Chương 5
Leandros quay đầu nhìn chằm chằm vào phòng ngủ bé xíu của khách sạn, với sàn nhà cẩm thạch màu xám đầy vết trầy xước và đống đồ nội thất cứ như từ thời Chiến tranh Thế giới thứ Nhất để lại. Anh nhìn sang chiếc giường trải chiếc chăn màu cà phê được bọc trong một tấm ga màu cam làm bằng chất liệu ni lông rẻ rồi nghĩ đến chiếc giường xa hoa rộng hơn 2 mét đặt trên những viên gạch ốp trắng trơn và được trải bằng ga giường lụa màu bạc hà bọc trên chăn bằng sợi cotton trắng tốt nhất của mình.
Anh dễ dàng tưởng tượng ra cảnh Isobel được đặt lên tấm ga giường xanh bạc hà, hoặc ngồi chéo chân lên sàn nhà trắng mát lạnh. Dù anh đặt nàng xuống bất cứ đâu trên chiếc giường của mình, nàng đều tạo ra một sự tương phản đặc biệt với mọi thứ. Sự tương phản mà anh đã quên rằng nó thu hút anh nhiều hơn anh tưởng.
Nhưng anh phải tự vấn chính mình ngay lúc này nếu đó là lý do anh nhớ nàng đến nỗi anh đến Tây Ban Nha và rất hiếm khi quay trở lại Athenstrong vòng 2 năm. Có khi nào hình bóng của nàng đã dẫn anh ra khỏi nhà và thậm chí bây giờ đang ép anh hít một hơi thật sâu trước khi quay trở lại?
Tiếng đóng vòi tắm giúp anh thoát ra khỏi tình trạng u ám. Trong lúc cửa phòng tắm mở ra, anh biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo và đó là điều Isobel phải chấp nhận.
“Sao anh lại ở đây?” Isobel bất ngờ khựng lại.
Anh đã mặc quần áo và đang đóng gói hành lý cho nàng. Bên cạnh đó là đống đồ nằm trên giường như đang chế nhạo nàng trên giường, một chiếc qυầи ɭót mới và một cách váy duy nhất nàng mang theo đến Hy Lạp.
“Tôi nghĩ nó đã quá rõ ràng rồi,” anh lạnh lùng trả lời.
“Nhưng tôi đã nói…”
Anh liếc về phía nàng. Cách anh nhìn lướt qua làm trái tim nàng rùng mình đập mạnh. “Tôi nhận ra cái áo choàng đó,” anh thông báo.
Đầu trống rỗng, ngón tay nàng giơ lên bấu chặt vào góc áo choàng trên cổ họng. “Tôi…”
“Em cái gì?” anh gợi lại, đôi lông mày đậm nhếch lên thách thức mặc cảm tội lỗi đang ào ra cố bám vào má nàng. “Do nhầm lẫn em đã mang nó đi khi rời bỏ tôi, sau đó lại quên gửi trả lại? Hay em đã trộm nó bởi vì em cần một phần của tôi bên cạnh em và được ôm chặt tôi vào làn da xinh đẹp của em mỗi khi em mặc nó?”
“Nó khá thoải mái, chỉ có vậy thôi,” nàng ngắt lời, vội vàng thoái thác. “Nếu anh muốn nó —”
“Đúng vậy”
Không chút do dự, anh muốn bước về phía nàng như thể sẽ kéo chiếc áo choàng ngu ngốc của nàng lại. Đôi mắt đen của anh giễu cợt bước chân giật nảy của nàng. Chúng cũng nhận thấy dòng xoáy tối đen trong mắt nàng. Vòng xoáy có nghĩa gì. Anh biết tất cả mọi thứ về nàng.
Quá lắm rồi! Nàng bất lực thừa nhận khi các giác quan của mình bắt đầu kêu la và anh vươn một bàn tay về phía nàng. Banh những ngón tay đang bấu chặt ra khỏi cổ áo, sau đó anh cúi đầu, vùi mặt vào trong chiếc khăn lông mềm mại và hít vào.
“A..anh đang làm cái gì vậy?” Nàng dằn từng lời với hơi thở tắc nghẽn.
“Tôi đang kiểm tr.a xem nếu em làm ướt áo choàng với nước xoa cạo râu của tôi,” anh ngẩng đầu lên giải thích. “Nhưng không,” anh thở dài. “Nó có mùi của em.” Anh bước gần thêm 1 bước.
“Tôi mong anh có thể dừng chuyện này lại và rời khỏi đây,” nàng cáu kỉnh thầm thì.
“Nói dối,” anh kéo dài giọng. “Cái mà em muốn từ tôi là giật lấy chiếc áo choàng từ em. Em muốn yêu tôi để tôi xé toạc mọi thứ từ cơ thể em và sau đó ném em lên giường và dùng vài phút tiếp theo để nhắc nhở cho em biết tại sao tôi lại ở đây!”
Nàng bắt đầu run rẩy. “Đây là một sự đe dọa.”
“Không,” anh phủ nhận. “Nó là hoàn cảnh phù hợp thỏa mãn sở thích xem tình cảm của em”. Ngón tay anh di chuyển, buông chiếc khăn lông để chà xát đầu ngón tay lười biếng lên đôi môi đang bĩu ra của nàng. Tỏ vẻ coi thường nhưng môi nàng vẫn rung lên khi ngón tay anh di chuyển; nó tỏa nhiệt và run rẩy. “Em muốn tôi làm em phải đầu hàng,” giọng anh khàn khàn. “Em thích tôi sử dụng vũ lực bắt em về với tôi để em không phải từ bỏ cái thái độ bướng bỉnh quý báu của em.”
Đúng như anh nói ư? Đúng, anh đã đúng, nàng chán nản thừa nhận. Bên trong lớp áo choàng, cơ thể nàng đang sẵn sàng sống lại với vẻ mong đợi, ngực nàng căng lên, vùng bụng làm cả người mềm nhũn, run rẩy đã nói rằng các kích thích mới mẻ này thật tuyệt.
Quay đầu, nàng rời ngón tay anh. “Đó không phải là nhà tôi,” nàng phủ nhận, sử dụng vẻ bướng bỉnh mà anh vừa nói đến. Sau đó lại tự mình phá hỏng mọi thứ khi lưỡi nàng trườn ra ɭϊếʍƈ nơi ngón tay anh nán lại.
Đôi lông mày đậm co lại trên đôi mắt sâu đen của anh khi anh nhìn vào cử chỉ nhỏ đã tiết lộ mọi thứ đó. Khả năng ȶìиɦ ɖu͙ƈ của anh chưa bao giờ trở thành một câu hỏi cho bất cứ người phụ nữ nào có thể chứng kiến cảnh ấy. Anh luôn là một hình tượng vàng bí ẩn với mọi hành động đều gợi lên sự bí ẩn, ngọt ngào và gợi cảm.
“Nhưng nó sẽ vậy thôi,” anh đảm bảo, kéo sự chú ý của nàng về lại cuộc tranh luận. “Ngayởi bỏ lớp áo choàng và mặc bộ quần áo tôi chuẩn bị cho em, sau đó chúng ta sẽ lái xe về nhà, cùng nhau, như những cặp vợ chồng thường làm- và kiếm chiếc giường gần nhất để kết thúc cái mà chúng ta đã bắt đầu ở đây.”
Đồng thời, anh quay người và đi về phía chiếc va li, bỏ nàng đứng đó chịu trận một cảm giác run rẩy thất vọng. “Diantha sẽ tham gia cũng chúng ta như một bộ ba nhỏ bé ấm cúng chứ?” nàng hỏi với giọng điệu chua ngoa. “Hay đấy có phải là nơi tôi gọi Clive và mời anh ta tham gia cùng chúng ta trong trường hợp cần thêm…?”
Lưỡi nàng uốn lên trên vòm miệng khi anh nhìn nàng. Giống như thiết bị đo trên khí áp kế, tâm trạng anh chuyển từ ham muốn đáng chế nhạo sang sự khinh miệt lạnh lẽo.
“Chả có Diantha, cũng không Adonis nào hết,” Anh hé miệng nói nhỏ. “Đây sẽ là lần cuối cùng cái tên đó được đề cập đến lần tái hợp hôn nhân của chúng ta. Cuộc hôn nhân đã tái hợp trên chiếc giường này,” anh nhẹ nhàng nói thêm. “Những người đàn ông Hy Lạp ở đây vẫn nắm giữ một số quyền lực đối với người phụ nữ của họ. Đừng ép tôi phải chỉ rõ cho em hiểu nó có nghĩa là gì. Isobel.”
Anh ấy sẽ làm vậy, nàng nhận ra điều đó khi nhìn thẳng vào anh trong lúc tâm trí nàng cảm nhận thái độ giận dữ lạnh lùng của anh. Anh sẵn sàng không thương xót nếu nàng ép anh đến giới hạn của sự tàn nhẫn. Có lẽ nàng đã tái mặt; chắc chắn nàng đã kinh ngạc vì thái độ của anh. Họ đã có rất nhiều trận cãi vã trong cuộc sống chung ngắn ngủi, nhiều biến động của họ, nhưng nàng nhớ anh chưa bao giờ thẳng thừng đe dọa như lúc này.
Những cơn ớn lạnh đảo quanh khắp người. Ngón tay nàng nắm chặt áo choàng một lần nữa, giữ chiếc khăn mềm mại che đậy mạch máu đang đập dưới cổ họng nàng. Anh phát hiện điều đó trong lúc chờ đợi phản hồi từ nàng. Nàng gặp một người rắc rối, người đàn ông cứng đầu – cứng đầu hơn cả nàng cách đây 3 năm. Như thể những năm này đã dạy anh cách nâng cao khả năng này và sử dụng chúng như một thế mạnh của anh. Từ 4 năm trước anh đã chấp nhận sự thật mình đã mất một người cha để kiểm soát những quyết định của anh trước khi thực hiện nó. Aristotle đã mất sau khi Leandros và Isobel kết hôn được 6 tháng. Leandros đã sống với những áp lực khi phải nối tiếp những bước đi của một người vĩ đại. Các chuyên gia cố vấn vây quanh anh như đám kền kền, cạnh tranh vị trí quyền lực cho một trật tự mới là điều cuối cùng phải nổ ra trong chảo dầu nóng chảy của đống hỗn loạn từ khi cha anh đột ngột qua đời như một cú thúc mạnh vào đế chế nhà Petronades. Leandros đã sống trong tâm trạng lo lắng thường trực, trong đó những thứ quái quỷ nhỏ nhặt bị loại hết ra ngoài vì đầu anh hoàn toàn bị ám ảnh bởi những vấn đề lớn lao h
Nàng là một vấn đề nhỏ nhặt. Nàng gây ra những khó chịu dai dẳng mà anh không muốn trong thời gian chuyển giao trong cuộc đời anh. Ồ, anh đã yêu nàng từ lần đầu tiên. Trong suốt hai tuần tại Luân Đôn, khi hầu hết đám kền kền bị bỏ lại ở Athens, anh đã có thể vứt bỏ lớp áo choàng trách nhiệm của mình và trở lại thành người đàn ông trẻ vô tư trong một thời gian. Vì vậy họ gặp nhau, yêu nhau, và chìm ngập trong bể hạnh phúc. Sau đó họ quay vềAthens, và anh một lần nữa khoác lên lớp áo choàng trách nhiệm và trở thành người xa lạ với nàng.
Nàng không hiểu được chuyện sau đó. Nàng còn quá trẻ – chỉ mới là một cô gái 22 tuổi. Nàng đòi hỏi quá nhiều, tính ích kỷ và chiếm hữu và bực bội với mọi thứ anh ưu tiên đặt lên trước nàng. Nàng từ từ hiểu chuyện được trong thời gian hai người ly thân, dù bực bội vẫn còn và sự đau đớn anh giáng xuống nàng không muốn làm lành lại.
Nhưng bây giờ nàng nhận ra rằng Leandros cũng đã thay đổi. Đám kền kền đã rút ngắn hơn rất nhiều. Cái cau mày căng thẳng trong những phán quyết của anh không còn tạo nên nếp nhăn trên trán. Anh đã đuổi kịp những bước chân của cha mình, và có lẽ còn tiến xa hơn đến mức trở thành người đàn ông không cần trả lời bất cứ ai, và thậm chí còn sẵn sàng tàn nhẫn để có được cái mình muốn.
“Tại sao?” Nàng run rẩy. “Tại sao anh lại thay đổi cách nghĩ về tôi?”
Anh hiểu rõ câu hỏi của nàng. Anh biết họ đã li hôn. “Tôi vẫn muốn em.” Anh nói. “Tôi nghĩ điều này đã quá rõ rồi. Tất cả những gì em cần làm bây giờ là chấp nhận việc em vẫn muốn tôi và chúng ta có thể đi tiếp mà không cần có trận cãi vã tẻ nhạt này.”
“Và nếu chúng ta lại tiếp tục làm khổ nhau?”
Anh đột ngột quay lại như thể câu hỏi làm anh khó chịu. “Chúng ta sẽ giải quyết chuyện đó nếu nó có khả năng xảy ra. Còn bây giờ, chúng ta dừng cuộc nói chuyện ở đây được chưa? Tài sản của mẹ em vẫn cần phải đóng gói và tôi muốn tránh thật xa nơi này trước khi các thiết bị bị cắt hết.
Anh ấy không nói đùa, nàng nhận ra chỉ nửa giây sau, khi có một cú nhấp chuột, những ánh đèn sẽ vụt tắt, và tủ lạnh sẽ rung lên kết thúc sự phản kháng. Vấn đề được giải quyết rồi đấy, nàng chán chường suy nghĩ. Tâm trạng bướng bỉnh muốn đối đầu với anh giảm dần.
Không nói một lời, nàng thu thập quần áo và quay trở lại phòng tắm, nơi đó tối đen vì không có chút ánh sáng. Trong lúc lần mò đống quần áo, các khớp xương của nàng va phải thứ đồ gốm cứng ngắc làm nàng mong muốn rời khỏi khách sạn nhiều hơn. Bước ra khỏi phòng tắm, nàng nhìn thấy Leandros đang đợi nàng ở cánh cửa bên ngoài.
“Chúng ta ra khỏi đây khi vẫn còn đủ sáng để đi xuống cầu thang,” anh sốt ruột nói.
“Nhưng cái túi—’
“Khách sạn sẽ đóng gói và gửi nó cho em,” anh nói với thái độ ngạo mạn sẵn có.
Trước khi hiểu điều đó, nàng cảm thấy mình đang đi xuống một dãy hành lang lờ mờ sáng với bàn tay bị giữ chắt trong lòng tay anh.
“Thành phố này bị tấn công bởi những cuộc đình công bất ngờ do tranh chấp tiền lương,” anh giải thích khi họ bước xuống cầu thang. “Những người đình công làm vậy bởi vì đây là mùa cao điểm ở Athens, nếu họ đánh vào khu vực du lịch, chính phủ sẽ chú ý đến điều đó, vì vậy các khu dân cư chính hiện giờ đang bị cô lập.”
“Vậy anh nghĩ sẽ trong bao lâu?” Nàng cảm thấy mình bước xuống dãy bậc thang đầu tiên trong lúc Leandros đang bước vài bước phía trước nàng.
“Cái này còn phụ thuộc người cứng đầu nhất,” anh trả lời, quay đầu và nở một nụ cười tươi trắng sáng đầu tiên của mình. Nàng nhận ra anh đang nói về họ, chứ không phải về những người đình công hay chính phủ.
Đang định mở miệng để cãi lại thì nàng bị mất thăng bằng và kêu lên một tiếng sợ hãi khi gần như ngã xuống. Nhưng anh đã kịp thời bắt lấy nàng. Bàn tay anh ôm chặt vòng eo mảnh mai và cơ thể nàng đột ngột ngã vào lòng anh. Biểu hiện kiềm nén sự sợ hãi của nàng chạm vào mặt anh và, một tiếng rủa thầm, anh ép nàng vào tường sau đó nâng nàng lên cho đến khi mặt họ ngang bằng nhau.
“Tôi muốn em trở về trong cuộc sống của tôi, nhà tôi và trên giường tôi,” anh nói thẳng thừng với giọng điệu khàn khàn âm u, bí hiểm tàn bạo. “Tôi không muốn chúng ta đối chọi hay làm tổn thương nhau. Tôi muốn chúng ta cùng nhau khắc phục những vấn đề trong cuộc sống trước đây. Tôi muốn tất cả quay trở lại, cưng à. Mỗi cảm giác ngọt ngào, chặt chẽ, thăng hoa đều nói với tôi rằng em là người phụ nữ của tôi. Và tôi muốn nghe thấy em nói rằng em cũng có cảm giác như vậy với tôi.”
Cơ thể bị ép giữa bức tường và thân hình săn chắc tuyệt vời của anh, và đôi mắt họ quá gần đến nỗi không thể không thấy sự đam mê trong mỗi câu nói của anh, cho dù có nói gì đi chăng nữa thì sự thật dường như hoàn toàn vô nghĩa. “Đúng”, nàng thì thầm. “Tôi cũng muốn thế.”
Có thể đó là một khoảng khắc trần truồng đáng sự. Nhưng nghĩ thđi thì nó cũng chính là một sự giải cứu. Bây giờ sự thật đã được hiện rõ và thứ duy nhất bị giữ lại là ba từ ngắn ngủi, thứ mà sẽ làm phơi bày toàn bộ.
Đôi mắt đen của anh sáng lên nhận thức điều đó. Nàng nín thở và cự tuyệt việc trở thành người đầu tiên nói ra những từ này. “Phù thủy nhỏ” anh thì thào và bắt đầu xâm chiếm môi nàng.
Họ thực sự hòa quyện vào nhau, trên cầu thang mờ ảo đó, nụ hôn chân thật nhất mà họ từng trao cho nhau. Nó chứa đựng vô vàn cảm xúc, những cảm xúc thật, những thứ làm cho trái tim đập rộn rã và đào sâu vào gốc rễ của linh hồn đang ẩn giấu – cùng với ba từ nhỏ bé đó.
Khi nụ hôn bị ngắt quãng bởi những tiếng bước chân đi xuống cầu thang, hơi thở của họ chưa kịp trở lại bình thường. Leandros miễn cưỡng đẩy mình ra xa người Isobel. Nàng cũng không thể nhìn anh, nàng đang bận rộn đối phó với gốc rễ của những cảm giác thầm kín đang lan ra khắp cơ thể với cái tên là hy vọng, đúng vậy, nàng chấp nhận rủi ro trong việc này. Nó chính là thứ bị bỏ quên trong những thời gian qua.
Họ tiếp tục đi dọc hành lang xuống tiền sảnh. Người quản lý với vẻ mặt vô cùng hối lỗi lắng nghe Leandros nói ra những tiếng chỉ dẫn cộc lốc về cách đóng gói hành lý và gửi nó đến đâu. Còn người đàn ông khác thì cố không hiện vẻ tò mò về việc tại sao vợ của Leandros Petronades lại ở trong khách sạn của ông ta đầu tiên.
“Họ nghĩ chúng ta thật kỳ quặc,” nàng nhận xét khi họ bước ra trong ánh mặt trời màu hồng sáng.
“Tôi cảm thấy rất kỳ quặc,” anh lạnh lùng quay lại – và nắm lấy tay nàng.
Đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật tuyệt. Xe của Leandros đỗ cách đây 15 mét. Nó thấp, kiểu dáng đẹp, màu đỏ thẫm và giống như đo ni đóng giày với anh. Mở cửa chiếc Ferrari, anh đưa nàng ngồi ghế của khách, ngắm nàng khép đôi chân dài, ngắm nàng kéo váy, anh đổ đầy xăng với những cảm xúc ngọt ngào, chặt chẽ mà anh nói với nàng trên cầu thang, sau đó đóng cửa, sải bước qua ca pô dài đến ngồi bên cạnh nàng.
Bầu không khí căng thẳng. Anh tr.a chìa vào ổ đánh lửa và đánh xe chạy trong tiếng gầm gừ nhè nhẹ. Đầu ʍút̼ dây thần kinh giữa 2 đùi nàng rạo rực từng đợt theo tiếng dao động sâu của chiếc xe. Người đàn ông, chiếc xe – giống như đang bị tấn công bởi testosterone từ mọi nơi, nàng nghĩ không kịp thở.
Anh có biết nàng đang có cảm giác này không?
Anh biết. Nàng có thể thấy được sự căng thẳng trong từng ngón tay dài của a cần số nhỏ tròn, và cái cách bờ môi gợi cảm của anh hé mở những hơi thở bồn chồn khi anh nhìn qua vai để quay xe ra khỏi nơi đỗ xe chật hẹp. Một màu đỏ nổi bật trên gò má anh, đôi mắt ánh lên những tia sáng kì lạ đã hé lộ rằng nàng đang ngồi cùng một người đang ông đang bị ham muốn ȶìиɦ ɖu͙ƈ đè nén. Khi anh quay lại phía trước, nàng như bất động . Anh đã đổi bánh răng và quay vô lăng với một trong những ngón tay trơn nhẵn vẫy lên nói rằng người đàn ông điều khiển ô tô và không thể làm ngược lại.
Tiếng còi xe vang lên, chiếc xe từ từ hòa vào dòng xe cộ. Ánh mặt trời hắt nhẹ lên mặt nàng. Nàng vươn tay kéo tấm che nắng và nhận ra ra tay mình đang bị một người khác nắm lấy. Anh đưa tay nàng lên môi và đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay làm nàng như ngừng thở nhiều giây. Khi anh lái xe qua những đoạn đường đông đúc củaAthens, họ giao tiếp bằng các giác quan. Anh giữ chặt tay nàng không buông, vì vậy khi buộc phải đổi số, tay nàng cảm nhận được hơi lạnh của máy móc qua cần số với bàn tay đang ôm trọn bên trên của anh.
Thật tuyệt. Nàng cảm thấy những tia phấn khích lóe lên từ phía anh, có thể cảm nhận được những cái châm nhọn sắc như kim châm vào da thịt nàng. Dưới chiếc váy, bờ ngực nàng thật chặt và bức bối, giữa đùi nàng đã có những biểu hiện sẵn sàng cho sự giao hợp của hai người.
Khi họ buộc phải dừng lại ở một cột đèn giao thông, anh quay lại nhìn nàng. Đôi mắt anh nhìn sâu vào khuôn mặt nàng, sau đó nhìn xuống phía trước nàng. Chiếc váy thật ngắn, nhưng không ngắn bằng chiếc váy mà nàng đã từng mặc cách đây ba năm, khi đó những cái nhìn như thế này thường đi kèm với một cái chau mày. Lúc này, đùi nàng đã được che phủ một lớp vừa phải nhưng anh vẫn làm nàng cảm thấy mình như đang trần trụi trước mặt anh. Sự ngứa ran bên trong chuyển thành một sự dao động. Nàng cố gắng ép cặp đùi sát lại với nỗ lực kiềm chế những thứ đang diễn ra. Đôi mắt anh ngước lên, bắt gặp sự lo lắng trong đôi mắt nàng, và cái cách nàng kìm nén mình trên làn môi dưới mềm mại kia.
“Dừng lại đi,” nàng phản kháng với nụ cười gượng gạo cùng giọng nói như đang bị đè nén.
“Tại sao?” Câu trả lời đơn giản và sắc bén.
Bởi vì em sẽ rất xấu hổ nếu anh không dừng lại, nàng bất lực suy nghĩ, nhưng nghi ngờ rằng anh cũng đã biết điều đó.
Đèn báo thay đổi, anh đưa ánh nhìn chằm chằm của mình trở lại con đường. Nàng rút tay về và cố gắng xua đi những gì đang có giữa họ. Nhưng chiếc áo sơ mi trắng sáng của anh như đang dụ dỗ nàng đi sâu vào bên trong nó. Nếu nàng đưa tay ra và chạm vào anh, nàng biết nàng sẽ cảm nhận được cơ bắp căng cứng được kìm hãm dưới một sự kiểm soát dữ dội nàng có thể nhìn thấy mạch máu phập phồng trên chiếc cổ nâu bóng của anh đang làm trái tim nàng đập điên cuồng, thôi thúc nàng lấp trống kẽ hở giữa hai người và đặt đầu lưỡi ẩm ướt lên cổ anh. Cái cách anh cử động vai biểu hiện rằng anh biết nàng đang nghĩ gì và không hề phản đối điều đó.
Họ bắt đầu đi ra khỏi thành phố nơi những tòa nhà hỗn độn nhường chỗ cho những khu nhà ngoại ô xanh tươi hơn và khung cảnh tuyệt đẹp hơnAthenslà những vùng biển đầy nắng của vịnh Saronic. Cuối cùng, họ bắt đầu đi đến vùng đất tư nhân rộng lớn, nằm trong khu đất tư nhân bao la của họ và được xây dựng mô phỏng Hy Lạp cổ điển. Mẹ Leandros có một căn nhà ở đây, mặc dù nó ở tận trên đồi cao. Họ lái xe qua điền trang nhà Herakleides, nơi ở của chú Theron và con gái ông Eve, cô ấy có lẽ người duy nhất trong gia đình cho Isobel cảm giác thoải mái.
Nhưng sau khi Even đến độ tuổi tương tự và cũng có một nửa dòng máu Anh quốc. Cô ấy có thể rất ngang ngạnh và trở thành đứa cháu bảo bối của một người đàn ông Hy Lạp vô cùng mạnh mẽ nhưng cô lại luôn kiên quyết bám giữ gốc rễ Anh quốc của mình.
“Eve bây giờ đang làm lễ cưới,” Leandros phá tan bầu không khí im lặng để nói cho nàng biết.
“Đám cưới?” Isobel đưa đôi mắt không tin được nhìn anh. Nàng còn nhớ cô gái với mái tóc vàng hoe và đôi mắt xanh hiếm có, người mà đã liên tục phá hủy mọi kế hoạch bán cô làm nô lệ của ông mình – như Eve đã từng kể.
“Đó là một câu chuyện dài,” anh cười, “và tôi nghĩ em sẽ thích thú hơn nếu để Eve kể cho em.”
Nụ cười nuối tiếc làm trái tim nàng dao động bởi vì nó nhắc nàng nhớ đến quãng thời gian anh nở nụ cười đầy gợi cảm đó bất cứ lúc nào. Nụ cười nuối tiếc nói tôi muốn em. Nụ cười nuối tiếc nói tôi biết em muốn tôi nhưng chúng ta sẽ phải đợi.
Nụ cười này có vẻ tiếc nuối vì anh biết nàng đang nghĩ gì về đứa em gái Eve trưởng thành sớm của anh. Nhưng Isobel không cười đáp trả vì nàng biết rằng, với tất cả đức tính kiên cường của con người Anh quốc trong cô, Eve rất được gia đình Hy Lạp của mình yêu mến. Mẹ của Eve là người chưa bao giờ đạt được cái mà bà muốn. Khi cô nói với nàng, “Họ chấp nhận mình vì mình mang dòng máu của họ, ngay cả khi mình thích đùa giỡn bằng cách phủ nhận điều đó. Nhưng người mẹ tội nghiệp của mình đã nghi ngờ từ lúc bà đến đây với bố mình. Thật may là trong mười năm đầu mình sống ở Luân Đôn cho nên cả nhà không thể gây rắc rối đến đám cưới của bố mẹ mình. Khi họ mất và mình chuyển đến đây sống với ông, họ cảm thấy có lỗi do đó cũng được cảm thông nhiều. Nhưng điều đó không có nghĩa là mình không biết họ đang muốn gì Isobel. Hãy giúp mình, họ không thể thắng!”
Nhưng cuối cùng họ đã thắng. Và mặc dù Isonel thấy ông Eve luôn dễ tính với cô ấy, nhưng Eve lại chưa bao giờ tin tưởng sự ôn hòa đó ở ông. Bởi vì giống như em gái ông, Thea Petronades – mẹ của Leandros – Theron không muốn nhìn thấy dòng máu nhà Herakleides bị pha loãng với một dòng máu Anh nào.
“Cô ấy lấy ai vậy?” nàng hỏi Leandros. “Chắc chắn là người xuất thân từ một gia đình quyền quý Hy Lạp”
“Eve đáp ứng mong muốn của ông Theron?” Anh cười lớn. “Không, cô ấy cưới thằng chó người Anh bất trị tên là Ethan Hayes. Và tôi không nghĩ thằng cha đó có thể vượt qua được cú sốc.”
“Ai? Theron?” Nàng nhắc lại với vẻ hoài nghi chỉ đủ để đánh tan nụ cười trên khuôn mặt anh.
“Không, Ethan Hayes,” anh sửa lại. “Và định kiến của em đang hiển hiện rõ mồn một rồi cưng.”
Định kiến của nàng? Nàng mở miệng để phản đối lời buộc tội đó nhưng lại khép lại vì nhận ra rằng anh đã đúng. Nàng có định kiện về những người này. Hiểu ra điều đó làm nàng không thể ngồi thoải mái khi anh quay chiếc xe đỏ vào cổng dẫn đến ngôi nhà mà đã từng là nhà của nàng.
Ngôi nhà này không lớn như căn biệt thự nhà Herakleides – hay biệt thự nhà Petronades ở trên đỉnh đồi. Mẹ của Leandros vẫn sống ở căn nhà khác với các thành viên của gia đình Petronades. Dù vậy, ngôi nhà này vẫn còn có cái để tự hào và không thể che giấu thực tế là nó thuộc về một người đàn ông vô cùng giàu có. Leandros đã mua nó sau khi họ cưới nhau để tạo không gian riêng, thoát ra khỏi những rắc rối mà họ gặp phải trước đó. Mẹ anh rất bất bình, bà nói đó không phải là phong cách của người Hy Lạp, và nếu Isobel không thể sống cùng với gia đình sau đó có lẽ điều đó đã làm bà Thea và các thành viên còn lại ra đi, kể từ khi cả nhà Petronades phụ thuộc vào Leandros khi bố anh mất.
Những rắc rối – Đã từng có nhiều rắc rối cho dù nàng quay lại đó trong bất cứ tình huống nào. Isobel nhẹ thở dài khi nhớ lại. Leandros nghe thấy tiếng thở dài, đưa chiếc xe dừng lại cẩn thận ở trước lối vào, tắt động cơ sau đó quay lại nhìn nàng.
Khuôn mặt nàng lại phảng phất nét buồn rầu, vẻ mặt khiêu gợi dạt dào trước đó đã tan đi. Anh cũng muốn thở dài, nhưng cùng với sự hờn giận. Chẳng lẽ khung cảnh ngôi nhà họ làm nàng thấy ghê tởm? Anh nhìn thẳng vào ngôi nhà và nhớ lại khi anh mua nó như một giải pháp trong lúc tuyệt vọng rằng nó sẽ mang lại cho họ những khoảng thời gian và không gian hàn gắn lại các vết nứt xuất hiện trong mối quan hệ của họ. Thậm chí anh còn nhờ một người bạn tân trang lại ngôi nhà trước khi anh dẫn nàng đến chỉ để tạo sự bất ngờ với căn nhà mới này.
Nhưng thứ anh nhận được là một lớp dày bất mãn. Nàng đi vào, nhìn xung quanh và đó là tất cả những gì nàng có thể làm. Anh muộn màng nhận ra rằng ngôi nhà được trang hoàng đầy đủ bởi những nhà thiết kế nội thất tuyệt vời nhất không đủ để Isobel cảm nhận nó như một căn nhà ấm áp của họ.
Nhà dần trở thành một từ kiêng kị ở đây, anh chán chường thừa nhận. Vì nó chưa bao giờ là một tổ ấm thực sự – chỉ là thay một địa điểm khác cho đôi tai họ không phải nghe thêm điều gì. Thậm chí, sau đó anh điên cuồng tránh xa nàng. Nàng cũng thường để anh lại một mình mỗi sáng để đi xuống con đường đầy nắng mà không ngoảnh lại một lần để nhìn xem liệu anh đang quan tâm theo dõi hình bóng nàng hay không.
Nó đúng với sự mạnh mẽ ở nàng, bây giờ anh mới nhận ra, khi họ ngồi đây nhớ lại về những câu chuyện cũ. Vì ngày làm việc của anh bắt đầu muốn hơn Isobel khi ở Anh, nàng thường bỏ anh lại mỗi sáng cùng bạn thân của nàng, chiếc máy ảnh, và khi nàng thực sự biết anh thích kéo dài bữa sáng với nàng – hoặc cùng nàng ở một nơi nào đó. Nếu anh trở về nhà vào buổi trưa, nàng hiếm khi ở nhà để chào đón anh. Sau khi làm việc đến khuya, lúc anh nằm lên giường thì nàng đã ngủ say. Nếu anh đánh thức nàng dậy, nàng sẽ đẩy anh và toàn bộ lại bắt đầu lại từ đầu. Bướng bỉnh là cái tính cách phiền toái nhất của nàng nhưng anh cũng hờ hững với con người cô đơn và lạc lõng mà nàng đã trở thành.
Lạ thật, anh kinh ngạc, sao anh lại không quay về ngôi nhà lớn sau khi nàng đã bỏ rơi anh vì cả hai. Thật lạ, sao khi anh muốn rời bỏAthenshoàn toàn lại có thể tiếp tục sống một mình ở đây cả năm trời.
Hy vọng nàng sẽ quay về ư? Anh tự hỏi chính mình khi ra khỏi chiếc xe và đi qua chếc ca pô xe dài và đỏ bóng loáng để giúp nàng xuống xe.
Đôi chân dài xoay ra ngoài ánh mặt trời, bao phủ trong lớp lụa trong suốt; anh thoáng thấy lớp tất ren mỏng trước khi chiếc váy được chỉnh lại như cũ. Phong cách cổ điển với màu xanh thanh lịch, bộ váy không khác mấy với bộ mà Diantha đã mặc vào ngày anh quyết định ly hôn với Isobel. Nhưng khi nàng giữ lấy tay anh để đứng thẳng, không còn bất cứ gì khác ngoài người phụ nữ này hay bộ trang phục nhắc nhở anh nghĩ về thời gian anh quay trở lại sau đó. Thực ta anh không nghĩ tính ngạo mạn vô liêm sỉ của chính mình có thể tin rằng anh thích sự trầm lặng điềm tĩnh của Diantha hơn là những cảm xúc như ngọn lửa mạnh mẽ mà Isobel liên tục đốt cháy vào lòng anh.
Nàng cũng xinh đẹp và tuyệt vời như vậy. Khi nàng đến trước mặt anh, anh thấy được mái tóc óả buông thả trên bờ mai manh mải của nàng, đường cong cơ thể chuyển động với những nét khêu gợi bẩm sinh ẩn trong làn váy. Đôi chân dài của nàng đến thầy tu cũng phải ngoảnh lại nhìn, nhưng với anh, chúng nhất định sẽ làm cho cơ bắp siết chặt lại vì anh có thể tưởng tượng được cảnh đôi chân đó quấn chặt vào vòng eo của anh.
Đúng lúc anh đang suy ngẫm rằng tư thế đó không hẳn là một ý tưởng tồi để dịch chuyển từ đây đến căn nhà khủng khiếp kia thì anh nhìn thấy một chiếc xe hơi quen thuộc đậu dưới bóng cây. Lông mày anh co lại. Kéo Isobel về phía mình, anh đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu nàng khi anh đóng cửa chiếc Ferrari và lo lắng nghĩ cách để thanh minh cho chuyện đó.
Không có lời giải thích, anh nặng nề chấp nhận. Anh gặp rắc rối và điều duy nhất có thể làm là sớm giải quyết nó.