Chương 7
Ngày nàng ấy bước vào vương phủ,pháo nở rợp đường,nhớ lại ngày trước của nàng
-Các ngươi đi cửa sau đi
Tiếng thị vệ lạnh giọng vang lên như một chiếc búa đập trên danh vọng của tả gia.Nàng nở nụ cười nửa miệng.Hay lắm.Đi cửa sau.Một cô dâu mới cưới lại đi cửa sau chẳng khác nào là đang làm nhục nàng,làm nhục gia tộc nàng.Nhưng nàng có tư cách phản kháng sao?Có tư cách yêu cầu đi cửa sau sao?
Ngày ấy nàng bước vào vương phủ một cách thầm lặng,không một ai chủ trì hôn lễ cho nàng,không một ai chúc mừng nàng,không một ai bên cạnh nàng,không một ai kính rượu nàng,không một ai,...
Sáng ngày hôm sau theo thông lệ nàng phải dâng trà cho nàng ấy.Đi tới cửa chính,nàng thấy vị cung nữ bên cạnh nàng ấy đang vui vẻ cầm một tấm chăn đi qua,bất chợt tấm chăn rơi xuống đất,một màu đỏ thẫm đập ngay vào mắt nàng.Rồi vị cung nữ ấy cầm lên nở nụ cười trào phùng nhuinf nàng.Nàng cười cay đắng,nàng hình như cùng y vẫn chưa làm loại chuyện kia với y thì phải?Mà thôi,người con gái trước mắt này phải chăng là thay chủ nhân của mình tỏ thị uy với nàng.Đ
Quỳ hai gối trước mặt y cùng nàng ấy,nàng nở nnuj cười chua xót,không ngờ mình lại có ngày này.Nâng chén trà dơ lên trước mặt hai ngươi,thanh âm nàng khẽ run run
_thiếp xin mời vương phi và vương gia uống trà mừng
Nàng ấy nhận lấy nở nụ cười
-Đa tạ!
Một nỗi ê chề không rõ tên bao trùm lấy nàng,phải quỳ lạy một người đáng tuổi mình,cảm giác thật rất muốn phẫn nộ nhưng nàng biết nàng phải tập cách kiềm chế vì ngày nào nàng cũng sẽ làm việc này.Việc nàng dâng trà cho nàng ấy chình là muốn nhắc nhở nàng.Ở vương phủ,nàng mãi mãi chỉ là một thị thiếp.
Nếu không có tâm,minh nguyệt phải gửi gấm nơi nào
Quyến luyến ngày ấy bị gió thổi tan.