Chương 18: Quay về nhà théodule
- Đúng, Hannibal à - Huganay nói. Chính tôi đây. Huganay vô song, người đã biến cảnh sát của ba lục địa thành trò hề! Chẳng lẽ cậu đã nghĩ tôi sẽ chịu thua ba tên nghiệp dư vụng về này à?
Dường như ông Jitters và hai đồng lõa đã nhận ra người mới bước vào. Nét mặt rầu rĩ, bọn chúng không kiềm được sự căng thẳng. Nhưng bọn chúng vẫn im lặng chờ xem sự việc sẽ tiếp diễn ra sao.
- Nhưng... mà... - Hannibal ấp úng - bọn chúng đã bỏ xa được ông trên xa lộ, làm sao ông theo được bọn chúng đến đây!
- Tôi đã đề phòng trước - Huganay nói.
Ông bước tới, thò tay vào túi ngoài của Hannibal, lấy ra một vật nhỏ dẹp.
- Cái này - ông giải thích - là máy điện tử nhỏ xíu. Tôi đã bỏ vào túi cậu khi ta nói chuyện lần cuối cùng. Trong xe tôi có bộ phận thu nhận chạy cùng độ dài sóng. Tôi chỉ đi theo âm thanh mà máy trên người cậu phát ra. Cả khi ở trên xa lộ tôi cũng nghe rất dễ. Nên tôi biết rằng xe đã rời xa lộ. Tôi chỉ mất vài phút để định vị nhà xe này, bằng âm thanh. Và tìm ra xong, tôi chỉ việc phái trợ lý đến hiện trường.
- Ông Huganay!
Lần này, là Bob nói. Vẫn bị trói trên ghế. Bob nhìn chằm chằm liên lục kẻ trộm đồ mỹ thuật, từ khi ông mới bước vào nhà xe.
- Ông Huganay à - Bob nói tiếp - hôm qua chính ông là người đã theo chúng tôi và lấy mất đồng hồ, đúng không?
Huganay cúi mình:
- Tôi xin nhận tội. Ồ! Tôi không có ý xấu. Tôi chỉ muốn... cứ cho là muốn giúp các cậu điều tra. Nhưng lúc này không phải là lúc tán gẫu, mặc dù tôi rất vui khi được gặp lại người quen cũ.
Ông quay sang các "trợ lý" và chỉ ông Jitters, Carlos và Gérald, rồi chỉ cột thép ngay giữa nhà xe, có tác dụng nâng dỡ mái nhà:
- Xỏ còng số tám cho ba lên này, nhưng làm thế nào cho bọn chúng không cựa quậy được.
Ba tên bị súng đe dọa buộc phai lui đến cột thép. Rồi một viên cảnh sát cầm súng, người kia xỏ còng: cổ tay phải của tên này nối với cổ tay của tên bên cạnh, và cứ như thế, cho đến lúc Jitters, Carlos và Gérald nối nhau thành vòng tròn quanh cột và không động đậy được nữa.
- Tốt lắm - Huganay nói. Bây giờ đã đến lúc ta đi lo việc mình.
- Khoan đã, Huganay!
Chính Jitters vừa mới mở miệng, cố lấy giọng thân thiện.
- Sao ta không hợp tác với nhau? Ông hỏi. Bằng cách hợp lực, chắc chắn ta sẽ tìm nhanh hơn.
- Những gì anh biết, thì tôi cũng đã biết rồi. Anh đã toan cố qua mặt tôi, như trong giới giang hồ người ta thường nói. Việc này thì phải trả giá! Mà như anh cũng thấy, bây giờ tôi làm việc với cảnh sát rồi.
Rồi ông nói với hai viên cảnh sát:
- Mở trói cho hai cậu bé. Ta phải đi ngay đến nhà Théodule Tick.
Một phút sau, một chiếc xe đen to chạy trên đường phố Hollwood. Xe chở Huganay, hai viên cảnh sát. Hannibal, Bob và Harry.
Huganay cười khẽ và nói với Hannibal ngồi bên cạnh:
- Cậu nghĩ là sẽ không bao giờ gặp tôi nữa, đúng không?
- Đúng - Hannibal trả lời. Nhất là lúc thấy cảnh sát leo qua cửa sổ nhà xe... Tôi không hề nghĩ ra nổi rằng ông dám làm việc với cảnh sát.
Huganay lại cười khẽ nữa:
- Cảnh sát à? Hôm nay tôi chỉ đi thuê hai bộ y phục cảnh sát! Thế là hai phụ tá của tôi biến thành cảnh sát. Cậu biết không, không nên đánh giá qua bề ngoài.
Hannibal chưng hửng. Thám tử trưởng đã bị lừa, cũng giống như Jitters và đồng bọn. Cậu không muốn khâm phục Huganay. Nhưng làm sao có thể làm khác được?
Hannibal thông báo cho Harry, đang ngồi giữa cậu và Bob:
- Từ nay, ta sẽ hợp tác với ông Huganay. Em đã nhận lời với điều kiện ông Huganay sẽ làm mọi cách để Bob và anh được trả tự do. Ông ấy đã giữ lời. Nhưng ông ấy cũng có hứa là sẽ chứng minh rằng ba anh vô tội.
- Thật hả? Harry thốt lên. Vậy thì hay quá!
- Không có gì dễ hơn - Huganay xen vào. Nhưng tôi phải báo cho các cậu vài chi tiết. Cựu diễn viên Théodule Tick - có thể các cậu đã đoán ra rồi - là đầu não của một băng trộm tranh hoạt động trong vùng suốt mấy năm nay. Băng này đã lấy được những bức tranh có giá từ nhà các ngôi sao điện ảnh không biết cách giữ của cải.
- Hiển nhiên quá! Bob kêu. Chính vì vậy mà ông Tick cư xử một cách lạ lùng từ mấy năm này. Trộm! Chắc chính ông là kẻ đã giấu tranh dưới thảm nhựa nhà bếp của anh Harry.
- Có thể không phải đích thân ông ấy lấy tranh - Huganay nhận xét trong khi xe vẫn chạy. Ông có đồng lõa. Gérald nài ngựa, là một tên. Mà Théodule Tick dùng rất nhiều nài ngựa, bởi vì họ nhỏ con, dễ chui vào nhà người ta qua cửa sồ. Ông bán tranh lại cho các nhà sưu tập người Nam Mỹ giàu có, sẽ không cho ai xem tranh hết. Chính Carlos là người bắt liên lạc với các nhà sưu tập tranh.
Sau một hồi im lặng, Huganay nói thêm:
- Cách đây hai năm, Théodule không đẩy đi được vài tấm tranh. Hai trong số khách hàng của ông đã bị bắt bỏ tù sau khi âm mưu lật đổ chính quyền thất bại. Théodule đã làm gì? Ông giấu mấy tấm tranh đi, rồi báo với đồng bọn là sẽ bán sau, khi có dịp. Tuy nhiên, do ông không làm gì cả và thời gian cứ trôi qua, Gérald và Carlos quyết định tự ra tay. Bọn chúng lấy trộm được ba tấm tranh, mang đến cho Théodule để ông bán, rồi yêu cầu ông phải cho xem năm - phải, năm cái - tấm tranh mà ông đã giấu.
Sau một hồi im lặng nữa. Hannibal kể tiếp:
- Nhưng cuộc đời thật éo le và đầy ngẫu nhiên! Đúng lúc đó, cảnh sát đang điều tr.a về vụ trộm mới nhất, lại để ý đến một người sống trong nhà Théodule: đó là ba của cậu Harry. Sợ cảnh sát tò mò, Théodule đã giấu ba bức tranh mà Carlos và Gérald mới lấy cắp ở một chỗ mà chắc chắn cảnh sát sẽ tìm thấy, và điều này đương nhiên sẽ dẫn đến việc ba của cậu ấy bị buộc tội.
- Phản người! Harry tức giận nói. Vậy mà mẹ và tôi cứ cho rằng ông ấy là người rất tử tế.
- Đúng ông ấy đã phản lại ba cậu, đã để cho cảnh sát bắt và xử tội - Huganay nói thêm. Ít lâu sau đó, ông biến mất. Tôi đoán là Carlos, Gérald và có thể cả Jitters cứ ra yêu sách liên lục với ông. Théodule không dám lấy ra khỏi chỗ giấu mấy bức tranh biến mất đang bị truy lùng. Thế là ông ấy đi Nam Mỹ. Ông ấy trốn chỗ nào? Chỉ mình tôi biết. Tôi có bạn bè người quen khắp mọi nơi trên toàn bộ hành tinh này. Đừng nghĩ tôi nói khoác! Tóm lại, tôi đã bắt liên lạc với ông ấy. Tôi đề nghị ông ấy để tôi giải quyết vấn đề mấy bức tranh ấy. Xin nói thêm là tôi sắp xếp để biết tất cả về hoạt động của ông ấy. Ông ấy bác lời đề nghị của tôi. Ông ấy đang bệnh, gần hấp hối. Sau đó, Harry à, ông nhớ đến ba của cậu và ân hận. Ông gửi đồng hồ la hét kỳ quặc và mấy bức thông điệp cho vài người bạn thân, rồi ông ch.ết.
- Nhưng, ông Huganay ơi - Bob hỏi - tại sao ông Tick lại gửi đồng hồ và bức thông điệp? Gửi một lá thư đến cảnh sát có phải đơn giản hơn không.
- Théodule Tick là một con người phức tạp - Huganay đáp. Chắc chắn là ông ấy có lý do mới hành động như thế. Và có thể ta sẽ biết lý do này khi biết ý nghĩa các bức thông điệp.
- Ông quên rằng ông Jitters đã hủy mất rồi - Hannibal nhắc. Dù sao cũng đã hủy hai bức thông điệp đầu. Chỉ còn lại một nửa của bức thứ ba.
- Nhưng chắc nội dung hai bức thông điệp đầu vẫn còn in khắc trong trí nhớ cậu? Huganay hơi lo lắng hỏi.
- Có, tôi vẫn còn nhớ - Hannibal nói. Còn bức thông điệp thứ ba chỉ gồm toàn là số. Và xin nhắc lại là tôi chỉ có một nửa. Carlos đã giật mất phân nửa dưới, chỉ để lại cho tôi có nửa trên. Đây là giải đáp của bức thông điệp đầu tiên: "Tôi khuyên anh nhìn sách". Còn của bức thông điệp thứ nhì: "Trong một phòng duy nhất nơi thời gian kêu ù ù".
Huganay nhíu mày:
- Sách hả? Không hiểu đây là quyển sách nào. Còn về gian phòng nơi thời gian kêu ù ù, thì không có vấn đề. Chắc chắn là phòng nơi có mấy ngàn cái đồng hồ... Tôi vẫn nghĩ là điểm xuất phát phải là ở đó. Mà ta sắp đến rồi. Khi vào nhà rồi, thì ta sẽ có thể nghiên cứu phân tích thật kỹ mấy vấn đề này.
Xe dừng lại. Mọi người xuống xe, bước vào nhà Théodule Tick. Harry mở cửa ra, mời tất cả vào nhà rồi đi tìm mẹ.
- Mẹ ơi! Mẹ! Harry gọi.
Không có trả lời gì, ngoài những cú đấm vào cửa tầng hầm. Harry nhanh nhẹn mở cửa hầm ra. Bà Smith xuất hiện trong khung cửa và thốt lên:
- Ơn chúa, con đấy hả Harry! Cái ông Jitters ghê gớm và bạn bè ông! Bọn chúng nhốt mẹ dưới đây, bảo mẹ chờ con về. À mẹ thấy có cảnh sát đi cùng con. Phải bắt giữ ngay Jitters và đồng bọn.
- Thưa chị, chúng tôi đã giải quyết xong bọn ấy - Huganay cúi mình nói. Chúng tôi đến đây để lo một vụ có liên quan trực tiếp đến chị.
- Mẹ ơi! Đây là ông Huganay! Harry nói. Ông Huganay nói là sẽ chứng minh được rằng ba vô tội.
- Thật không? Thế thì tuyệt quá!
- Để làm được việc này, thưa chị - Huganay nói tiếp - chúng tôi cần được phép vào thư phòng của ông Tick, hoặc nếu chị quen hơn, của ông Hadley. Có thể chúng tôi sẽ phải đập phá và gây một số hư hỏng. Việc này cần thiết để chứng minh chồng chị vô tội. Chị có cho phép chúng tôi làm như thế không?
Bà Smith không do dự một giây nào, vì quá vui mừng:
- Tất nhiên, ông muốn làm cái gì cũng được! Mời ông cứ đập phá cả ngôi nhà này, nếu đó là cách duy nhất để trả lại tự do cho chồng tôi!
- Cám ơn chị. Bây giờ tôi xin chị, Harry và Bob cứ ở bên ngoài thư phòng, trong khi chúng tôi làm việc. Ngoài ra, chị không được liên lạc với ai cả. Nếu điện thoại reng, thì không được nhấc máy. Thống nhất như thế nhé!
- Hoàn toàn đồng ý. Bob, Harry và tôi ngồi dưới bếp, tôi sẽ ăn một ít. Tôi chưa ăn gì từ sáng đến giờ. Ông cứ tự nhiên làm việc, ông Huganay à.
- Cám ơn chị.
Rồi ông quay sang Hannibal nói thêm:
- Cậu hãy chỉ đường cho chúng tôi đến thư phòng.
° ° °
Trong khi đó, Peter không biết gì về cuộc phiêu lưu của Bob và Hannibal đang ngồi xem truyền hình cùng ba. Ông Crentch là kỹ thuật viên ngành điện ảnh và đi đây đó rất nhiều. Ông làm việc cho các bộ phim quay khắp nơi trên thế giới.
Peter không tập trung được để theo dõi tập truyện trong bộ phim trinh thám. Cậu không thể nào làm cho bộ óc mình tạm thời quên đi vụ bí ẩn ông Tick và cái đồng hồ lạ lùng.
Khi hết tập phim. Peter hỏi ba:
- Ba có biết Théodule Tick không!
- Có. Không biết nhiều lắm. Nhưng ba đã có dịp gặp ông ấy khi quay hai bộ phim kinh dị. Ông la hét tài lắm! Làm cho mình nổi da gà. Trong một phim cũ, cách đây cũng phải hai chục năm, ông sử dụng một cái mẹo hay lắm...
- Mẹo hả? Peter hỏi lại.
Peter với một nắm khoai tây chiên trong tô trên bàn, nhai thật giòn. Peter rất thích khoai tây chiên.
- Mẹo như thế nào hả ba? Peter hỏi lại.
- Cái gì? Ông Crentch hỏi.
Ông đã tập trung theo dõi bộ phim cao bồi, chiếu sau phim trinh thám. Peter hỏi lại lần nữa, nhưng ông Crentch đang mê phim cao bồi trả lời qua loa. Peter ngạc nhiên chớp mắt. "Đây là một chi tiết mà Hannibal không biết - Peter nghĩ bụng. Điều này có thể quan trọng. Khi đang theo một hướng điều tra, Babal rất thích tập trung tối đa thông tin. Hay mình gọi điện thoại cho Babal. Dù có bị đánh thức, Babal sẽ rất mừng được thông tin..."
Ông Crentch đột ngột nói:
- Trễ quá rồi. Đáng lẽ con phải đi ngủ từ lâu rồi. Con lên phòng đi!
- Con chào ba - Peter trả lời.
Peter đi ngủ, mà không điện thoại. Sáng mai vẫn còn báo kịp cho Hannibal về những gì mình mới học được mà.