Chương 1: Nữ nho sinh
1
Chàng thư sinh tuấn tú vận chiếc áo dài tuy hơi cũ nhưng phẳng phiu, đầu đội mũ sa đen, hai tay xách bọc vải, nặng nhọc bước vào một cửa hiệu ngồn ngộn sách, tìm ông chủ hiệu
“E hèm, có ai ở đây không?”
Tiếng gọi cất lên gượng gạo, như cố giấu chất giọng mỏng manh không giống đàn ông. Lập tức, có tiếng người lục đục vọng từ giữa các kệ sách, ông chủ thò đầu ra. Trông ông có vẻ đã nhiều tuổi, đủ để vướng vô số bụi bặm trên thế gian này.
“Ôi, công tử!”
“Dạo này mọi việc vẫn ổn chứ?”
Chàng thư sinh mỉm cười chào, đôi mắt đẹp như vẽ với hàng mi rợp tựa mây.
"Ổn thế nào được. Tôi đang sốt ruột muốn ch.ết, không biết làm sao liên lạc được với công tử đây. Những gì tôi biết về công tử cũng chỉ có mỗi cái tên "Kim công tử" đấy thôi!" Ông chủ hiệu liến thoắng trong lúc bước lại gần.
"Có... chuyện gì vậy?"
Trái với vẻ mặt lo lắng như đang có nhiều chuyện rối rắm trong lòng của chàng thư sinh, ông chủ hiệu lại nở một nụ cười.
"Dĩ nhiên rồi, xảy ra chuyện lớn. Chuyện rất lớn đấy."
Đưa mắt liếc sang xung quanh, ông tiến sát đến bên chàng thư sinh, định thì thầm gì đó vào tai chàng, nhưng chàng ta giật mình lùi lại, nét mặt thoáng vẻ bối rối.
"Trước tiên ông hãy trả tiền cho số sách lần này tôi mang đến đi đã."
Nói đoạn chàng khệ nệ bưng bọc sách vẫn ôm trên tay nãy giờ đặt xuống tấm phản bên cạnh và ngồi luôn xuống đó. Chẳng có vẻ gì nặng nhọc như chàng, ông chủ hiệu chỉ nhẹ nhàng đẩy bọc sách sang bên bằng một tay.
"Chuyện đó thì đơn giản thôi!"
Nói rồi ông móc ra mấy đồng tiền xu từ cái túi giắt bên lưng, đưa cho chàng thư sinh, và ngồi xuống cạnh bọc sách. Chàng thư sinh nhận tiền, nói:
"Ông hẵng cứ kiểm tr.a các thứ tôi mang đến đã."
"Ôi trời, tài sao chép chữ của công tử, không cần kiểm tr.a tôi cũng biết chẳng có gì sai sót đâu. Công tử đâu chỉ viết chữ đẹp thôi đâu, còn là đệ nhất Tả thủ[1] trong tứ đại môn kia mà."
[1] Tả thủ: những người viết chữ đẹp, được thuê được chép chữ thay cho các thí sinh tại các khoa thi.
"Ơ hay, cái ông này! Người khác nghe được thì làm thế nào!"
Chàng thư sinh cuống quýt ngắt lời ông chủ hiệu, đảo mắt nhìn xung quanh, đoạn đưa mấy đầu ngón tay kéo thấp vành nón xuống che mặt. Làm như vậy cũng đâu che được mặt, nhưng dường như đây đã là thói quen của chàng. Ông chủ hiệu sách cũng dòm trước ngó sau, hạ giọng thì thào:
"Công tử chắc cũng nghe nói rồi phải không, chẳng mấy nữa là đến kỳ Sơ thí ba năm một lần..."
Chàng thư sinh gật đầu, mắt ánh lên hi vọng. Thật ra, hôm nay đến giao sách chỉ là cái cớ, mục đích chính của chàng là muốn kiếm việc làm nhân kỳ Sơ thí. Làm Tả thủ tại các khoa thi là việc phi pháp, nên lại càng kiếm được tiền. Có thức đêm chép sách suốt một năm ròng cũng chẳng làm Tả thủ một ngày. Hơn nữa, chỉ cần người môi giới khéo léo thì một lúc có thể kiếm việc Tả thủ cho vài ba thí sinh, về sau gặp may có khi còn kiếm luôn được việc trong kỳ thi Cử nhân và Tiến sĩ. Cứ thế suôn sẻ, nội trong hai ngày là có thể cầm được một khoản tiền lớn. Bởi vậy, với các Tả thủ, mỗi bận Sơ thí lại là một mùa bận rộn làm ăn.
Riêng chàng thư sinh còn ngấp nghé thêm một công việc khác được trả công hậu hĩnh hơn cả Tả thủ, đó là Cự bích[2]. Sở dĩ chàng nuôi tham vọng như thế cũng là có lý do. Trong một kỳ thi cách đây khoảng hơn mười tháng, Cự bích của một thí sinh chàng nhận làm Tả thủ đột nhiên sốt cao không thể có mặt. Tình thế cấp bách, cậu thí sinh kia thì mặt mũi méo xẹo, người như mất hồn, chàng đành kiêm luôn cả việc thi hộ. Đáng kinh ngạc là, không rõ do ăn may hay nhờ năng lực thật, bài thi ấy lại được chấm đỗ.
[2] Cự bích: những người văn hay, được thuê để làm bài thi hộ cho thí sinh tại các khoa thi.
Sau chuyện đó, ông chủ hiệu sách vốn là người môi giới việc làm cho chàng thư sinh, tung hô chàng lên tận mây xanh, còn đùa rằng, "Công tử làm Tả thù lại kiêm luôn Cự bích thế này thì cướp miếng cơm của khối người"... Ông cũng nói bóng gió sang năm sẽ lại có mối thi hộ nữa, dặn chàng nên sớm chuẩn bị. Lần đó là kỳ thi Cử nhân, lần tới cứ cho là không kiếm được mối thi Tiến sĩ thì ít ra cũng sẽ có mối thi Cử nhân nữa. Thế mà giờ ông chủ hiệu lại chẳng hề đả động gì đến chuyện chàng thư sinh đang mong ngóng, cứ luyên thuyên không dứt về việc nhận làm Tả thủ.
"Như vậy, nhận chép chữ thuê cho hai người kỳ Cử nhân, ba người kỳ Tiến sĩ, gộp lại cả thảy là việc của năm người. Cũng khá nhiều, nhưng với khả năng của công tử chắc sẽ ổn thôi."
"Chỉ có chừng đó thôi sao?"
"Sao? Nhận thêm nữa e là thời gian hơi gấp đấy? Đến lũ con nít mũi thò lò cũng biết nộp quyển càng sớm càng dễ thi đỗ mà..."
"À, không, ý tôi không phải vậy..."
Thấy thư sinh lúng túng mãi không mở lời được, ông chủ hiệu hiểu ý vội nói ngay:
"Chuyện thi hộ phải không, chuyện đó xem ra hơi có chút khó khăn."
"Sao? Mới lần trước tôi đến, ông chẳng bảo là có khả năng đấy thôi?"
Lần này lại đến lượt ông chủ hiệu sách, vì trong lòng cảm thấy có lỗi, cứ ngần ngừ mãi, không biết phải nói sao.
"Thật ngại với công tử quá... Lần trước đã bảo được, bây giờ nói thế này đúng là chẳng ra làm sao. Có điều nhiều người cho rằng chỉ dựa vào một lần ăn may trước kia thì chưa thể tín nhiệm công tử được. Nói gì thì nói, công tử hãy còn trẻ, lại chẳng phải cử nhân hay tiến sĩ. Tôi cũng hiểu công tử có hoàn cảnh riêng không thể ra ứng thí, nhưng... Những người cần thuê Cự bích, cứ nhất định phải là tiến sĩ hay cử nhân mới chịu. Đối với họ, dùng công tử vào việc này chẳng khác gì đánh bạc..."
Ông chủ hiệu lén quan sát chàng thư sinh, khuôn mặt xinh đẹp còn hơn một kỹ nữ môi son má phấn đang tràn ngập nỗi thất vọng ghê gớm. Càng cảm thấy có lỗi hơn, ông tiếp tục thủ thỉ:
"Dù vậy, nhờ làm Cự bích lần đó mà giá Tả thủ của công tử đã tăng lên đáng kể, âu cũng là việc tốt đấy chứ! Trước giờ tôi cứ nghĩ công tử chỉ biết viết chữ đẹp thôi, không ngờ tài văn chương cũng lại xuất chúng đến thế, chấp bút một lần mà đỗ luôn. Thực ra công tử chỉ cần đỗ Cử nhân hoặc Tiến sĩ thì chuyện làm Cự bích sẽ xuôi chèo mát mái ngay... Kể cả là qua vòng Sơ thí... Làm cái nghề này hiếm ai cùng lúc kiêm được cả Tả thủ lẫn Cự bích lắm, chỉ cần công tử có vòng hào quang kia, nhất định sẽ nhận được nhiều mối gấp mấy lần người khác. Mà rốt cuộc là vì lý do sâu xa gì khiến công tử suốt ngày nói không thể ra ứng thí được thế? Lẽ nào có nỗi khổ riêng..."
"Ông đừng nói nữa. Không có nỗi khổ riêng khổ chung gì đâu. Chẳng qua là, dù tôi có đỗ kỳ Tiểu khoa đi nữa, nhưng không có người quen lo lót trong triều e cũng khó lòng kiếm được một chức quan Cửu phẩm nhỏ nhoi. Đã thế thì thà dứt khoát không thi cho xong."
"Vậy chỉ cần công tử chịu khó học thêm chút nữa, đỗ ở kỳ Đại khoa là được. Công tử có năng lực, lại còn trẻ như thế, chắc chắn không vấn đề gì đâu. Đám Tả thủ, Cự bích đa phần đều đã lớn tuổi, chẳng trông mong gì vào kỳ Đại khoa nữa nên mới xem đây như một cách kiếm cơm. Dĩ nhiên bọn họ dù có đỗ kỳ Đại khoa thì xét về tuổi tác, gia thế cũng khó mà làm được quan lớn. Nhưng công tử đây khác bọn họ chứ!"
Chàng thư sinh thở dài chán chường, khiến ông chủ hiệu sực nhớ tới lần đầu tiên, cách đây vài năm, khi chàng ta đến cửa hiệu mượn sách.
Bấy giờ, chàng thư sinh mới chỉ là một cậu bé con. Vài lần đến mượn sách rồi tình cờ nhìn thấy người ta chép sách, cậu bé đã thẳng thừng tuyên bố rằng mình cũng muốn làm công việc đó. Cậu bé nói trong nhà có người ốm, cần kiếm tiền mua thuốc. Ông chủ hiệu tuy thấy cậu bé rất tội nghiệp, nhưng công việc này không thể giao bừa, bèn viện cớ muốn xem nét chữ để thoái thác. Nào ngờ cậu bé viết luôn Khải thư cho ông xem, nét chữ cứng cáp gọn gàng chẳng có vẻ gì là của một đứa trẻ. Vậy là ông chủ hiệu sách đã giao việc cho cậu luôn lần đó. Cậu bé nhận lượng công việc mà một người chép chữ thành thục nhất cũng phải làm mất hai ngày, nhưng chỉ sang hôm sau đã hoàn thành và mang đến, trong mắt vằn lên những tia máu đỏ. Rồi cậu lại nhận việc mang đi. Như người không biết đến giấc ngủ, cậu liên tục làm việc như vậy. Ban đầu ngày nào cậu cũng đến, dần dà vài ngày mới đến một lần. Chỉ đơn giản vì cậu đã nhận nhiều việc đến mức phải mất từng ấy ngày mới xong.
Về sau, có người tình cờ nhìn thấy bút tích của cậu, bèn ngỏ ý thuê cậu làm Tả thủ. Cậu bé, bấy giờ đã là Kim công tử, đắn đo suy nghĩ khá lâu bởi làm Tả thủ nếu bị phát giác sẽ phải chịu hình phạt rất nặng, nhưng cuối cùng vẫn nhận việc vì muốn kiếm tiền. Mối nhân duyên giữa ông chủ hiệu sách và chàng thư sinh cứ vậy kéo dài cho đến tận bây giờ. Có điều quen biết qua lại đã mấy năm mà ông chủ hiệu vẫn chẳng biết chút gì về chàng thư sinh, chàng ở đâu, tên đầy đủ là gì ông đều không hay. Nhưng với ông, điều lạ lùng nhất không phải hành tung, mà chính dung mạo xinh đẹp hệt như con gái của chàng.
Chính bởi vẻ bề ngoài ấy mà có dạo ông chủ hiệu sách nghi ngờ chàng thư sinh là gái giả trai. Xét về chiều cao thì chàng quả có cao hơn nữ nhi bình thường, nhưng thế cũng chẳng chứng minh được điều gì, ông chủ hiệu vẫn khó dứt bỏ được mối nghi ngờ. Mãi đến khi ông phát hiện ra chàng thư sinh mang theo bên người hiệu bài nam đinh, lại chấp nhận làm Tả thủ vốn là công việc không phải đàn ông ai cũng đủ can đảm để làm, mối nghi ngờ ấy mới dần tiêu tan. Quan trọng nhất là, hễ thấy chàng thư sinh nở nụ cười e thẹn là đám gái trẻ cô nào cô nấy đều sững sờ như hoá đá. Từ đây có thể thấy chàng thư sinh hẳn phải có vẻ đẹp nam tính riêng chỉ chị em mới nhìn ra.
"Hôm nay thế thôi, tôi về đây. Chuyện kia chắc khó nhưng nhờ ông tìm hiểu giúp tôi."
Chàng thư sinh đứng dậy phủi áo.
"Nhưng việc nhờ là Tả thủ, người ta muốn công tử trả lời sớm..."
"Đôi hôm nữa tôi sẽ lại ghé qua, bấy giờ sẽ trả lời dứt khoát. Ông cứ lấy thêm cho tôi ít sách chép đi đã."
Ông chủ hiệu không còn cách nào khác bèn đi gom dăm quyển sách và vài tập giấy, miệng vẫn làu bàu:
"Chỉ cần thi đỗ Cử nhân là êm xuôi mà... Năng lực của công tử tôi biết chứ, nhưng người khác làm sao hiểu được. Dù tôi có khản cổ ca tụng công tử đi chăng nữa, chỉ cần nghe nói công tử mới mười tám tuổi là bọn họ lắc đầu quầy quậy ngay. Việc này đâu giống như làm Tả thủ, nhẽ nào lại lôi Khải thư công tử viết ra cho họ xem..."
Chàng thư sinh dùng bọc vải mang theo gói tập sách vở ông chủ hiệu vừa đem ra, xong xuôi mới gượng gạo cười chào:
"Tôi cũng biết ông chủ vất vả lắm chứ. Vì thế ông không cần phải cảm thấy áy náy hay có lỗi gì với tôi đâu. Mấy hôm nữa tôi sẽ quay lại. Chào ông."
Ông chủ hiệu cũng chẳng biết phải nói sao, đành nhìn miết theo bóng chàng thư sinh mất hút.
"Ôi trời, cứ hễ nhìn thấy cái dáng mảnh khảnh kia là tim lũ con gái tan chảy hết thôi."
Nghe giọng nói kèm theo tiếng nuốt nước bọt sau gáy, ông chủ hiệu sách giật mình quay ngoắt lại, thì ra là bà vợ ông.
"Cái bà này, lại chui vào đâu nhìm trộm nữa đây?"
"Tôi nhìn trộm thì can gì đến ông. Đời này kiếp này, tôi còn có lúc nào được gần gũi người đàn ông như thế kia chứ."
"Nhìn là biết ở trên giường cậu ta chẳng ra sao cả đâu, cứ èo uột như thế. Tôi thật không hiểu các bà các cô hễ thấy cái cậu Kim công tử ấy là lại loạn xị hết cả lên."
Bà vợ liếc xéo xuống phần hạ bộ của ông chủ hiệu, mỉa mai:
"Ông cũng nói ra được những lời như thế kia đấy? Nhìn thì ra dáng đàn ông lắm, mà cái đấy đâu có ra gì?"
Ông chủ hiệu thoắt đỏ bừng mặt.
"Cái bà này!"
"Hứ! Cái thân tôi đây có khác gì goá phụ, ít ra cũng phải được nhìn trộm mấy anh chàng tướng mạo tuấn tú cho bớt đáng thương đi chứ?"
"Goá phụ? Chứ đêm qua cái thứ đi vào rồi lại đi ra giữa hai chân bà là của thằng nào hả?"
"Ối giời, con chim cu úp sấp, mới vỗ cánh bay lên đã rơi xuống ngay rồi. Đi vào rồi đi ra luôn trong chớp mắt thế mà ông vẫn còn mặt mũi đem ra kể sao? So với loại chỉ được cái to xác như ông thì Kim công tử thú vị hơn nhiều. Ông ấy à, đến vợ mình trên giường muốn gì cũng không biết."
"Bà... bà càng nói càng quá đáng lắm! Có phải bà đã mặt dày đi nhìn trộm cái đấy của Kim công tử rồi không? Nên cứ hễ nhìn thấy cậu ta là lại tớn lên như thế?"
"Tôi nói ông đúng là vô dụng mà, chẳng lẽ đàn ông cuốn hút chỉ ở cái chỗ đấy thôi sao? Chậc chậc..."
"Thôi thôi, tôi xin cắn lưỡi ngậm răng lại vậy. Lần nào Kim công tử tới bà cũng kiếm chuyện cãi nhau với tôi. Theo tôi thấy ấy à, người như Kim công tử chắc chắn đầu thai nhầm rồi, đáng ra nên là con gái mới phải. Nói không chừng, ngay Điêu Thuyền, đệ nhất kỹ nữ chốn kinh thành đứng trước sắc đẹp của cậu ta cũng phải khóc thét lên mất."
"Ông chủ bảo tôi khóc thét trước sắc đẹp của ai kia?"
Hai vợ chồng ông chủ hiệu giật thót, chẳng ai bảo ai đều im bặt. Kỹ nữ Điêu Thuyền mà bọn họ vừa nhắc đến đã bước vào cửa hiệu. Dung mạo mỹ miều, đôi môi đỏ chót, vóc dáng thướt tha mê hoặc đàn ông, quả đúng là bậc tuyệt thế giai nhân. Từ bộ xiêm y gợi cảm thấp thoáng để lộ đôi chút da thịt dưới nách áo mỗi khi nào bước đi, đến trang sức và chiếc nón rộng vành đội nghiêng trên đầu, thứ nào cũng là đồ đắt tiền quý hiếm cả.
"Điêu Thuyền đến đấy à?"
"Khi nãy ông chủ vừa nói gì vậy?"
"Không có gì, không có gì, ý tôi là cô nương Điêu Thuyền quá đẹp, đàn ông đều muốn khóc thét trước sắc đẹp của cô nương thôi mà."
Ông chủ hiệu sách lập tức tươi cười nịnh nọt, cố nói lảng sang chuyện khác. Ở kinh thành này Điêu Thuyền nổi tiếng đâu chỉ vì sắc đẹp, bản tính đố kỵ hiếu thắng của nàng ta cũng nức tiếng xa gần. Tuy đến nay chưa có người đàn ông nào thoát khỏi bùa mê của nàng, nhưng cứ cho là có đi chăng nữa, thì vì tự tôn, nàng cũng sẽ giở trăm phương ngàn kế cho đến khi người đó chịu cảm mến mình mới thôi. Tất nhiên, nàng ta cũng chỉ đi lại giới hạn với đám lắm tiền nhiều thế. Trong số đó, những kẻ vì cung phụng nàng mà khuynh gia bại sản nhiều không kể xiết. Vợ ông chủ hiệu sách vốn đã nghe phong thanh mấy chuyện này, nên hễ nhìn thấy Điêu Thuyền là khó chịu. Mối ác cảm đó càng nhức nhối hơn khi bên cạnh bà lúc này là ông chồng đang hừng hực trước nụ cười và ánh mắt sắc lẻm của nàng ta. Phải chi đêm qua trên giường ông ta cũng hừng hực như thế thì bà đã chẳng bớt khó chịu hơn sao. Vì thế, bà liền dùng hết sức bình sinh nhéo tay ông chồng một cái rõ đau, đoạn buông lời cộc lốc:
"Cô đến có việc gì?"
"Tôi muốn hỏi xem quyển hoạ thiếp nhờ ông chủ tìm lần trước đã có hay chưa."
Ông chủ hiệu nhận thấy cái liếc mắt của vợ, bèn nhanh tay lục sách đưa cho Điêu Thuyền. Vốn ông đã định biếu không nàng, nhưng bà vợ cứ trừng trừng mắt dõi theo, nên đành phải bảo:
"Dạo này hoạ thiếp Jo Seon được chuộng hơn cả hoạ thiếp Đại Thanh, tôi khó khăn lắm mới tìm được đấy. Vậy nên, giá cũng hơi cao..."
Điêu Thuyền vốn nghĩ sẽ được cho không, nghe đến chuyện tiền nong liền dằn dỗi hỏi:
"Vậy bao nhiêu?"
Bà chủ hiệu lập tức xoè ra năm ngón tay, ý nói năm lượng bạc. Một cái giá cắt cổ cho một tập hoạ thiếp, nhưng trước nay ông chủ hiệu đã tặng không cho nàng biết bao nhiêu sách, nên Điêu Thuyền cũng chẳng chấp nhặt kì kèo, cứ theo đúng giá trả tiền.
"Mà chàng thư sinh vừa rời khỏi đây là ai vậy?"
Điêu Thuyền vừa tỏ ra quan tâm tới chàng thư sinh, bà chủ hiệu lập tức trừng mắt dữ dằn hơn, đáp:
"Một chàng thư sinh nghèo rớt, chẳng bằng gã ăn mày, cô nương Điêu Thuyền không cần phải để mắt đến đâu."
"Ôi! Nhẽ nào tôi đây chỉ biết đến tiền thôi sao?"
"Dĩ nhiên không phải vậy rồi. Ngoài tiền ra cô còn quan tâm tới cả quyền lực nữa mà. Nhưng chàng thư sinh đó đến kỳ Sơ thí cũng chưa qua, có gì đáng để cô bận tâm."
"Thế là bà không biết đấy thôi, tôi cũng phải đầu tư cho tương lai chứ. Người trẻ chí khí ngùn ngụt, cơ hội thành công ắt hơn hẳn mấy lão già ì ạch mãi mới đỗ kỳ Đại khoa rồi."
Điêu Thuyền nói xong, đoạn tao nhã điệu đà chỉnh lại chiếc nón rộng vành trên đầu, quay người đánh mông bước ra khỏi hiệu sách. Ông chủ hiệu sách mải để hết hồn vía vào cặp mông trước mặt, một lần nữa nhận cú nhéo tím bầm bắp chân của bà vợ.
"Cái bà này! Bà thì vừa nhìn Kim công tử vừa chảy nước miếng mà lại đối xử với tôi thế à?"
"Ông hay hớm quá đấy! Sao không gí mũi vào mông cô ta mà ch.ết luôn đi? Nhìn bộ dáng này, chắc chắn đã bòn mót không ít tiền của cửa hiệu đi cho cô ả rồi. Nói xem, ông đã cho ả bao nhiêu, hả?"
"Cho cái gì mà cho! Tiền sách bà vẫn lấy đủ đấy thôi."
Điêu Thuyền chẳng buồn để tâm đến tiếng cãi cọ chí choé sau lưng, bước ra khỏi hiệu sách, đưa tập hoạ thiếp vừa mua cho chú hầu Tteok Chil, lẩm bẩm:
"Hứ! Có mỗi lão chồng tầm thường mà cũng ra vẻ. Tưởng ta đây sẽ cho lão động đến đầu ngón tay chắc? Các người nghĩ Điêu Thuyền này là ai..."
Trước đám đông đang xúm xít ngẩn người ngắm Điêu Thuyền, Tteok Chil cúi gập xuống cạnh con la. Điêu Thuyền giẫm lên lưng chú hầu leo lên ngồi trên mình la, dáng vẻ kiêu ngạo, đầu ngẩng cao mắt nhìn thẳng, nom chẳng khác nào mệnh phụ phu nhân nhà quan lớn. Theo mỗi nhịp thân hình nàng uyển chuyển lắc lư, hai bên đường lại rộ lên những tiếng xuýt xoa, rên rỉ của bọn đàn ông hau háu trông theo. Nhưng nàng dường như đã quá quen thuộc với cảnh này, mũi vẫn hếch cao, luôn tay phe phẩy chiếc quạt Đại Thanh sặc sỡ.
Ra khỏi khu Pil-dong sát hiệu sách chưa bao xa, một dáng lưng quen quen bất ngờ lọt vào tầm mắt Điêu Thuyền. Giữa cả rừng người trên phố, bóng lưng ấy vẫn toát lên một sức hút kỳ lạ, khiến nàng vừa nhìn đã nhận ra ngay - chính là chàng thư sinh ban nãy. Điêu Thuyền từ lâu đã hiểu rõ ưu điểm của bản thân, nàng rất tự tin rằng đối phương dẫu có nghèo rớt mồng tơi, nàng cũng có cách khiến họ phải mang đồ vật đắt tiền tìm đến mình. Mắt sáng lên như diều hâu phát hiện ra mồi, nàng thì thầm chỉ đủ cho Tteok Chil nghe thấy:
"Tteok Chil à, dắt con la đi nhanh lên một chút, đến cạnh chàng thư sinh đằng kia kìa."
Như mọi khi, Tteok Chil nhận được "thánh chỉ", lập tức dẫn la vọt lên trước, đi ngang hàng với chàng thư sinh. Thấy có con la đi bên cạnh mình, chàng thư sinh bất giác ngoảnh sang, nhìn lướt qua Điêu Thuyền rồi lại cắm cúi đi tiếp. Đàn ông bình thường, hễ đã nhìn thoáng Điêu Thuyền, nhất định sẽ quay lại nhìn thêm lần hai lần ba, mà như vậy coi như đã sa vào bẫy của nàng rồi. Ấy vậy mà lần này, hoài công chờ mãi, chàng thư sinh vẫn chẳng đưa mắt nhìn nàng thêm lần nào nữa. Không những thế, ánh mắt chàng quay sang nhìn nàng ban nãy còn bình thản chẳng khác nào nhìn viên đá cuội. Điều này khiến nàng vô cùng bối rối, nhưng rất nhanh, nàng đã tự an ủi rằng có thể do vành nón rộng và chiếc quạt nàng đang phe phẩy khiến chàng không nhìn rõ mặt nàng. Cuối cùng, nàng quyết định phải để chàng thư sinh kia nhìn thẳng vào mắt mình.
"Ôi trời đất! Con la sao lại lắc dữ thế này? Tôi nghiệp, hay nó nóng quá kiệt sức nhỉ? Chóng mặt quá, Tteok Chil à, mau đỡ ta xuống đi."
Giọng nói đầy mê hoặc của nàng chắc chắn đã lọt vào tai chàng thư sinh, nhưng bước chân chàng ta vẫn chẳng mảy may lạc nhịp. Phải là người khác, hắn đã lăng xăng chạy đến xin được đỡ nàng xuống la. Đây là lần đầu tiên Điêu Thuyền bị một gã đàn ông làm lơ. Ban đầu nàng chỉ có ý định đùa giỡn, nhưng bây giờ thì lòng hiếu thắng đã bắt đầu trỗi dậy.
Điêu Thuyền xuống la, đi lên trước chàng thư sinh. Vừa đi nàng vừa uyển chuyển đánh hông, Tteok Chil nắm dây cương dắt con la lẳng lặng bước bên cạnh. Theo lẽ thường, phụ nữ mà mở lời bắt chuyện thì sẽ kém hấp dẫn đi ngay. Nên bằng mọi giá nàng phải khiến đối phương lên tiếng trước, làm vậy vừa giữ được thể diện cho mình, mà những chuyện sau đó cũng sẽ như thuyền xuôi dòng, dễ dàng hơn nhiều.
"Tteok Chil à, ta muốn nhanh về tới Mẫu Đơn các của ta quá. Ở Mẫu Đơn các có rượu ngon lại có nhạc hay... Mà hôm nay chắc sẽ có khối người đến chờ nghe tiếng hát của Điêu Thuyền ta nữa..."
Điêu Thuyền nhẩn nha nhả từng chữ để dò đoán ý tứ chàng thư sinh đang đi phía sau. Một ánh nhìn, dẫu ở sau lưng, bằng bản năng, nàng vẫn có thể nhận ra nó dành cho mình. Thậm chí ánh nhìn đó hiềm ghen hay yêu thương, chủ nhân của ánh nhìn có tiền có địa vị hay không, nàng đều có thể đoán trúng tám chín phần. Nhưng giờ nàng lại không cách gì đoán được ý tứ của chàng thư sinh phía sau. Chàng có nhìn nàng đấy, nhưng trong ánh nhìn cơ hồ không bói ra được một chút dục vọng.
Biết nhất định chàng thư sinh đang nhìn mình, Điêu Thuyền mơ màng chớp mắt, chúm chím đôi môi ngoái đầu lại.
Chưa từng có gã đàn ông nào không xiêu lòng trước dáng vẻ đáng yêu này của nàng. Đúng như dự tính, ánh mắt nàng bắt gặp ánh mắt chàng thư sinh, nhưng chàng vẫn thủng thẳng đi tiếp như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Điêu Thuyền cắn môi nén cơn giận đang sôi lên. Nàng liếc mắt tới chiếc quạt trong tay. Đánh rơi quạt đúng nơi cần rơi là một trong những biệt tài của Điêu Thuyền. Và lần này nàng cũng không hề chệch tay, chiếc quạt được thả vô cùng chính xác trước mặt chàng thư sinh. Nếu lần này chàng vẫn đi lướt qua không màng gì đến nàng, thì chỉ có một khả năng duy nhất, chàng thư sinh đích thị là gái giả trai! Quả nhiên, Điêu Thuyền cảm giác phía sau có người cúi xuống nhặt lấy chiếc quạt.
"Ơ, cái quạt này mọc cánh hay sao không biết! Bay đi đâu mất rồi?"
Điêu Thuyền kêu lên, đoạn quay người nhìn lại. Và nàng sững sờ. Ấy là do chàng thư sinh ấy đang cười, nụ cười đẹp nở bừng như hoa, làm tôn thêm vẻ tuấn tú lẫn sức hút của chàng, khiến một kỹ nữ đã quá dạn dĩ với đàn ông như Điêu Thuyền cũng bất giác chấp chới.
"Chiếc quạt này nằm trong tay hoa lâu quá, nên cứ tưởng nhầm mình là bươm bướm đây mà."
Chàng thư sinh cất lời bông đùa. Lời nói ấy không những xoa dịu lòng tự trọng tự tổn thương ban nãy của Điêu Thuyền, mà còn làm tim nàng xao xuyến. Thư sinh xếp quạt ngay ngắn, trao lại cho Điêu Thuyền vẻ thẹn thùng. Nhìn gần, dung mạo chàng quả thật vô cùng đẹp đẽ. Đẹp đến nỗi Điêu Thuyền tưởng như nghẹt thở, tựa hồ một thế giới mới lạ lẫm vừa mở ra trước mắt nàng, khác xa cái thế giới của những lão già lắm tiền lắm quyền mà nàng vẫn qua lại. Tuy đôi khi nàng cũng gặp gỡ vài thiếu gia con nhà gia thế, nhưng không ai trong số họ cũng có được nụ cười như chàng thư sinh này. Trong nụ cười thẹn thùng của chàng ẩn chưa một ma lực, khiến người ta vừa muốn đến gần, lại vừa không dám đến quá gần.
"Chuyện gì thế này? Trước đây mình còn giễu chị Thu Nguyệt đã hết thời vì chỉ qua lại với bọn trai trẻ không tiền cơ mà... Lẽ nào mình cũng già mất rồi? Trước nụ cười của chàng, mình dường như chỉ là một người con gái bình thường, chẳng còn đâu nàng Điêu Thuyền tuyệt sắc giai nhân khiến người người mê đắm. Phải chăng suốt cuộc đời mình chỉ chờ đợi một nụ cười này?"
Điêu Thuyền thầm nghĩ, đoạn luống cuống chỉnh lại tư thế, giấu đôi môi đỏ sau chiếc quạt, e thẹn nói:
"Lần đầu gặp gỡ, sao công tử nỡ làm rung động trái tim bằng nụ cười ấy?"
Khuôn mặt chàng thư sinh thoáng hiện lên vẻ bối rối vô tội. Rõ ràng chàng chỉ là gã trai trẻ chưa hề biết đến phụ nữ.
"Công tử thấy đấy, con la này của tôi giờ đang đi không. Mà túi sách của công tử trông có vẻ nặng, tuy không biết nhà công tử ở đâu, nhưng tôi rất vui lòng giúp công tử chở đồ về tận cửa nhà."
Lời gợi ý này của Điêu Thuyền là một mũi tên ngắm tới hai đích. Vừa tránh phải dẫn chàng thư sinh về Mẫu Đơn các để các chị em khác nhìn thấy, mà còn có thể biết được nhà chàng thư sinh ở đâu.
"Xin cảm ơn nhã ý của cô nương, nhưng tôi đúng là thư sinh tay trắng. Thậm chí muốn mua một mẩu lụa trên chiếc quạt này thôi e cũng là quá sức rồi."
"Công tử ác quá. Ánh mắt công tử không xem tôi là kỹ nữ nhưng đôi môi lại nói rằng tôi chẳng khác nào một kỹ nữ rồi."
Trước câu trách cứ có phần buồn bã của Điêu Thuyền, thư sinh càng thêm bối rối. Chàng vội đáp:
"Ý tôi không phải thế, chỉ là nỗi lòng của đấng nam nhi hận không làm được chút gì cho người đẹp mà thôi. Có thể trong mắt cô nương tôi không được như trang nam tử nhưng tấm lòng tôi chính là thế đó. Từ nhỏ đến giờ, vì gia cảnh nghèo khó, lại thêm thân thể ốm o, mà đến giờ tôi vẫn chưa thể gần được phụ nữ, mong cô nương hiểu cho."
Đôi hàng mi đen của chàng thư sinh cụp xuống thẹn thùng. Đau yếu ư? Bảo sao da chàng trắng như thế! Tuy làn da trắng trẻo mịn màng kia chẳng thể nào khiến người ta liên tưởng đến chuyện ốm đau, nhưng giờ Điêu Thuyền nào còn tâm trí đâu để tâm đến những điều nhỏ nhặt ấy.
"Sao chàng khiêm tốn thế nhỉ? Chẳng biết người xưa thế nào, chứ phụ nữ bây giờ đều thích đàn ông có vẻ đẹp thế này đấy..." Tâm tư Điêu Thuyền càng lúc càng rối bời.
"Sao có thể chứ, công tử đích thị là trang nam tử mà."
Chàng thư sinh khẽ gật đầu chào với ánh mắt biết ơn, rồi dợm bước đi. Điêu Thuyền vì sốt sắng, đã buột miệng hỏi một câu mà lẽ ra nàng không nên hỏi trước:
"Chẳng hay quý danh công tử..."
Chàng thư sinh quay lại, mỉm cười đáp:
"Tôi họ Kim. Nếu có duyên gặp lại, tôi sẽ cho cô nương biết nốt tên. Còn nếu không, tôi cũng sẽ đi tìm cô nương thôi."
Nói rồi, chàng dứt khoát quay lưng đi xa dần. Tuy vai chàng khổ rộng, vóc người không cao, cũng không hề vạm vỡ, nhưng trong mắt Điêu Thuyền lúc này, giữa phố xá nhộn nhịp người qua, chỉ mình bóng chàng hiện lên mồn một.
Phải đến khi chàng mất hút trong dòng người đông đúc, nàng mới sực tỉnh.
"Ta bị cảm nắng hay sao thế nhỉ? Thế gian này đảo điên cả rồi."
Đang định leo lên lưng la, bỗng Điêu Thuyền giật mình kêu lên:
"Á, chàng làm sao mà tìm được ta đây? Liệu chàng có biết tên ta là Điêu Thuyền không nhỉ? Hình như ta chỉ nhắc đến Mẫu Đơn các, liệu chàng có nhớ không? Làm sao đây? Phải làm thế nào đây?"
Điêu Thuyền leo được lên lưng la, định đuổi theo chàng thư sinh thì đã chẳng thấy bóng dáng chàng đâu nữa. Lòng bồn chồn, suy nghĩ hồi lâu nàng đành thúc la trở lại hiệu sách ban nãy.