Chương 3

3


Chờ đợi mãi, cuối cùng ngày thi Tiến sĩ của kỳ Sơ thí Tiểu khoa cũng đã đến. Đã trung tuần tháng Tám mà trời tiết vẫn chưa hết oi bức. Sao đêm sáng rõ như báo hiệu hôm nay chắc chắn không mưa. Yoon Hee nghe nói mỗi bận Sơ thí trời đều nắng nóng bất thường, nên sớm đã lùng sục khắp nơi tìm thuê dù che nắng. Nhưng nơi thì giá quá cao, nơi lại đã cho thuê hết sạch. Cứ thế này, chắc cô phải chuẩn bị tâm lý ngồi làm bài thi dưới cái nóng như thiêu như đốt mất.


Thực ra Yoon Hee cũng không có thời gian để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt như say nắng. Giờ điều cô lo lắng chính là bản thân mình, chỉ cần nghĩ tới chữ "thi" thôi là đầu ngón tay cô đã run rẩy, viết chữ cho ngay ngắn cũng không xong. Yoon Hee không như những thí sinh khác từ nhỏ đã được đến trường học hành bài bản, hay miệt mài đèn sách bất kể đêm. Cô chỉ đơn giản lớn lên cùng tiếng đọc sách của cha, tuy cũng tự xem sách này sách kia, nhưng đều chỉ theo sở thích chứ không có mục tiêu nào cụ thể cả. Vì vậy, trong khoảng thời gian ngắn vừa qua, cô đã phải cố ngốn hết cả đống sách, từ Thiên tự văn, Tiểu học cho đến Tứ thư Ngũ kinh, theo đúng trình tự.


Dù học không bài bản, nhưng nội dung ôn thi đều là những thứ Yoon Hee từng đọc qua. Giờ chuyên tâm đèn sách, càng học cô càng thấy những kiến thức ấy mỗi lúc một thêm phức tạp. Điều kỳ lạ là càng khó lý giải, thế giới sách vở lại càng cuốn hút cô, càng khiến cô muốn được đắm mình lâu hơn trong đó, miệt mài nghiên cứu không kể giờ giấc. Ngoài ra, còn nảy sinh thêm một số khó khăn khác, đó là trong quá trình học thuộc những nội dung trong sách, cô sẽ phải tách bạch một số câu văn không được phép viết vào quyển thi.


Bản thân cô vốn đọc nhiều loại sách không chính thống, lại thêm chuyện chép sách, nên cô cứ lẫn lộn, không phân biệt được đâu là chính thống, đâu là không chính thống, cả trong giấc ngủ cũng giật mình vì ác mộng. Lần trước viết bừa mà đậu nói ra cứ như chuyện đùa, cô cảm thấy bao nhiêu tự tin của mình giờ đều biến đâu mất.


Yoon Hee sắp xếp hành trang, nhằm thẳng hướng Phi Thiên đường Sung Kuyn Kwan cất bước, mười ngày trước cô được thông báo đây là trường thi lần này. Lòng tự tin dao động không yên, cộng thêm sự kỳ vọng ánh lên khẩn thiết trong mắt cậu em trai đau yếu và người mẹ đơn thân như tảng đá cùm lấy chân Yoon Hee, nhưng cô vẫn cố làm như không có chuyện gì, cao chân sải bước thật vững vàng. Trên con đường mờ tối đã có dăm thí sinh đi về phía khoa trường. Người nào cũng đeo theo cây dù bên hông. Yoon Hee không có cây dù, nhưng nét mặt cô không khác gì bọn họ, đầy tập trung và căng thẳng.


available on google playdownload on app store


Mặt trời chậm chạp leo lên ngọn sào, cái nắng nóng cũng theo đó lộ rõ diện mạo, Yoon Hee đến trước biển người đang thi nhau chen chúc trong Sung Kyun Kwan. Tình hình này có vẻ khó mà len được tới cảnh cổng dẫn vào Phi Thiên đường. Cô dừng lại đảo mắt quan sát đám đông. Những lần trước đến đây là Tả thủ, cô nào có tâm trí nhìn ai, chỉ nơm nớp đề phòng nhất cử nhất động của các giám thị khoa trường. Lần này thì khác, cô để ý tới những đối thủ cạnh tranh xunh quanh.


Có rất nhiều người trông lớn tuổi hơn Yoon Hee, nhưng thấp thoáng cũng thấy vài cậu thư sinh trẻ măng. Yoon Hee quan sát kỹ những nhóm túm năm tụm ba. Trong các nhóm như vậy thực ra chỉ có một thí sinh thật, còn đâu đều là Tả thủ, Cự bích, và bọn tùy tùng thân hình cao lớn chuyên đi giành chỗ. Kỳ Sơ thí có một đặc điểm, chỉ cần cổng khoa trường mở ra là dòng người lập tức xô đẩy ào vào như nước lũ, các thí sinh tranh nhau giành chỗ tốt, xảy ra ẩu đả, có người bị thương là chuyện thường. Đối tượng cần tránh xa nhất là mấy gã chuyên giành chỗ khỏe như vâm kia. Bọn này đa số lực lưỡng, chỉ cần liếc qua là có thể phân biệt với đám thư sinh suốt ngày cầm sách. Trước kia Yoon Hee cũng đứng túm tụm trong nhóm như thế, được bọn giành chỗ bảo vệ nên không phải chịu vất vả gì. Nhưng lần này mọi chuyện đã thay đổi.


Yoon Hee nhớ lại kinh nghiệm trước đây, đứng tránh xa đám người đó hết mức có thể, dỏng tai nghe ngóng những lời thì thầm qua lại xung quanh. Một số thông tin về kỳ thi vẫn được lộ ra qua đường này.
“Sao lần này huynh không có Tả thủ hay Cự bích đi theo?”


“Tôi nghe đồn kỳ Sơ thí này không chừng sẽ do đích thân hoàng thượng giám sát...”
“Gì chứ? Chắc chỉ là đồn vớ vẩn thôi...”


“Không biết trước được đâu. Tiên vương Yeong Jo năm xưa đã từng triệu tất cả thí sinh đỗ Tiểu khoa vào triều, đích thân ra câu hỏi, ai trả lời không giống trong quyển thi đều bị trục xuất đấy cả thôi. Chuyện xảy ra rất bất ngờ, tất cả đám đỗ đạt do gian dối đều bị tróc ra hết. Kỳ Biệt thí lần trước, nghe nói đám đỗ đạt đa phần đều không có chân tài thực lực, khiến hoàng thượng nổi cơn lôi đình. Nên kỳ Sơ thí lần này mọi người đang phỏng đoán, không biết chừng hoàng thượng sẽ áp dụng biện pháp năm xưa của tiên vương cũng nên.”


“Thế cứ nên cẩn thận vậy. Tính khí hoàng thượng thì ai cũng biết rồi đấy. Thật kỳ lạ, sao tôi cảm thấy Người còn đáng sợ hơn cả tiên đế Yeong Jo nữa. Nghe nói Người chỉ cần nói một lời thôi đã đủ trấn áp mấy vị cận thần tóc bạc từng vào sinh ra tử rồi.”


“À, phải rồi! Huynh nghe tin gì chưa? Công tử nhà Tả tướng đại nhân cũng tham gia kỳ Sơ thí này đấy.”
“Cái gì? Cuối cùng thì… Quả nhiên, ngự lệnh khó cưỡng mà. Xem ra cái ghế thủ khoa lần này đã dọn sẵn cho công tử nhà họ Lee rồi.”
“Ý huynh là sao? Ngự lệnh khó cưỡng?”


“Huynh không biết à? Lee công tử trước nay vẫn được người ta ca ngợi học thức uyên thâm, nhưng luôn tự nói bản thân còn nhiều thiết sót, kiên quyết không tham gia khoa cử, chỉ ở nhà đọc sách. Tả tướng chẳng phải là người có thế lực nhất trong phái Lão luận đấy thôi, chỉ cần Lee công tử chịu đi thi, thì có khó gì một chỗ trong triều, vậy mà cậu ta cứ một mực từ chối. Tả tướng đại nhân phiền lòng biết bao nhiêu! Thế rồi đích thân hoàng thượng hạ thánh chỉ bắt Lee công tử ra ứng thí. Cậu ta có ngang bướng thế nào cũng sao dám trái lệnh vua, phải đi thi thôi chứ sao.”


“Biết đâu đồn chỉ là đồn, cậu ta không có thực lực thì sao? Từ bấy đến giờ không dám ra ứng thí chắc vì sợ người đời phát hiện ra chuyện đó cũng nên. Ha ha ha, nếu vậy thì lần này cậu công tử đó sẽ phải chịu nỗi sỉ nhục lớn đây.”


Yoon Hee đang đứng nghe mấy chuyện đồn đại này thì biển người trước cổng Sung Kyun Kwan bỗng nhốn nháo lộn xộn. Đám tùy tùng lực lưỡng của mấy thí sinh đến sau cậy khỏe chen lấn, cố vượt lên trước, khiến ngay những anh chàng trông có vẻ to lớn cũng bị gạt ra vòng ngoài chứ đừng nói gì đến Yoon Hee. Mới đầu cô còn cố hết sức để không ở quá xa cánh cổng, nhưng rồi cứ bị dòng người đẩy dần ra. Giữa lúc ấy, cô lại loạng choạng vướng phải chân một gã tùy tụng hộ pháp. Nếu ngã xuống trong biển người này, chắc chắn cô sẽ bị giẫm ch.ết. Đúng lúc Yoon Hee đang thất kinh không biết bấu víu vào đâu, chợt có một cánh tay đưa ra tóm lấy cô.


Như ch.ết đuối vớ được cọc, Yoon Hee bất giác dựa luôn vào cánh tay ấy, nhờ đó, cô không bị xô đẩy qua lại nữa. Đến khi đám đông dần ổn định, cô mới trấn tĩnh, ý thức tới cánh tay nãy giờ vẫn giữ chặt lấy mình. Yoon Hee ngước lên nhìn chủ nhân của cánh tay, định nói câu cảm ơn, nhưng thứ cô nhìn thấy chỉ là cần cổ trắng trẻo cùng quả táo lộ ra nơi yết hầu của đối phương. Tựa hồ có tật giật mình, Yoon Hee vội vàng đưa tay che lấy yết hầu phẳng lì của mình, cúi gắm mặt xuống.


“Vừa rồi... đa tạ huynh đã giúp đỡ.”
“Không cần khách sáo.”
Người ấy cất giọng trầm ấm, tay vẫn giữ chặt lấy cánh tay Yoon Hee.
“Bây giờ không sao nữa rồi, huynh... thả tay tôi ra đi.”


“Không được. Chưa biết chừng lát nữa sẽ lại có chuyện xảy ra, tôi nghĩ tốt hơn ta cứ giữ thế này từ giờ đến lúc vào được khoa trường.”
“Á, nhưng... tôi... thế thì phiền cho huynh quá...”


“Nếu đứng một mình chưa biết chừng tôi cũng sẽ bị đẩy đi. Công tử cứ xem như hai ta tương trợ lẫn nhau đi...”


Trong cảnh khoa trường hỗn loạn, ai cũng chỉ chăm chăm chen lấn xô đẩy, vậy mà vị công tử này lại chẳng nề hà ra tay giúp đỡ người khác. Yoon Hee bỗng cảm giác ở chàng có gì đó khác với đám thư sinh xung quanh ai nấy mặt mày bồn chồn lo lắng. Chàng điềm nhiên thư thái, trông không giống người đi thi mà như người đang thưởng hoa ngắm cảnh hơn. Có lẽ chính vẻ thoải mái toát ra từ chàng đã giúp Yoon Hee bớt căng thẳng đi rất nhiều.


Tò mò muốn nhìn dung mạo người đang giúp mình, Yoon Hee khẽ khàng ngẩng đầu. Cô cao xấp xỉ cánh con trai cùng trang lứa, còn so với con gái thì có thể nói là cao ngồng. Thế nhưng vị công tử này, không biết chàng cao đến nhường nào mà khi Yoon Hee ngẩng lên, cô gần như chỉ nhìn thấy quả táo nơi yết hầu chàng, còn nếu nhìn ngang thì trước mắt chỉ là bờ vai rộng.


Đám đông xung quanh dần dãn ra. Yoon Hee liền chớp lấy thời cơ, nhón chân nhòm kỹ mặt người lạ. Khuôn mặt tuấn tú vừa lọt vào tầm mắt, cô đã giật mình cúi gằm mặt xuống. Vị công tử này có khuôn mặt quá đỗi khôi ngô, khiến Yoon Hee mới nhìn đã quên luôn mình đang cải trang thành nam giới, mặt đỏ lựng lên xấu hổ.


“Trông huynh còn rất trẻ, hẳn là lần đầu tiên tham gia kỳ Sơ thí?”
Bị hỏi bất ngờ, Yoon Hee lại giật mình thêm lần nữa. Giọng nói ấy sao nghe quá đỗi du dưỡng, ấm áp.
“À, vâng, là lần đầu tiên.”
“Trùng hợp quá. Tôi cũng đi thi lần đầu.”
“Trùng... trùng hợp thật”


“Vì tôi thấy huynh không mang theo dù che nắng, nên nghĩ có khi huynh đi thi lần đầu.”
“Vì tôi không chuẩn bị được, chứ không phải vì không biết nên không mang...”
“Vậy huynh dùng chung dù với tôi đi. Người ta vẫn ngồi chung đấy, dù sao một mình tôi mở cái dù lớn này cũng lãng phí.”


“Không cần đâu, tôi không thể phiền huynh như vậy được.”
“Không sao đâu mà.”


Lo lắng hồi hộp đan xen, Yoon Hee cố trấn tĩnh ngước nhìn khuôn mặt anh tuấn ấy thêm lần nữa. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, cô đã cảm giác từ phía sau vị công tử có ánh mắt đang chăm chăm nhìn mình. Đến khi quay sang nhìn kỹ, Yoon Hee gần như hồn bay phách lạc, đó rõ ràng là một khuôn mặt quỷ!
“Á!”


Tiếng thét lớn của Yoon Hee làm vị công tử giật mình, con quỷ đằng sau chàng còn giật mình hơn. Chàng quay lại nhìn phía sau, rồi như đã hiểu ra lý do, nhoẻn miệng cười với Yoon Hee. Con quỷ cũng vừa quan sát khuôn mặt tái xanh của Yoon Hee vừa lầm bầm bằng tiếng người:


“Sao công tử giật mình dữ vậy? Thấy công tử xinh đẹp nên tôi định ngắm kỹ thêm chút thôi mà... Chẹp! Không riêng gì khuôn mặt, ngay lá gan cũng bé như vậy, vị công tử này chắc chắn là nữ nhi rồi.”


“Ơ hay, cái tên Sun Dol này! Sao dám ăn nói vô lễ như vậy hả? Đột nhiên người thò mặt quỷ ra, ai mà không giật mình cho được?”
“Nhưng công tử này cũng thật yếu ớt quá...”


Nghe những lời gã mặt quỷ nói, Yoon Hee sực tỉnh, giật tay vùng khỏi vị công tử kia. Lúc này, cô không thể giống như nữ nhi, mà phải ra dáng một trang nam tử. Vị công tử thấy Yoon Hee giật tay lại thì tưởng cô nổi giận, vẻ lo lắng lộ rõ trên mặt. Còn tiếp tục dùng dằng e sẽ bị vạch trần thân phận gái giả trai, Yoon Hee bèn tức tốc viện một cái cớ:


“Tôi từ nhỏ đã bệnh tật nên cơ thể có chút gầy gò. Cũng vì nguyên do này mà tôi không thể đến trường học chữ, chỉ mày mò tự học ở nhà. Hôm nay vốn thấy không khỏe nhưng vẫn cố chịu đựng đến đây dự thi...”


“Tôi xin thay mặt Sun Dol tạ lỗi với huynh. Hắn vốn là người nghĩ gì nói nấy, bụng để ngoài da, tuy ngoại hình xấu xí nhưng không có ác ý gì đâu. Đó là cách hắn khen tướng mạo của huynh quá tuấn tú thôi, mong huynh bớt giận.”


Chỉ cần nhìn thôi cũng biết vị công tử này là con cái nhà quyền quý, vậy mà không những chẳng tự kiêu, trái lại chàng còn rất khiêm nhường, hòa nhã. Có lẽ vì thái độ này của chàng mà Yoon Hee cảm thấy khá bối rối, cô bèn nói:


“Không phải tôi giật tay về vì giận đâu, mà là giật mình thôi. Thật thất lễ quá...”
“Huynh giật mình cũng phải thôi. Chẳng có ai nhìn thấy bộ dạng tên Sun Dol này mà không giật mình cả. Nhưng khác với vẻ ngoài, con người hắn rất tốt, giống như chính cái tên hắn vậy.”


Dường như Sun Dol cũng đã biết lỗi, cứ thấp tha thấp thỏm liếc nhìn sắc mặt Yoon Hee. Cô nhìn hắn nở nụ cười, “con quỷ” còn cao hơn cả chủ nhân, thân hình hộ pháp chẳng khác nào một trái núi, nhưng ánh mắt lại rất hiền. Cô chưa từng gặp tên giành chỗ nào to lớn như Sun Dol, chỉ một cánh tay của hắn thôi cũng bằng cả thân hình cô rồi. Tuy ban nãy người đỡ tay cô là vị công tử kia, nhưng hẳn phải nhờ công Sun Dol mà hai người mới trụ lại được giữa dòng người nhốn nháo. Sun Dol vác trên lưng cây dù lớn và chiếu ngồi, tất cả đều khuất sau tấm lưng to lớn của hắn nên nhìn từ chính diện chẳng ai nhận ra.


“Huynh có người giành chỗ lợi hại thật đấy.”
“Người giành chỗ?”
Vị công tử ngơ ngác nhìn Yoon Hee như không hiểu cô nói gì. Đến khi cô nhướng mắt nhìn Sun Dol, chàng mới vỡ lẽ, nói:
“À... không đâu, Sun Dol chỉ ở đây đến khi tôi vào khoa trường thôi.”


“Làm vậy lãng phí quá, sao lại...”
Yoon Hee còn chưa kịp nói hết câu, Sun Dol đã cương quyết la lên:
“Không được, thiếu gia!”
Thiếu gia? Nói vậy là vị công tử này vẫn chưa kết hôn? Trái tim Yoon Hee thoáng xao xuyến. Sun Dol tiếp tục nói:


“Lão gia đã dặn rất kỹ rồi, bất kể thế nào tiểu nhân cũng phải theo thiếu gia vào khoa trường, tìm cho thiếu gia chỗ ngồi thật tốt. Ban nãy thiếu gia cũng vừa gặp nguy hiểm đấy thôi, biết đâu khi vào trong ấy lại gặp chuyện gì nữa thì sao? Nếu thiếu gia bị thương, dù chỉ là vết thương nhỏ thôi, thì tiểu nhân cũng sẽ đau lòng mà ch.ết mất.”


“Ngươi thì biết đâu là chỗ ngồi tốt cơ chứ, cứ cố sống cố ch.ết vào đó làm gì? Không cần phải vất vả vậy đâu, mang về nhà đi.
Trước lời quở trách nhẹ nhàng của chủ nhân, Sun Dol gần như nức nở nói:


“Tại tiểu nhân ngốc nghếch, không nhớ được lời dặn của lão gia... Rõ ràng lão gia đã chỉ cho tiểu nhân biết chỗ rồi mà...”
Vị công tử thở hắt ra một hơi.
"Đúng ra ta nên để ngươi ở nhà. Mình ta đi thi lại tự dưng bắt ngươi theo chịu khổ một chuyến."


"Lão gia đã lường trước công tử thể nào cũng bỏ tiểu nhân lại tự đi một mình, nên mới sai tiểu nhân ngồi đợi sẵn trong phòng cậu. Nếu không làm theo lời lão gia căn dặn, tiểu nhân khi quay về thể nào cũng bị lão gia trừng phạt cho xem."


"Đã vào được đến khoa trường rồi thì chỗ nào cũng như chỗ nào thôi. Ngươi đừng lo."


Một cuộc đối thoại kỳ lạ. Rõ ràng vị công tử này là chủ còn Sun Dol là tớ, vậy mà thái độ đối với kẻ hầu của chàng lại ân cần như đối với tiểu đệ. Cô chợt nghĩ, có lẽ chính con người chàng cũng giống như dáng vẻ ung dung tự tại của chàng giữa biển người chen lấn xô đẩy này, cả cách nói chuyện và nét mặt nhẹ nhàng ấy nữa. Trông chàng không hề giống những kẻ quyết tâm đỗ kỳ thi này dù có phải vắt kiệt máu.


Yoon Hee cảm thấy nếu cứ để Sun Dol ra về như thế thì thật đáng tiếc. Có bỏ tiền ra thuê cũng khó mà tìm được người giành chỗ như hắn. Cô bèn nói khẽ chỉ đủ cho hai người ấy nghe:
"Các chỗ ngồi không giống nhau đâu. Ở Phi Thiên đường của Sung Kyun Kwan cũng có vị trí này đắc địa lắm."


Vị công tử không tỏ vẻ quan tâm gì mấy, nhưng Sun Dol thì mở to mắt, quay sang phía Yoon Hee háo hức hỏi:
"Đó là chỗ nào vậy ạ?"
"Ngươi tên là Sun Dol phải không?"
"Vâng, thưa công tử xinh đẹp."
"Không cần hỏi cũng biết ngươi rất khoẻ, vậy ngươi chạy có nhanh không?"


"Dĩ nhiên rồi ạ. Trông tôi cồng kềnh vậy thôi chứ nhanh nhẹn lắm đấy."
"Vậy thì ngay khi cổng trường thi mở ra, đừng đi phía sau thiếu gia nhà ngươi nữa mà hãy chạy lên trước. Phải chạy thật nhanh vào!"
"Sao ạ? Vậy còn thiếu gia công tử thì sao? Không có tôi nhỡ hai người lại bị thương..."


"Ngươi đi trước mở đường, ta và thiếu gia nhà ngươi sẽ chạy theo sau. Chỉ cần không ngã thì sẽ không sao đâu. Thế nên ngươi nhớ không được quay đầu lại mà phải chạy hết sức đấy nhé!"
"Vâng!"


"Bây giờ ngươi nghe cho kỹ. Phía bên phải Phi Thiên đường có một hàng cây, ngươi nhất định phải chạy đến giành chỗ ngay dưới cái cây thứ hai. Sau đó thì trải chiếu, bung dù ra ngồi yên đấy. Làm vậy để không bị người khác giành chỗ. Đến khi đó, thiếu gia nhà ngươi thong thả vào sau cũng được."


"Nhưng tại sao không phải cái cây đầu tiên mà lại là cái cây thứ hai ạ? Không phải càng ngồi trước càng tốt hơn sao?"
"Đến khi nào ngươi giành được chỗ, nhìn lên trời rồi sẽ hiểu lý do. Vậy nên cứ làm theo lời ta đi."
"Nhưng, nhưng mà..."


Có vẻ Sun Dol vẫn nghĩ bất luận thế nào chỗ ngồi phía trước cũng thuận lợi hơn nên không chịu nghe lời Yoon Hee. Vị công tử thấy vậy nghiêm giọng nói:
"Ngươi cứ làm đúng theo những gì công tử đây nói đi"
Sun Dol còn chưa kịp hiểu ra thì cánh cổng Phi Thiên đường đã mở.
"Sun Dol à, chạy đi!"


Yoon Hee vừa la lên, Sun Dol đã cắm đầu cắm cổ chạy vụt lên trước. Biển người xung quanh như bị xẻ làm đôi. Yoon Hee toan chạy theo thì vị công tử bất ngờ giữ chặt lấy vai cô.
"Huynh làm gì vậy? Cả huynh cũng mau chạy theo đi chứ!"
"Không phải huynh nói mình có bệnh sao? Nếu chạy như thế tôi sợ rằng không ổn..."


"À, suýt chút nữa tôi quên..."
Dòng người đông đúc bắt đầu xô đẩy nhau tiến lên trước. Yoon Hee loạng choạng giữa đám đông, la lớn:
"Nếu vậy thì huynh chạy vào trước đi."


"Tôi đã bảo phải tương trợ lẫn nhau, giờ sao có thể bỏ huynh mà đi được? Vào trước hay vào sau thì ta cũng sẽ ngồi ở chỗ Sun Dol đang giữ thôi."
Vị công tử dùng cả thân mình che chắn cho Yoon Hee giữa dòng người dữ dội. Có vẻ như chàng rất để tâm đến mấy lời Yoon Hee nói về sức khoẻ của mình.


Sun Dol không hề biết chuyện xảy ra phía sau, một mạch chạy thẳng đến gốc cây Yoon Hee đã chỉ. Nhìn thấy vóc dáng cao lớn và tốc độ của hắn, ai nấy đều vội vã lo tránh đường nhường chỗ, không dám dây vào. Sun Dol thở hồng hộc, bỏ xa nhiều kẻ giành chỗ khác, cuối cùng cũng đến được gốc cây thứ hai phía bên phải. Nhưng ở đó đã có mấy người ngồi trước, hắn đành chọn lấy một chỗ bên cạnh, vội vội vàng vàng trải chiếu căng dù, rồi ngồi xuống chiếm chỗ. Xung quanh cũng có mấy nhóm đánh nhau giành chỗ, nhưng không ai dám lại sinh sự với hắn.


Vừa mới thở phào được một hơi, Sun Dol lại bắt đầu lo thiếu gia và cậu công tử kia mãi chưa thấy đến nơi. Đợi lâu sốt ruột, hắn đứng dậy nhìn ra phía cổng, nhưng vì cậu công tử ấy đã dặn phải ngồi yên tại chỗ, hắn lại miễn cưỡng ngồi xuống. Tuy ngốch nghếch nhưng hắn cũng hiểu, nếu bỏ đi tìm thiếu gia lúc này, quay lại nhất định sẽ bị người khác giành mất chỗ. Nhìn đám đông đằng xa thi nhau xô lấn chen đẩy, hắn không khỏi bồn chồn đứng ngồi không yên, nhấp nha nhấp nhổm như vậy một lúc thì Sun Dol nhìn thấy thiếu gia và cậu công tử kia quần áo mũ mão xộc xệch, xuất hiện trong đám người phía xa. Hắn liền đứng bật dậy, khua khua hai cánh tay to lớn.


Hai người khó khăn lắm mới đến được nơi Sun Dol đã giành, mệt phờ ngồi ngay xuống.
"Thiếu gia không sao chứ? Cả công tử nữa?"


"Ta không sao. Thật là! Lần đầu tiên gặp cảnh hỗn loạn như thế này. Nhìn có chỗ nào giống khoa trường đâu. Là chiến trường thì đúng hơn. Chưa kịp thi thố gì đã kiệt sức thế này rồi... Tôi thì không sao, nhưng huynh đây sức khoẻ không tốt, liệu có gắng gượng được không?"


Yoon Hee mỉm cười ý nói mình vẫn ổn. Cô mệt đến nỗi không thể mở nổi miệng nói câu cảm ơn chàng. Nếu Yoon Sik đến đây thật, e còn chưa kịp kiếm chỗ ngồi cậu đã ngã gục rồi. Như sực nhớ ra điều gì đó, đột nhiên Sun Dol ngẩng nhìn trời.
"Ngươi làm gì vậy?"


"Ban nãy vị công tử này nói nếu nhìn trời sẽ biết tại sao phải ngồi dưới gốc cây thứ hai mà. Nhưng tiểu nhân không nhìn thấy được bầu trời. Lá cây nhiều quá... Hay là tại chỗ này không phải ngay dưới gốc cây mà nằm ngoài mép rồi?"


Vị công tử cũng ngẩng đầu nhìn theo Sun Dol, chàng hiểu ngay dụng ý của Yoon Hee, liền mỉm cười. Chỗ ngồi không nhìn thấy bầu trời là chỗ ngồi tốt. Cái cây thứ nhất quá khẳng khiu, nên khi mặt trời lên, bên dưới sẽ gần như không có bóng mát. Còn ở đây, dưới bóng râm của cây thứ hai cành lá rậm rạp, cái nóng sẽ không xâm phạm đến được. Hàng cây bên trái vào buổi sáng cũng sẽ bị nắng chiếu thẳng, chỉ đến buổi chiều cây mới đổ bóng râm. Tóm lại, chỗ ngồi dưới gốc cây thứ hai hàng cây bên phải này là dễ chịu hơn cả.


Ánh mắt vị công tử nhìn sang phía Yoon Hee, đúng lúc cô cũng đang dán mắt về phía chàng. Cặp lông mày rậm cùng đôi mắt sáng tạo cho người đối diện một ấn tượng vô cùng mãnh liệt, khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan ngay ngắn đồng thời toát lên vẻ sắc sảo thông minh. Bắt gặp cái nhìn của vị công tử, Yoon Hee vội đưa mắt đi chỗ khác. Nhưng khi mắt cô vừa chạm đến bộ trang phục chàng mặc trên người, một cảm giác kỳ lạ lại xuất hiện.


Chỉ cần nhìn khuôn mặt thôi cô đã biết chàng là con nhà quyền thế. Không chỉ vì chàng rất tuấn tú, mà ở chàng có một thứ khí chất cao quý rất dễ nhận ra ở những người sinh trưởng trong danh gia vọng tộc. Có điều nhìn đến trang phục của chàng, cô lại thấy không phải vậy. Tuy không cũ kỹ và tầm thường như của Yoon Hee, nhưng bộ quần áo chàng đang mặc rõ ràng quá giản dị đối với con cái nhà thượng lưu. Áo dài trông có vẻ được may từ loại vải rẻ tiền, thắt lưng được cắt từ đoạn lụa thừa, chiếc mũ sa đen rất đỗi bình thường, ngay mấy món trang sức cài trên mũ cũng không có gì đặc biệt. Chiếc quạt xếp trên tay chàng chẳng có hoạ tiết tranh vẽ gì chứ đừng nói đến dây ngọc trang trí; còn đôi giày dưới chân cũng không phải giày lụa, mà là vải gai dân thường vẫn hay đi. Nếu chỉ nhìn những thứ này để đánh giá, rõ ràng chàng là con một nhà thường dân. Nghĩ đến đây, Yoon Hee bỗng cảm thấy chàng thật gần gũi.


Vị công tử ngồi xếp bằng, chỉnh sửa lại bộ quần áo xộc xệch của mình. Chàng mỉm cười với cô tỏ vẻ biết ơn. Nụ cười nở trên khoé môi ánh nơi khoé mắt, cuốn hút và dễ chịu như bầu trời xanh trên đầu. Đột nhiên Sun Dol lên tiếng:


"Nhưng vị công tử xinh đẹp đây cũng lần đầu đi thi, sao có vẻ biết rõ về khoa trường quá vậy?"
Yoon Hee duỗi cẳng chân mỏi nhừ, đưa mắt nhìn ra biển dù trắng loá khắp trường thi, ngập ngừng bịa ra một cái cớ. Sun Dol là người hỏi, nhưng câu trả lời của cô lại hướng về vị công tử kia nhiều hơn:


"Vì lần đầu đi thi mà đến cả dù tôi cũng không chuẩn bị được, nên phải dò hỏi các bậc trưởng bối có kinh nghiệm. Huynh cũng biết đấy, tôi vốn yếu ớt, lại không có người đi theo giành chỗ, thật chẳng mong gì đến chuyện được ngồi đây..."


Yoon Hee vừa nói vừa lén đưa mắt quan sát vị công tử, chàng có vẻ hoàn toàn tin lời cô. Ngẫm lại, ngay từ khi mới gặp, chàng đã luôn tỏ ra tin tưởng và tôn trọng tất cả những gì cô nói, cảm giác như mọi lời nói dối của Yoon Hee khi đến tai chàng đều biến thành sự thật.
Cuối cùng giờ thi cũng đến.


Mọi người thi nhau lấy những chiến nghiên nhỏ ra, bắt đầu mài mực. Các thí sinh khác ai cũng giữ kẻ hầu lại bên mình, nhưng chàng công tử lại cho rằng làm như vậy là không đúng, chàng buộc Sun Dol phải ra ngoài đợi. Sun Dol dù rất không muốn, nhưng vẫn phải nghe lời thiếu gia rời khỏi khoa trường.


Đề thi được treo lên. Những người ngồi sau đồng loạt chạy lên trước để chép đề, xong xuôi lại quay về chỗ, còn Yoon Hee và vị công tử chỉ ngồi tại chỗ thôi đã có thể nhìn rất rõ.


Yoon Hee chép đề vào quyển thi rồi viết nháp những gì nảy ra trong đầu vào tờ giấy trắng mang theo. Viết được một lát, cô quay sang nhìn vị công tử bên cạnh mình. Chàng đang gò lưng phóng bút ngay trên quyển thi. Bất cứ tay Cự bích nào, dù dạn dày kinh nghiệm khoa trường đến đâu, cũng phải viết thử trước rồi mới dám làm bài chính thức. Vậy mà vị công tử này vừa đọc đề thi đã bắt đầu chấp bút viết rõ ràng từng chữ vào bài.


Yoon Hee nghĩ mình nhầm, nhưng mở to mắt nhìn kỹ quyển thi của chàng lần nữa vẫn thấy con dấu quan phủ to tướng đóng ngay dưới phần ghi Tứ tổ và họ tên thí sinh. Mỗi người chỉ được phát một quyển thi, chẳng may mắc một lỗi nhỏ thì e có hối cũng không kịp.


Yoon Hee định lên tiếng nhắc chàng, nhưng cuối cùng lại im lặng. Nhìn cách chàng múa bút thành văn, chắc chắn đã trải qua trăm rèn ngàn luyện, ý tứ thông suốt, tuyệt đối không có gì đáng lo ngại. Xem ra vị công tử này quả không phải người thường! Nghĩ đến đây, tim Yoon Hee chợt đập mạnh. Cô cảm thấy căng thẳng. Nguyên nhân có lẽ bắt nguồn từ khoảng cách quá lớn giữa khả năng của cô và người ngồi cạnh. Trong khoa trường này, rồi cả khoa trường bộ Lễ nữa, không biết còn có bao người tài giỏi như chàng. Mà đâu chỉ riêng chốn kinh đô, ngoài kia, kỳ thi Hương ở những địa phương khác cũng đang bước vào giai đoạn dầu sôi lửa bỏng. Một khi thông qua kỳ Sơ thí, cô còn phải tranh cao thấp với những nhân vật xuất chúng ấy trong kỳ Phúc thí. So với họ, thực lực của cô còn kém xa, có lọt được vào kỳ Phúc thí hay không cũng còn là vấn đề. Trước nay Yoon Hee chỉ toàn gặp đám thư sinh kém cỏi, bỏ tiền thuê người làm bài hộ, nên đã lạc quan nghĩ rằng mình có thể dễ dàng đỗ kỳ thi này. Nhưng núi cao còn có núi cao hơn, hễ nhìn sang vị công tử bên cạnh, niềm tin mù quáng trước kia của cô liền tiêu tan, thay vào đó là cảm giác căng thẳng mỗi lúc một nặng nề.


Cứ rối trí như thế này cũng không ổn. Vì mẹ và Yoon Sik ở nhà, Yoon Hee nhất định phải gắng sức phát huy hết khả năng làm bài. Cô lấy lại tinh thần, tập trung sắp xếp các ý trả lời quan trọng trên giấy trắng. Xong đâu đấy, lại soát xem có câu cú nội dung nào không cần thiết. Trong lúc đó, mặt trời đã lặng lẽ lên đến ngọn con sào.


Sắp xếp ý tứ xong, Yoon Hee vẫn không yên tâm, cân nhắc đắn đo sửa đi sửa lại. Càng sửa cô càng thấy mình kém cỏi. Lẽ nào năng lực của cô chỉ đến vậy? Chuyện thi đỗ lần trước chỉ là ăn may thôi sao? Loay hoay một hồi, Yoon Hee quyết định không sửa thêm gì nữa mà chép luôn sang quyển thi.


Vị công tử kia viết xong bài, thẳng lưng ngồi dậy thì thấy Yoon Hee vẫn đang cặm cụi làm bài. Chàng chăm chú nhìn cô viết. Thay vì nắn nót cẩn thận từng chữ một, Yoon Hee viết rất nhanh, hàng chữ đều tăm tắp, kỹ thuật có thể sánh với quỷ thần. Trông cô rõ ràng nhỏ tuổi hơn chàng, chàng tự hỏi không biết để viết được thế kia, cô đã phải nỗ lực luyện tập đến mức nào.


Vị công tử không nộp quyển thi trước mà ngồi im lặng phẩy quạt, chờ Yoon Hee làm bài. Mặc dù không hài lòng lắm với bài làm nhưng Yoon Hee cũng viết vào quyển thi cho xong. Thấy cô gác bút ngồi dậy, chàng mới nhẹ nhàng hỏi:
"Huynh làm xong rồi chứ?"
Yoon Hee giật mình đáp:


"Huynh đã làm xong từ sớm rồi ư? Sao không đem quyển đi đến đằng kia nộp đi? Nộp bài càng sớm càng có lợi cho việc xếp hạng sau này."
"Tôi muốn chờ huynh làm xong rồi cùng đi nộp. Tôi sợ nếu tôi bỏ đi trước huynh sẽ căng thẳng mà mắc lỗi. Nếu huynh xong trước mà bỏ đi thì tôi cũng sẽ như vậy thôi."


Thật là một người khó hiểu! Dĩ nhiên, nếu chàng đi nộp bài trước, cô sẽ cực kỳ căng thẳng. Nhưng hai người mới chỉ vừa quen biết, chàng đâu cần phải quan tâm đến Yoon Hee như vậy, rốt cuộc vị công tử này là người thế nào? Đây là khoa trường, là bãi chiến trường không vũ khí kia mà! Nhác thấy bên cạnh đã có một hai người nộp quyển thi, Yoon Hee vội đứng dậy nói:


"Tôi cũng làm xong rồi. Chúng ta mau nộp bài thôi."
"Mực của huynh còn chưa khô hết kia mà. Huynh cứ từ từ kiểm tr.a lại một lượt nữa rồi ta nộp cũng không muộn."
"Không cần đâu. Thường thì càng kiểm tra, càng sửa bài làm càng tệ hơn. Tôi sẽ nộp luôn."


Yoon Hee đứng dậy, công tử ấy cũng đứng dậy theo. Hai người cùng đến xếp hàng trước quan giám thị nộp quyển, sau lưng là cả dòng người cũng đã làm xong đang chờ đến lượt. Nộp xong, họ quay lại chỗ cũ, thu dọn ô dù và bút nghiên. Trong khoa trường rộng đủ chứa đến ngàn thí sinh, người thì vẫn đang chăm chú làm bài, kẻ lại đã lấy rượu thịt ra ăn uống, lấp ló giữa những cột dù trắng là vài sai dịch tay xách ấm nước phụ trách rót nước cho thí sinh.


Vị công tử nhận một bát nước từ tay sai dịch, uống nửa bát, rồi đưa phần còn lại cho Yoon Hee. Cô thoáng bối rối. Chàng bảo cô uống bát nước mà chàng đã chạm môi vào sao? Giữa đàn ông với nhau chuyện này rất bình thường, nên cô không thể nói dối rằng mình không khát trong khi cả ngày nay chưa uống ngụm nước nào. Chẳng còn cách nào khác, Yoon Hee đành uống cạn bát nước. Nước ngọt như pha đường, không biết là vì cô đã chịu khát quá lâu, hay bởi vị công tử kia đã chạm môi vào nữa.


Ra khỏi khoa trường, Yoon Hee nói:
"Hôm nay nhờ có huynh mà tôi làm bài rất thoải mái. Nếu không gặp được huynh có khi tôi đã phải khổ sở ngồi chịu nóng rồi."
"Chúng ta giúp đỡ nhau thôi mà. Huynh cũng sẽ thi Cử nhân và ngày mốt chứ?"
"Vâng, Tiến sĩ hay Cử nhân, chỉ cần tôi đỗ được một là tốt rồi."


"Huynh sẽ thi ở đâu?"
"Tôi được xếp ở Nhất sở Ye Jo."
"Tôi cũng thi ở Ye Jo. Vậy ngày mốt chúng ta lại gặp nhau rồi."
Yoon Hee vui mừng ra mặt, nhưng lại vờ nhìn đi chỗ khác để chàng công tử không phát hiện ra. Công tử ấy cười bảo:
"Xem kìa, tôi thì rất vui, nhưng hình như huynh không thích thì phải..."


"Á, không đâu! Sao tôi lại không vui kia chứ..."
Yoon Hee còn đang ngượng ngùng chưa kịp giải thích thì Sun Dol đã trong thấy hai người, tức tốc chạy lại. Nhìn hắn, Yoon Hee bỗng cảm giác khuôn mặt quỷ trước kia giờ đã dễ coi hơn nhiều.
"Thiếu gia! Sao thiếu gia ra sớm vậy?"


"Làm bài xong rồi nên ta ra thôi. Sao ngươi vẫn còn ở đây?"
"Dĩ nhiên tiểu nhân phải ở lại chờ thiếu gia rồi."
Sun Dol đỡ lấy cây dù và cuộn chiếu từ tay công tử. Vị công tử nhìn sang Yoon Hee nói:


"Dù rất muốn được trò chuyện với huynh thêm lát nữa, nhưng sợ phiền huynh đã vất vả cả ngày hôm nay rồi. Xin cáo từ ở đây."
"Huynh không cần khách sáo vậy đâu..."
Yoon Hee quả thực cũng muốn được ở cùng chàng thêm chút nữa, nhưng cô vẫn cúi chào từ biệt.
"Vậy huynh đi thong thả."


Công tử cũng lịch sự cúi chào:
"Hẹn ngày mốt gặp huynh trước cổng Ye Jo."
Lời chào nhẹ nhàng sau cuối của chàng ít nhiều bù đắp được chút tiếc nuối trong lòng Yoon Hee. Cô lại cúi chào thêm lần nữa rồi mới quay lưng bước đi. Sun Dol nhìn bóng cô xa dần, lên tiếng:


"Vị công tử đó có viết được chữ nào cho ra hồn không vậy? Trong cậu ta còn trẻ như thế, chắc cũng chưa đọc được bao nhiêu sách, nhất là thể trạng ốm yếu gầy gò, chẳng biết có nhấc nổi cây bút lên mà viết không nữa..."


Vị công tử im lặng nhìn theo bóng Yoon Hee, hồi lâu mới lên tiếng khẽ như đang thầm nhủ với chính mình:
"Có những thứ dù tận mắt trong thấy vẫn rất khó giải thích. Chính mắt ta nhìn thấy đây còn không thể tin được nữa là..."


Sun Dol dường như không hiểu thiếu gia đang nói gì, hắn ghé khuôn mặt to gấp đôi mặt chàng lại gần định hỏi cho rõ ràng. Công tử ấy nở một nụ cười nơi khoé môi, nói:
"Sun Dol à, ngươi có thể diễn tả được vẻ đẹp của vị công tử khi nãy không?"


"Sao ạ? Tiểu nhân mồm miệng vụng về thì biết nói gì chứ, thật là!"


"Ta cũng không thể giải thích được. Khi ta liếc qua quyển thi của cậu ta, nét chữ trong đó cũng đẹp y như dung mạo cậu ta vậy. Sun Dol này, lý do ta ra ứng thì lần này không phải vì sợ ngự lệnh đâu. Ta đã tự mãn, nghĩ rằng mình đọc sách bao năm, tham gia kỳ Tiểu khoa cũng chẳng thành vấn đề. Nhưng giờ ta đã hiểu ra rồi, ta đến đây không phải để thi thố, mà là để gặp được tri kỷ."


"Nhưng thiếu gia này, tiểu nhân biết thiếu gia vốn rất tốt với bọn kẻ hầu người hạ chúng tiểu nhân, có điều với một người không hề quen biết như vị công tử kia mà thiếu gia cũng quan tâm đến vậy, còn rất thân thiết nữa!"
"Ngươi nói ta quá quan tâm ư?"


"Vâng, đến mức kẻ hầu này còn thấy kỳ lạ nữa là."
"Vậy sao? Có thật là quá mức thân thiết không?"
Chàng còn đang mải băn khoăn thì có người đi qua đã nhận ra bọn họ, bèn cúi gập người chào:
"Chẳng phải... Lee công tử nhà Tả tướng đại nhân đây sao?"


Tuy không biết người kia là ai nhưng chàng vẫn lịch sử cúi chào đáp lễ:
"Vâng, đúng vậy."
"Ôi, hoá ra công tử tham gia kỳ Sơ thí lần này thật. Giờ công tử đang ở đây, vậy buổi thi Tiến sĩ hôm nay đã kết thúc rồi ư?"
"Tiểu sinh làm bài xong nên ra về trước. Xin thứ lỗi, chẳng hay đại nhân đây là...?"


"Dạ? Tiểu nhân chỉ là... Tiểu nhân chỉ là chân thư lại nhỏ trong Sung Kyun Kwan này thôi. Trước kia có gặp qua công tử một lần, nhưng khi đó đông người, công tử không nhớ cũng phải thôi."


Viên thư lại quan sát Lee công tử từ đầu đến chân. Từ lâu đã nghe Lee công tử là người giản dị khiêm tốn, hôm nay được gặp trực tiếp quả nhiên danh bất hư truyền. Người ta nói "giỏ nhà ai quai nhà nấy", ấy thế mà không hiểu sao phủ Tả tướng đệ nhất hào môn đương thời lại sinh ra một cậu con trai cốt cách ưu tú nhường này. Quay lưng đi rồi, ông ta vẫn còn trăn trở mãi.


Bấy giờ, Lee công tử như sực nhớ ra điều gì, chợt la lên:


"A, phải rồi!" Đoạn cuống cuồng chạy về phía Yoon Hee vừa khuất bóng. Sun Dol ngơ ngác cũng vội chạy theo chủ. Chẳng bao lâu sau, họ đã nhìn thấy đôi vai mệt mỏi của Yoon Hee. Lee công tử chạy tới chụp lấy cánh tay cô. Đột nhiên bị kéo tay lại, Yoon Hee giật mình thét lên, suýt chút nữa lộ ra giọng nữ nhi:


"Có chuyện này tôi quên mất."
"Chuyện gì vậy?"
"Chúng ta còn chưa biết quý tính đại danh của nhau, suýt nữa đã chia tay rồi!"
Thực ra sau khi chia tay chàng, Yoon Hee cũng đã nghĩ tới chuyện này, nhưng trái tim thiếu nữ của cô vẫn e ngại cất lời hỏi danh tính đối phương trước. Bên cạnh, Sun Dol đứng cười lẩm bẩm:


"Thật là, cứ tưởng có chuyện gì nghiêm trọng! Đã nói thiếu gia quan tâm cậu ấy quá mức rồi mà."
Vị công tử đưa mắt nhìn Sun Dol, ý bảo hắn chớ nói lung tung, rồi lịch sự lên tiếng:
"Tôi tên Lee Sun Joon. Tự là Gang Mu, hiệu là Mi Su[5]. Quê ở Jin Seong. Năm nay hai mươi mốt tuổi."


[5] Tự: tên gọi thêm của người con trai khi đến tuổi trưởng thành.
Hiệu: ngoài tên thật và Tự, đây là tên gọi thân mật.
Yoon Hee thoáng ngập ngừng. Người chàng hỏi không phải là Kim Yoon Hee, mười chín tuổi, chủ nhân của dải băng đang quấn quanh ngực cô, mà là chủ nhân của bộ quần áo này.


"Tôi là Kim Yoon Sik, năm nay mười tám, nhỏ hơn huynh hai tuổi. Quê ở An Dong, hiện vẫn chưa có tự và hiệu."


Sau khi mỉm cười vui vẻ từ biệt cô lần nữa, chàng quay người đi. Yoon Hee ngẩn ngơ nhìn theo dáng lưng chàng. Đi bên cạnh Sun Dol, trông chàng rất mảnh khảnh, nhưng nếu chỉ đứng một mình, với vóc dáng cao ráo, bờ vai rộng, đôi chân dài chắc chắn ấy, chàng quả thật có thể coi là một người đàn ông hoàn hảo.


"Lee Sun Joon..."
Yoon Hee khẽ nhắc lại cái tên này, một hương vị mát ngọt bỗng chốc lan toả trong miệng.






Truyện liên quan