Chương 64: Ngoại truyện 2
– Hôm nay là ngày mấy?
– Này, chàng nghe ta nói gì không đó?
– Này!!!!!!!!!!!!
Phan Ngọc đang nằm mơ, trong mộng nhìn thấy một món bảo bối to, ánh vàng rực rỡ, đại bảo bối chói lòa nha!
Hắn hưng phấn khoa chân múa tay, nước miếng chảy ròng ròng.
Chân bước đi, liều mạng chạy về phía đại bảo bối, ngón tay cố gắng vươn ra.
Ai ai, chỉ còn kém một chút thôi, một chút thôi!
Hắc hắc hắc, khi đầu ngón tay hắn chỉ còn cách đại bảo bối một thước, thì….. đột nhiên dừng lại, vô luận như nào đều không với tới được.
Một sức mạnh to lớn phía sau níu giữ hắn, không cho hắn tới gần đại bảo bối.
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng “rầm” kinh thiên động địa, Phan Ngọc bật dậy, đầu óc có chút nặng nề, còn không biết rõ chuyện gì, vạt áo bị túm lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn phẫn nộ hiện ra trước mặt:
– Phan Ngọc chàng rốt cuộc nghe thấy lời nói của ta hay không?
A, Phan Ngọc tỉnh táo lại, gạt nước miếng trên khóe miệng, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười:
– Chuyện gì?
Hồ Tứ tức giận trừng mắt với hắn, mắt to nhanh chóng trợn tròn:
– Chàng không nhớ rõ? Thật sự một chút đều nhớ không rõ?
Nhìn cặp mắt to kia, Phan Ngọc có chút khó hiểu, nghĩ một lát mới ra:
– À, vụ diệt yêu cho Trương gia hả? Không đúng, ta nhớ rõ nàng cùng yêu hiệp kia thỏa thuận xong, nàng liền đáp ứng bỏ của chạy lấy người mà.
Sắc mặt Hồ Tứ càng thêm khó coi, Phan Ngọc nghĩ lại:
– Bằng không thì là lão bản bán bánh nướng, nếu không nữa thì là Giang lão bản bán son. A, không cần đánh ta, ta đang nghĩ. Để ta nghĩ lại, không đúng, mọi chuyện ta đều nhớ theo trình tự mà, chẳng lẽ ta quên người nào, sót người nào sao?
Phải biết rằng bỏ qua một người chính là mất một món tiền đó.
Nếu có người hỏi Phan Ngọc, trên đời chuyện gì là thống khổ nhất, chính là: “ Người không có, không kiếm được tiền”.
Mà chuyện làm cho Phan Ngọc còn thống khổ hơn chính là “Người còn đây, mà tiền lại không kiếm được”.
Đây chính là điểm yếu chí mạng của Phan Ngọc.
Hắn lập tức nhảy dựng lên, nhảy bổ về phía bàn, nhìn, nhìn xem lịch, liền bị Hồ Tứ kéo qua:
– Trong đầu chàng trừ bỏ tiền, tiền, còn chuyện gì khác không hả?
Chỉ cần không đề cập tới tiền, đầu Phan Ngọc lập tức thông suốt.
Nhìn thẳng Hồ Tứ, nhìn quanh nàng vòng vo hai lần, ánh mắt cao thấp dò xét, đến lúc toàn thân tóc gáy Hồ Tứ dựng thẳng, nhếch miệng cười:
– Chẳng lẽ có chuyện khác sao?
Cạch.
Hồ Tứ choáng váng ngã xuống đất, khóe môi run rẩy, miệng sùi bọt mép, toàn thân run rẩy như phải gió:
– Chàng, chàng, chàng….
Chẳng lẽ không phải?
Ý nghĩ Phan Ngọc đột nhiên thay đổi, nhìn đến Hồ Tứ hôm nay ăn mặc rất khác.
Váy phấn hồng thêu hoa nhẹ nhàng, quần lụa mỏng, dây lưng tinh tế thắt lấy cái eo thon nhỏ, màu hoa anh đào tinh xảo, vạt áo phiêu phiêu, mái tóc đen nhánh mềm mượt, cây trâm cài đầu thanh tú, gò má phớt hồng như hoa đào, trên người tỏa ra hương hoa thản nhiên, làm cho người ta say.
Phan Ngọc cảm thấy lâng lâng, vui sướng là đương nhiên, nhưng có chút khó hiểu.
Cau mày, lắc lắc mặt, ôm Hồ Tứ, động tay định cởi quần áo trên người nàng.
Ai ai, Hồ Tứ kinh hãi, cho dù bọn họ đã là phu thê, cho dù nàng cũng đã quen thuộc loại sự tình này.
Nhưng mà nhưng mà… bây giờ là ban ngày ban mặt ở trong phòng.
Hồ Tứ gấp phát sốt, trong đầu không ngừng tưởng tượng linh tinh, sốt ruột ấn y phục trên người, không muốn cởi ra.
Vì thế, những người đi qua, đi ngang qua, không có đi qua, tất cả đều kéo đến, ghé tai vào tường nghe, một đám người biểu tình hưng phấn.
Có người nói:
– Các ngươi đoán, lúc này thiếu gia thắng, hay vẫn là thiếu phu nhân thắng?
Nha hoàn trả lời:
– Hừ, đương nhiên là thiếu phu nhân rồi! Thế nào thiếu phu nhân lại không thắng chứ? Ta cược thiếu phu nhân.
Cảnh vệ thì nói:
– Hắc, ai bảo thế, ta cược thiếu gia! Mấy lần trước đều thua, nhưng lần này không chắc. Ta vẫn tin là thiếu gia, đây là khẩu khí nam nhân.
Nữ đầu bếp khẳng định:
– Hừ, không biết xấu hổ, đi nghe trộm người ta, một đám không có phép tắc. Hừ, để thiếu phu nhân biết, các ngươi cứ chờ ch.ết đi.
Ba.
Một thỏi bạc ném xuống, trước mặt mọi người:
– Ta cược thiếu phu nhân.
Oành, mọi người ngã tập thể xuống đất.
Trở lại trong phòng, y phục phân tán rơi trên mặt đất, quần lụa mỏng ném ra, sa trướng buông xuống.
– Không được!
Thanh âm thanh thúy vang lên, không phải Hồ Tứ thì là ai?
– Ngoan.
Thanh âm Phan Ngọc cực kì ôn nhu, nhưng làm cho người ta cảm giác như cáo nham hiểm.
– Không được!
Hồ Tứ vẫn kiên trì.
– Ngoan nào, lập tức được rồi!
Phan Ngọc càng ôn nhu.
– Không được, không được, người ta không cần!
Hồ Tứ kêu to.
Lời vừa nói ra, những người bên ngoài vểnh tai lắng nghe, hơi giật mình, nếu bọn họ nhìn được tình hình trong trướng, chắc sẽ ngã ngửa mất thôi.
– Được rồi mà, không cần đùa giỡn nữa, lại đây thay y phục nào!
Phan Ngọc nhìn thấy Hồ Tứ biến lại nguyên hình, đang tận tình khuyên bảo.
Lông mao toàn thân Hồ Tứ dựng hết lên, cong đuôi, móng vuốt một phen đẩy Phan Ngọc ra:
– Không cần, người ta không cần thay y phục, hừ, chàng muốn ta đổi, ta thà rằng để như này ra ngoài.
Gân xanh trên trán Phan Ngọc nổi lên, cơ hồ sắp nổi trận lôi đình, nhưng đối với ánh mắt quật cường của Hồ Tứ, hắn chỉ có thể tiếp tục ăn nói nhẹ nhàng, ai làm cho hắn đuối lý trước đây nha!
– Bộ dạng này không thích hợp với nàng, nhìn xem bộ này thích hợp với nàng hơn.
Nói xong, Phan Ngọc run rẩy đưa cho nàng bộ váy màu vàng nhạt, nhìn ánh mắt Hồ Tứ, mắt to lóe lóe, trong lòng nàng đấu tranh tâm lý kịch liệt.
Nhưng nhớ tới hành vi ác liệt của Phan Ngọc, nàng ương ngạnh quay đầu, “hừ” một tiếng, không thèm để ý tới hắn.
Phan Ngọc không nổi giận, lấy ra đống trang sức:
– Nhìn này, vòng cổ lớn như vậy, khuyên tai bảo thạch tinh mỹ, còn có ngọc bội này, chính là ngọc bội tốt nhất, đều là vạn kim khó cầu đó, đây đều cho nàng, so với bộ kia xinh đẹp hơn.
Hồ Tứ có chút hoa mắt, nhịn không được xem xét, chọn đi chọn lại, ánh mắt Phan Ngọc cũng ôn nhu hơn rất nhiều.
Y phục này nàng vừa nhìn đã thích. Tuy biết Phan Ngọc sẽ mất hứng, nhưng nàng vẫn thích bộ cũ hơn.
Một phen đẩy y phục cùng trang sức ra, Hồ Tứ nhảy lên la trướng, ở thời điểm Phan Ngọc chưa hồi phục tinh thần, vẫy đuôi kêu lên:
– Trừ bỏ bộ kia, ta không thích bộ nào khác hết! Hừ, chàng không cho ta mặc, ta tìm nương phân xử!
Chính vào lúc này, cửa phòng mở ra, Hồ Tứ đụng vào người kia.
Nàng ôm cái mũi đau, nước mắt lưng tròng, đang khổ sở, thân mình di chuyển, được người mới tới ôm lấy.
Hai mắt Hồ Tứ đẫm lệ, “oa” một tiếng khóc:
– Nương, Phan Ngọc bắt nạt con.
– Ngoan nào, đừng khóc, không khóc !
Mẫu thân Phan Ngọc thấy hết nhưng không thể trách Hồ Tứ, một cước đá cửa phòng, nhéo nhéo tai Phan Ngọc:
– Ngọc nhi, còn không xin lỗi Tứ nhi đi.
Phan Ngọc chịu đựng đau, cười rất khó coi:
– Nương, nhẹ tay chút, tai con đau.
Mắt phượng Phan phu nhân mang ý cười:
– Xú tiểu tử, còn muốn xin nương nhẹ tay sao? Có cần ta làm thêm lần nữa không hả?
– Không cần, không cần!
Phan Ngọc nhếch miệng cười khổ, xoa xoa lỗ tai ửng đỏ, kinh ngạc phát hiện Phan phu nhân cũng thật xinh đẹp:
– Nương, người ra ngoài sao?
Phan phu nhân cười cực kì đắc ý:
– Hừ, hôm nay là ngày mấy, khó trách Tứ nhi khổ sở như vậy. Tốt lắm, tốt! Ha ha, ta sẽ không quấy rầy các con, hôm nay cha con cũng hẹn ta, ha ha!
Nói xong quay người ra ngoài.
– Có hẹn?
Phan Ngọc đảo mắt, mạnh mẽ trở lại, hét lớn với mấy người ở ngoài:
– Mấy người kia, các ngươi còn muốn nghe trộm bao lâu nữa hả?
Một tiếng hét to đùng, mọi người đều giật mình rời đi, còn nói lại:
– Thế nào, rốt cuộc thiếu gia vẫn không được đấy thôi, thiếu phu nhân lợi hại nhất.
– Thì ta cũng muốn nói thiếu phu nhân lợi hại….
– Không lôi thôi dài dòng, đưa tiền đây.
Phan Ngọc vuốt vuốt lỗ tai, tức giận quay vào, thấy Hồ Tứ biến lại hình người, vẫn mặc một y phục kia.
Thở dài, nhịn không được thầm hận người bán y phục kia, không, hắn đang nghĩ đến yêu tinh đáng giận kia.
Lúc này chắc chắn Hồ Tứ đang bụm miệng mắng hắn, mắng hắn không phẩm vị đây.
Ai, tiểu hồ ly rắc rối này.
Đang nghiến răng nghiến lợi, thanh âm Hồ Tứ vang đến:
– Chàng có biết rốt cuộc hôm nay là ngày mấy không?
Phan Ngọc quay đầu, cười đến sáng lạn:
– Đương nhiên, nương tử.
Hôm nay là ngày mấy, Phan Ngọc tự nhiên chắc chắn sẽ không quên.
HOÀN CHÍNH VĂN