, đi đến, định vén khăn lên rồi cùng nàng uống giao bôi nhưng lại nhận ra bản thân không còn chút sức lực nào cả, mệt mỏi ngã lăn ra giường.
Thần trí dần mất tỉnh táo, sau đó mơ hồ nghe được câu nói của người nào đó:
- Xin lỗi.
Có điều, hắn cũng chẳng rõ đây là thực hay mơ nữa, chán nản chìm sâu vào giấc ngủ.
…………
Lúc hắn tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.
Vân Lăng theo thói quen đưa tay lên day day trán, cố gắng nhớ lại những gì xảy ra trong tối hôm qua, nhổm người dậy dựa vào thành giường, dụi mắt cố nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
- Chàng tỉnh rồi đấy à?
Ngẩng đầu nhìn nữ tử xinh đẹp nay đã là thê tử của hắn, Vân Lăng có chút thắc mắc, hỏi nàng:
- Đêm qua…giữa chúng ta chưa xảy ra chuyện gì, đúng không?
- Chàng nói xem?
- Nhìn biểu hiện của nàng, chắc chắn là chưa rồi.
Bộ hỷ phục của tân lang hắn vẫn còn đang mặc trên mình, nếu thực sự có chuyện kia rồi, đó mới là lạ.
Có lẽ do đêm qua ngủ sai tư thế, cổ hắn hiện giờ vô cùng đau, đành tiếp tục ngồi trên giường, xoay xoay cổ.
- Chàng tỉnh rồi thì tắm đi, lát nữa còn phải dâng trà cho phụ mẫu nữa.
Dứt lời, nàng liền đi ra ngoài, cũng chẳng biết là để làm gì.
Mấy tiếng sau,
Vân Lăng chán nản đi dạo trên phố, tay vẫn không ngừng ôm lấy sau cổ, bóp bóp.
Nếu ngủ sai tư thế, như bình thường cũng chỉ đau có mấy phút, càng không kể đến bây giờ hắn còn là Kiếm Sư cấp bốn, thể chất đâu có giống như người thường?
Cơn đau sau gáy mãi không dứt khiến hắn có chút khó chịu, đành ghé tạm vào một y quán ven đường, khám đại phu.
Trước đây mỗi lần hắn bị bệnh đều nhờ Lý quản sự mời đại phu đến, còn hắn thì chưa từng vào y quán bao giờ. Hôm nay chính là lần đầu tiên.
Vân Lăng nhìn tiểu đồng đang quay lưng lại với cửa chính, mải mê bốc thuốc, gõ gõ xuống mặt bàn gỗ:
- Ta muốn khám đại phu.
Tiểu đồng quay lại, nhìn hắn rồi ngay lập tức đặt chỗ thuốc trên tay lên một cái ghế gần đó, đi lại hỏi hắn:
- Chẳng hay công tử bị đau ở đâu?
- Cổ.
- Công tử xin chờ một lát, tiểu nhân lập tức gọi đại phu ra ngay.
Tiểu đồng này coi như cũng có chút tận tâm, chẳng đầy một phút sau đã trở ra, đưa tay mời hắn vào trong, nói:
- Công tử mời đi lối này.
Gian trong của y quán nồng đậm mùi thuốc, nói rộng không rộng, nói chật cũng không chật, chỉ đủ kê bốn chiếc giường ở bốn góc tường với đốt một chậu thuốc ở giữa.
Đại phu là một trung niên nhân chừng ngoài ngũ tuần*, thân hình tròn trịa, mặt mày đượm buồn. Lúc Vân Lăng bước vào, lão đang chẩn bệnh cho một người khác, đoạn lại nói:
- Thân thể công tử không có gì khác thường, chẳng qua là có chút căng thẳng tinh thần. Chắc hẳn gần đây công tử gặp phải chuyện gì khó giải quyết.
- Chỉ là chút chuyện vặt vãnh thôi, không có gì đáng ngại.
- Đã như vậy, lão phu liền kê cho công tử mấy thang an thần. Công tử cố gắng bình tâm tĩnh dưỡng, hai ba ngày sau sẽ tự khắc sẽ không có việc gì nữa.
- Được như vậy thì tốt quá.
*ngoài ngũ tuần: hơn 50 tuổi.
Vân Lăng ngồi xuống một chiếc giường trống, chờ một lúc sau đã thấy đại phu đi tới trước mặt, hỏi:
- Công tử sắc mặt không được tốt cho lắm, chẳng hay bị thương ở đâu?
- Ở cổ. Không biết tại sao sáng nay dậy lại bị đau, mãi vẫn chưa hết.
- Phiền công tử bỏ tay ra để lão phu xem qua.
Hắn theo lời thả tay xuống, còn đại phu thì lấy tay chạm vào vị trí sau gáy, ấn ấn vào mấy chỗ.
- Công tử gần đây có gây lộn với ai không?
- Không.
Mấy ngày này hắn không ở Vân phủ thì là ở quân doanh, lấy đâu ra thời gian đi đánh nhau với người khác?
- Có va đập vào thứ gì không?
- Không.
- Sau gáy công tử bị tổn thương ở phần thịt mềm, rõ ràng là do bị vật gì đó đập vào. Công tử đã không nhớ được, lão phu cũng không ép nữa. Công tử chịu khó đợi ở đây một lát, lão ra ngoài lấy thuốc đắp cho ngài.
- Làm phiền lão rồi.
Vân Lăng ngẩng đầu, khó hiểu nhìn nam tử vừa được đại phu chẩn bệnh lúc nãy, kì quái hỏi:
- Huynh đài nhìn ta chằm chằm như thế là có ý gì?
Nam tử kia nhìn qua khoảng hai tám, hai chín tuổi, mặc một bộ hắc y đen tuyền từ đầu đến cuối, nhìn qua đã biết không phải loại vải tầm thường. Đã thế, bên hông còn đeo ngọc bội lưu ly, ngón áp út có thêm một chiếc nhẫn được điêu khắc tinh xảo, có chút giống với không gian giới chỉ Phi Nguyệt từng cho hắn.
- Chúng ta từng gặp qua, Vân công tử không biết có nhớ tại hạ không?
Vân Lăng nhíu mày, lục lọi đống ký ức lộn xộn trước kia của mình rồi lắc đầu:
- Không nhớ.
- Chuyện qua đã lâu, chắc công tử cũng không nhớ. Lần đó tại hạ gặp công tử ở Vọng Nguyệt Lầu, còn hàn huyên uống rượu thâu đêm.
Tửu lâu, kỹ viện ở kinh thành này, có nơi nào hắn chưa tới? Mỗi lần tới đều gặp không ít thiếu gia, nhị đại phú ở kinh thành, sao nhớ hết được cơ chứ.
Nam tử trước mặt đã nói như vậy, hắn cũng đành thuận nước đẩy thuyền, gật gật đầu nói:
- Có chút ấn tượng.
- Tại hạ cùng công tử tuy không thân thiết nhưng dẫu sao cũng tính là có chút quen biết. Tại hạ có lời này muốn nói, không biết công tử có muốn nghe không?
- Huynh đài mời nói.
- Nghe nói Vân công tử hôm qua mới thành thân với Đại Minh nhị công chúa là Đinh Mẫn?
- Phải.
- Thứ cho tại hạ nặng lời, công tử từ nay về sau nên cẩn thận một chút.
Đang yên đang lành bảo hắn phải cẩn thận, ý là gì?
- Tiểu đệ không hiểu rõ ý của huynh đài lắm.
Nam tử kia đột nhiên thở dài, giọng nói xa xăm, tựa như hồi tưởng về quá khứ vậy, chậm rãi nói:
- Không giấu gì công tử, tại hạ cũng là người tu tiên. Dạo gần đây nghe nói Đại Minh xuất hiện một vị tuyệt thế giai nhân có khả năng nhìn thấu quá khứ, tương lai nên mới chạy đến đây tìm thử. Trải qua gần ba năm tìm tòi cuối cùng cũng có chút tin tức. Công tử đoán xem người đó là ai?
- Là ai?
- Nhị công chúa Đinh Mẫn.
- Không thể nào. Nàng ấy vốn là phàm nhân, sao có thể làm được những chuyện nghịch thiên như vậy.
- Tin tức của tại hạ tuyệt đối không sai. Chẳng hay công tử đã nghe qua về Đoan Mộc tiền bối ở Sất Vân gia chưa?
Cái tên Đoan Mộc Nhan hắn có nghe qua, chính là vị chủ thần đầu tiên nắm giữ ma pháp thời không, nhìn thấu được vạn vật trên thế gian, hiện đang ở Sất Vân gia.
Nói mới nhớ, trước đây Phi Nguyệt có nói với hắn nàng nhờ Vương tiền bối xem trước tương lai. Nếu tính cả Đoan Mộc tiền bối, Đinh Mẫn thì tổng là ba người. Chẳng nhẽ trên đời lại nhiều người biết được tương lai đến thế?!
- Đã từng nghe qua.
- Đoan Mộc tiền bối gần ngàn năm trước kế vị chủ thần, từ đó đến nay chỉ thu nhận đúng hai đệ tử. Nghe nói, hai người kia cũng có khả năng nhìn được tương lai giống như ngài ấy. Trong hai người đó, một người là Vương tiền bối đã quy ẩn giang hồ lâu năm, một người còn lại thì không rõ danh tính. Nếu tại hạ đoán không sai, có lẽ nhị công chúa chính là người thứ hai đó.
Vân Lăng nghe lời của nam tử trước mặt, bán tính bán nghi không biết nên tin hay không.
- Công tử có thể không tin những gì tại hạ nói, nhưng những điều tại hạ nói đều là sự thật. Thực ra mục đích của tại hạ rất đơn giản. Tại hạ nói cho công tử những điều này là để công tử đề phòng thật kỹ trong tương lai. Nếu đến tại hạ còn biết được thông tin này, chẳng mấy chốc nữa chắc cả kinh thành, đại lục này đều sẽ biết, đến lúc đó e rằng sẽ có một cuộc chiến xảy ra để tranh giành, hòng lấy được sự giúp đỡ từ thê tử của công tử. Đổi lại, tại hạ hy vọng công tử có thể sắp xếp để tại hạ gặp mặt thiếu phu nhân một lần, thỉnh giáo một vài điều.
Hắn im lặng nghe nam tử nói, không trả lời.
- Công tử nghi ngờ tại hạ cũng đúng. Những lời này, quả thực rất khó tin. Nhưng lát nữa chỉ cần công tử đem chuyện này nói thẳng với thiếu phu nhân, sự thật đương nhiên sẽ được phơi bày. Tại hạ có mấy câu muốn nhờ công tử chuyển đến thiếu phu nhân, thỉnh công tử giúp đỡ.
- Mời nói.
- Thêm một kẻ địch, đôi bên đều bất lợi. Kết bè kết đảng, tội tru di tam tộc.
- Ý là gì?
- Công tử đem những lời này nói với thiếu phu nhân, thiếu phu nhân đương nhiên sẽ hiểu ý tại hạ muốn nói gì. Nếu công tử muốn tìm tại hạ, ba ngày nữa có thể đến quán trọ gần Vọng Nguyệt lâu.