Quyển 1 - Chương 26: Cuộc sống ở Thất Tuyết Liên Sơn (1)

Sất Vân Long nghe tiếng bước chân vang lên từ bên trong từ đường, đoán rằng mọi người đã đi gần hết nên đứng dậy, định đi ra ngoài rồi vào từ đường. Thế nhưng hắn vừa đứng dậy, cánh cửa của gian phòng này đã được mở ra, một tuyệt thế mỹ nữ chừng hai lăm, hai sáu tuổi bước vào, lạnh lùng lướt qua hắn, ngồi xuống ghế.


- Cô là….
Có thể đi lại ngang nhiên như vậy ở Sất Vân phủ, tất nhiên không phải ma pháp sư thông thường. Nói không chừng, mỹ nữ trước mặt này còn là một tuyệt thế cao thủ. 


Nhưng chẳng để hắn phải thắc mắc lâu bởi vì phụ thân hắn ngay sau đó đã bước vào, vui vẻ nhìn tuyệt thế mỹ nữ, nói:
- Tỷ tỷ, lâu lắm không gặp, tỷ khỏe không? 
Một câu “nhị tỷ” của ông thực khiến cho hắn ngỡ ngàng.


Sất Vân Long hết nhìn phụ thân hắn lại nhìn sang tuyệt thế mỹ nữ vừa bước vào, không cách nào tin được đây là cô cô của hắn, vì dù nhìn ở góc độ nào, cô cô cũng trẻ hơn phụ thân hắn vài chục tuổi. 
- Vẫn tốt. 
Tiếp đến, mẫu thân hắn và nãi nãi cũng lần lượt tiến vào. 


- Tỷ rốt cuộc cũng quay về rồi!
- Doanh nhi…
Sất Vân Doanh lúc nhìn thấy Đoan Mộc Nhan rốt cuộc cũng chịu đứng dậy, bước đến ôm lấy bà. 
- Mẫu thân, người không sao chứ?
- Không sao, không sao. Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. 


Triệu Thanh thấy hắn vẫn đang đứng ngẩn ngơ ở giữa phòng, vỗ vai hắn một cái, nói:
- Ngẩn ra đấy làm gì? Đến chào cô cô của con đi. 
Hắn giật mình rồi cúi người, lúng túng nói:
- Tiểu điệt Sất Vân Long, xin ra mắt cô cô. 


available on google playdownload on app store


Sất Vân Doanh liếc mắt nhìn hắn một cái, giọng nói băng lãnh lại vang lên:
- Trúng Đoạt Mệnh Độc mà vẫn chưa ch.ết, xem ra Thanh muội cũng hao tổn không ít tâm tư nhỉ? 
“Thanh muội” đương nhiên là chỉ mẫu thân hắn – Triệu Thanh. 
- Tỷ tỷ, vậy độc của Long nhi…


- Ta nói rồi. Muốn cứu nó chỉ còn cách đấy thôi. Quyết định thế nào là ở muội. 
- Thực sự không còn cách nào khác sao?
- Đoạt Mệnh độc là một trong ba tối kịch độc ở nhân gian. Nếu giải được dễ như thế, thật uổng cho hai tiếng “đoạt mệnh”!


Triệu Thanh đắn đo một hồi, cuối cùng cắn răng nói:
- Trăm sự trông cậy vào tỷ tỷ. 
Sất Vân Doanh gật đầu đồng ý, đoạn lại quay sang hắn, nói:
- Muốn làm gì thì làm đi, cuối tháng cùng cô cô đến Thất Tuyết Liên Sơn. 


Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, mọi người đã kéo nhau ra ngoài đi đâu đó, chỉ có mẫu thân là vẫn ở lại bên cạnh hắn. 
- Về phòng đi, ta có chuyện muốn nói với con. 
……………..


Từ hôm cô cô trở về đến cuối tháng chỉ có đúng ba ngày. Cô cô nói hắn hoàn thành những việc muốn làm trong mấy ngày này đi, hắn lập tức nghe theo. 


Ngày đầu tiên, hắn cùng mẫu thân thông qua truyền tống trận trở về Vân phủ. Lần đầu tiên sau bốn tháng, hắn gặp lại người đã nuôi nấng hắn suốt hai mấy năm, người mà bây giờ, hắn gọi một tiếng “nghĩa phụ”, “nghĩa mẫu”. Đồng thời, hắn cũng gặp được “Vân Lăng” thực sự, hay còn được gọi với cái tên Sất Vân Khả. Mà người từng là thê tử của hắn, Đinh Mẫn, giờ lại là thê tử của Vân Lăng. Theo lời mẫu thân thì ngay khi bà đón hắn trở về Sất Vân gia, bà đã ra đề nghị với Đinh Mẫn và Vân Lăng. Với Đinh Mẫn, nếu nàng chịu thành thân với Vân Lăng, Đinh Hàn chắc chắn sẽ ngồi lên được Hoàng vị. Còn với Vân Lăng, hắn cùng Vân phủ sẽ có được sự bảo hộ tuyệt đối từ Sất Vân gia. Hai người đều đồng ý. Vậy là, một bức hưu thê được đưa ra từ Sất Vân gia, nói rằng nhị công chúa Đinh Mẫn cùng tiểu thiếu chủ của Sất Vân gia tuy thành hôn nhưng bằng mặt không bằng lòng, trước nay chưa từng sống đúng trọn hai chữ “phu thê”, nay hưu thê âu cũng là sự giải thoát cho cả hai. 


Sất Vân Long quả thật rất khâm phục khả năng của mẫu thân hắn. Vấn đề nan giải này lại được bà giải quyết êm đẹp như vậy, quả thật khiến người khác mở rộng tầm mắt. 


Ngày thứ hai, hắn cùng mẫu thân đến Bạch gia thăm mộ Bạch Phi Nguyệt. Phụ thân của Phi Nguyệt từng cấm hắn đến đây, nhưng lần này hắn đến, ông lại không hề cấm cản, cũng không biết là vì e ngại mẫu thân hắn hay là ông đã nghĩ thông suốt rồi. 


Ngày thứ ba, hắn và mẫu thân trở lại Sất Vân gia. Đến tận lúc này, bà mới nói cho hắn toàn bộ mọi chuyện, từ việc hắn trúng độc thế nào, vết thương là từ đâu mà có…


Âu Dương gia cùng Sất Vân gia kết thù đã mấy trăm năm này. Mà mối thù không đội trời chúng này lại ngày một sâu sắc. Hai bên luôn theo dõi nhất cử nhất động bên phía đối phương. 


Ngày Sất Vân gia đến Vân phủ định đón hắn trở về gia tộc, Âu Dương gia cũng đã biết mọi chuyện. Đáng tiếc, hắn không ở đó. Âu Dương gia nhanh chân tìm được hắn trước, thông qua Đoạt Mệnh Xà gieo Đoạt Mệnh độc vào người hắn. Đúng lúc này thì người của Sất Vân gia cũng phát hiện ra hắn, hai bên liền xảy ra một cuộc huyết chiến. Sau cùng, viện binh từ Sất Vân gia tới, đem hắn trở về. 


Đoạt Mệnh độc nguyên bản là độc tính của một loài rắn, sau khi cắn sẽ hòa chung với huyết mạch toàn thân, không thể tách ra được, vô phương cứu chữa. 


Cũng may, gia gia của hắn Sất Vân Kiệt trước kia từng kết giao với một lão tiền bối được mệnh danh Thần Y họ Nguyên. Đương nhiên, Nguyên lão tiền bối không thể giải được Đoạt Mệnh độc mà chỉ có thể làm giảm bớt độc tính của nó bằng cách lấy bớt máu từ cơ thể hắn ra. Đoạt Mệnh độc hòa cùng máu, lấy máu ra cũng tức là lấy độc ra. Thế nhưng, máu không thể lấy ra quá nhiều. Cơ thể hắn sau khi trúng độc lại ngày càng suy yếu, vì vậy mà mỗi ngày chỉ có thể lấy ra một ít, ngày này qua ngày khác…Thế nhưng, đây rốt cuộc vẫn chỉ là phương pháp tạm thời, trong khoảng một năm thời gian ngăn chặn độc tính của Đoạt Mệnh độc. 


Phụ thân hắn không còn cách nào khác nên mới đưa thư cầu cứu người tỷ tỷ đã quy ẩn từ lâu trên Thất Tuyết Liên Sơn là Sất Vân Doanh. Vốn ông cũng không đem hy vọng gì nhiều, ai ngờ cô cô của hắn lại hồi âm, nói muốn trị Đoạt Mệnh độc, bắt buộc phải tu luyện Độc Công, bái Độc Sư làm sư phụ. Phụ mẫu hắn không còn cách nào khác, đành đồng ý. 


Mẫu thân hắn vốn chuẩn bị cho hắn không ít đồ đạc, toàn bộ đều nhét vào không gian giới chỉ, vậy mà cuối cùng lại bị cô cô trả lại hết, nói rằng nhập gia tùy tục, trên Thất Tuyết Liên Sơn người ta sống được thì mình cũng sống được, chỉ cho hắn mang theo đúng mười một bộ khô lâu. 


Trước khi xuất phát, mẫu thân hắn bảo mỗi tháng sẽ lên thăm hắn một lần. Cô cô liền nói chỉ cần một người Sất Vân gia xuất hiện ở Thất Tuyết Liên Sơn, cô cô sẽ lập tức ném trả hắn về! 


Bạch Hồ lẽo đẽo đi theo hắn, bị cô cô một chưởng đánh bay ra xa, chẳng mấy chốc đã mất dấu hai người. Thế mới nói, thú sủng của chủ thần cũng chả là gì so với vị cô cô này của hắn. 


Sau đó thì sao? Hắn đành cắn răng dặn mẫu thân hàng năm nhớ đem lễ vật đến mừng sinh thần nghĩa phụ, nghĩa mâũ, thay hắn đến thăm mộ Phi Nguyệt,….


Đang mải mê nói chuyện, cô cô hắn đã quay lưng bước đi, hắn vội quỳ xuống, dập đầu một cái trước gia gia, nãi nãi cùng phụ mẫu hắn rồi cùng cô cô rời khỏi.
……………..


Sất Vân Long nhìn chằm chằm thứ mà cô cô hắn gọi là “nơi ở của hắn”, không nhịn được nuốt nuốt nước bọt, chột dạ nói:
- Cô…cô cô, đây thực sự là nơi…nơi ở của cháu…sao?
Sất Vân Doanh nhìn hắn, bình tĩnh nói:
- Không thích à? 


Hắn liếc mắt nhìn khối băng lấp ló phía sau đống cành cây chắn trước cửa hang, rùng mình một cái rồi lắc đầu:
- Cháu…cháu không ở được…
Hắn chợt nhớ ra điều gì đó, thắc mắc hỏi:
- Cô cô, người ở đâu vậy?


Cô cô không trả lời hắn, tiếp tục leo lên đỉnh núi. Sất Vân Long đành đi theo. 
Không khí lạnh, loãng và cả cơn gió tuyết khiến hắn khó khắn lắm mới đuổi kịp cô cô. 
Trong cơn gió tuyết, hắn mơ hồ nhìn thấy ba bóng người đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi. 


- Trên này…còn có nguời sống sao? 
Sất Vân Doanh nhẹ nhàng bước lên đỉnh Tuyết Sương, tới cạnh hai người kia, ngồi xuống:
- Cháu muốn ở đây cũng được. 
- Ở đây!? Giường, chăn, gối đâu ạ?....
Hắn còn đang thao thao bất tuyệt, cô cô đã nhắm mắt. 


- Ơ, cô cô, cô cô…cháu phải làm gì bây giờ?
- Cô cô, thực sự không có chỗ nào để ở ạ?
- Cô cô, đồ đạc của cháu để lại phủ đệ hết rồi, cháu phải mặc gì bây giờ?
Hắn hỏi liên tiếp mười câu, cô cô hắn vẫn không trả lời, hắn đành im lặng, quan sát xung quanh. 


Ba người ngồi cạnh cô cô hắn đều là nữ nhân. Người ngồi đằng trước nhìn có vẻ đứng tuổi, mái tóc bạc trắng, có điều da dẻ lại vẫn mịn màng, không chút nếp nhăn gây ra do tuổi tác, khiến người khác khó mà đoán được tuổi chính xác của bà. Hai người ngồi phía sau ngang hàng với cô cô hắn, đường nét cực kỳ thanh tú, da dẻ trắng trẻo, mịn màng, mày ngang lá liễu, mũi cao, rõ ràng là một cặp song sinh mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Chỉ đáng tiếc, trên má mỹ nhân ngồi ngoài cùng bên phải lại có một vết sẹo lồi, kéo dài từ thái dương đến tận xương hàm, phá vỡ cấu trúc hoàn mỹ của gương mặt. 


Điều ngạc nhiên nhất là, ba người họ và cả cô cô hắn chỉ mặc một bộ y phục mỏng tang, giống như y phục mà thiếu nữ khuê các thường mặc vào trời hè oi ả. Đã vậy, y phục của bốn người đều chỉ có một màu duy nhất, là trắng! 


Sất Vân Long hết nhìn bốn người lại nhìn khung cảnh hoang sơ trên đỉnh núi, thở dài. 


Thất Tuyết Liên Sơn, đúng như tên gọi của nó, gồm bảy đỉnh núi xếp gần nhau, trong đó có một đỉnh núi ở trung tâm, còn sáu đỉnh còn lại ở xung quanh, ôm lấy ngọn trung tâm. Mà đỉnh núi trung tâm cũng là đỉnh cao nhất, đứng ở đó có thể quan sát được cả một vùng rộng xung quanh. Thậm chí, vào những ngày lạnh giá, mây mù còn phủ kín cả Thất Tuyết Liên Sơn, cực kì hạn chế tầm nhìn. 


Thất Tuyết Liên Sơn chỉ có duy nhất hai mùa, đó là mùa lạnh và mùa lạnh hơn! Ở đây, tuyết phủ quanh năm, bão tuyết xảy ra một tuần vài lần là chuyện hết sức bình thường. Chính vì thời tiết khắc nghiệt như vậy nên ở đây cực kì ít động thực vật có thể sinh sống. Hắn đi suốt một đoạn đường dài mà chỉ gặp được đúng vài loại linh dược thân thấp cùng với vài con thỏ, chồn trắng,…


Sất Vân Long chán nản nhìn xung quanh, nhìn bốn người đang tĩnh tâm ngồi xếp bằng, rồi lật đật trở về “chỗ ở” được cô cô chỉ cho từ trước. 


“Chỗ ở” đó thực ra chỉ là một chỗ lõm vào bên sườn ngọn núi thứ sáu, được che bởi cành cây. Bên trong chỉ có duy nhất ba thứ, đó là củi, một tảng băng lớn và hai bộ y phục trắng tinh. Có lẽ, tảng băng kia chính là giường sau này của hắn. 


Hắn thử đặt mông ngồi lên tảng băng, giật bắn người vì cái lạnh tê tái của nó. Hắn lại đưa tay với lấy bộ y phục ở một góc nhỏ, ngây người vì chất liệu vải thô ráp nhưng lại mỏng tang của nó. Cuối cùng, hắn đành nhặt lấy vài cành củi rồi lôi từ không gian giới chỉ ra bộ Hỏa hệ Pháp Thánh Sư khô lâu, để nó châm lửa. 


Hắn nằm xuống nền đá lạnh toát, lấy hai bộ y phục kia đắp lên người, nhìn ánh lửa bập bùng trước mặt, khó khăn lắm mới chìm được vào giấc ngủ. 
Thật lâu sau, cô cô của hắn mới xuất hiện, dẫn hắn trở lại đỉnh núi. 






Truyện liên quan