Chương 11

ĐỐI MẶT VỚI NGUY HIỂM
Tiếng nói gần dần. Tiếng chân bước dừng lại ngay trước cửa hầm rượu. Có lằn sáng trưng lọt vào dưới khe cửa. Ba bạn nín thở.
- Ta đã xem hầm này rồi, một giọng nói to khẳng định. Xem lại cũng vô ích thôi.


- Thật ra - một giọng Cục Cằn nói, ta đã lục soát toàn bộ ngôi nhà rồi. Ta đã bỏ phí hơn một giờ trong cái hầm rượu này, mà cũng vô ích. Jackson này, nếu ông định lừa chúng tôi thì…


- Đâu có! Giọng nói của một người đàn ông thứ ba vang lên: giọng run rẩy và bể tiếng của một ông già. Nếu vật đó trong ngôi nhà này, thì ta đã tìm ra từ lâu rồi. Tôi nói, và tôi xin lập lại là tôi biết mọi chỗ giấu trong cái nhà cũ kỹ này. Dù sao, tôi cũng làm việc cho ông Weston… ý tôi nói ông August, suốt hơn hai mươi năm.


Jackson! Peter đoán rằng Hannibal đang cứng người lại trong bóng tối. Ông Wiggins có nói đến một cặp gia nhân già, ông bà Jackson, làm cho ông của Gus.


- Ông Jackson à, ông thận trọng đấy nhé! Giọng thứ nhất nói đầy đe dọa. Chúng tôi không mất thời gian vô ích đâu. Mục đích là một số tiền rất lớn và ông cũng sẽ có phần nếu chúng tôi tìm ra Con Mắt Lửa.


- Tôi đã tiết lộ cho các ông tất cả những gì tôi biết, thật mà! Ông Jackson đáp bằng một giọng có vẻ chân thật. Chắc là ông chủ giấu vật đó đâu đó, khi tôi và vợ tôi vào phố. Tôi có cảm giác là lúc cuối, ông chủ ít tin tưởng chúng tôi hơn. Mặc dù suốt nhiều năm, chúng tôi hầu hạ ông chủ rất trung thành... Ông chủ cư xử rất lạ lùng... y như ông chủ sợ bị rình rập.


available on google playdownload on app store


- Ông ta nghĩ đúng khi không tin ai hết - Giọng Cục Cằn tuyên bố, khi có một món nữ trang quý giá như Con Mắt Lửa giấu trong nhà! Không hiểu ông ta nghĩ sao mà lại giấu một viên rubi giả trong cái đầu thạch cao của Auguste xứ Ba Lan.


Ba bạn lắng tai nghe. Ba bạn quan tâm đến cuộc hội thoại của bọn cướp đến nỗi quên mất tình thế bất lợi của mình. Vì những tên này biết chuyên viên rubi giả, thì có nghĩa là bằng cách này hay cách khác, bọn chúng đồng lõa với Ria Đen hay với ông Ấn Độ. Vài từ chúng nói thêm xác định ngay với ba bạn về điểm này.


- Tội nghiệp Victor! Giọng nói to thốt lên, với tiếng cười dễ sợ. Khi bị tên Ấn Độ kia buộc tội, nó không kịp kêu tiếng nào!
Peter cảm thấy ớn lạnh xương sống. Peter vẫn còn nhớ cây kiếm dính máu mà Ba Chấm đưa ra cho bốn bạn xem.


- Không cần nghĩ đến Victor! Giọng nói cục cằn vang lên. Tôi vẫn đang tự hỏi không hiểu tại sao trong đầu Auguste lại có viên rubi giả… Có lẽ để đánh lạc hướng chúng ta. Thật ra, chắc chắn viên đá phải được giấu đâu đây trong ngôi nhà này.


- Nếu trong nhà thật sự có viên đá, các ông à! Jackson nói, các ông sẽ phải đập phá nhà đến tận móng để tìm ra! Riêng tôi, tôi không thấy có thể có chỗ giấu nào khác ngoài những chỗ mà tôi đã chỉ cho các ông xem. Tôi xin các ông, các ông hãy để cho tôi về San Francisco với vợ tôi. Tôi đã làm tất cả những gì trong khả năng tôi để giúp các ông, các ông hãy tin tôi.


- Chúng tôi sẽ xem xét - giọng nói cục cằn tuyên bố. Có thể chúng tôi sẽ cho phép ông về. Nhưng có một đứa tôi rất muốn tóm được. Đó là cái thằng nhỏ mập ở Thiên Đường Đồ Cổ Tôi đã hỏi thăm được về thằng đó. Nghe nói nó hết sức khôn, mặc dù nó làm bộ ra vẻ ngu đần. Tôi dám chắc nó biết rất nhiều về vụ này.


- Thật ra - Giọng To nói, tôi cũng không biết làm thế nào để moi được thông tin của thằng nhóc này. Sẽ phải nghiên cứu vấn đề này. Thôi, ta hãy trở lên để quyết xem phải làm gì.
- Hay ta lục cho kỹ hơn cầu thang mật và căn phòng nhỏ? Giọng Cục Cằn đề nghị. Có thể còn chỗ giấu nào.


- Tôi không nghĩ, Giọng To nói. Như Jackson đã nói, cầu thang này chỉ dùng để đi từ thư viện xuống hầm rượu.


- Đúng, Jackson xác nhận. Cách đây khoảng hai mươi năm, ông August cho lắp đặt những kệ sách này và, để giải trí, ông đã biến một phần thành cửa mật. Chỉ đơn giản là một trò trẻ con! Ông có tâm sự với tôi rằng, khi còn nhỏ, lúc sống ở Anh Quốc, ông mơ ước được ở trong một ngôi nhà có cầu thang mật.


- Được, Giọng To ngắt lời. Ta hãy trở lên. Tôi hoàn toàn không thích cái hầm tối om này chút nào.
Ánh sáng dưới cánh cửa biến mất. Ba bạn nghe tiếng bước chân bước trở lên những bậc thềm gỗ. Rồi nghe tiếng cửa đóng lại cái rầm.


- May quá! Peter thở dài. Tưởng bọn mình bị lộ rồi chứ. Mấy ông này có vẻ là thứ dữ đấy!
- Ô là là! Gus kêu. Các cậu có nghe tiếng cười nham hiểm của gã đàn ông giọng to khi nói về cách Ba Chấm xử người tên Victor không?
- Babal ơi, theo cậu, những kẻ này là ai? Peter hỏi. Ê! Babal! Cậu ngủ hay sao vậy?


Hannibal giật mình.
- Mình đang suy nghĩ, Hannibal giải thích. Hai gã đàn ông nghe Jackson nói về Con Mắt Lửa, và cũng chính Jackson giúp chúng tìm ra viên rubi trước khi Ba Chấm kịp lấy.
- Phải. Chắc là cậu nghĩ đúng. Hiện thì bọn mình bị nhốt trong hầm. Làm thế nào để ra đây?


- Hấp tấp cũng vô ích thôi, thám tử trưởng quyết định. Ta hãy chờ cho chắc chắn bọn kia rời khỏi nơi này.
- Mình nghĩ hầm này có lối ra khác - Gus bình tĩnh tuyên bố. Mình có thấy một cánh cửa trên vách tường dối diện kệ chứa rượu.


Hannibal bậtt đèn pin lên và tìm thấy cửa. Cửa mở ra dễ dàng. Ba bạn bước sang một cái hầm thứ nhì, rộng hơn. Hầm này không có cửa sổ tầng hầm. Có nồi nơi chạy dầu mazout trong một góc.


Vài bậc thềm dẫn lên một cánh cửa khác. Có thể lối thoát nằm phía bên kia? Ba bạn rón rén bước lên những bậc thềm. Hannibal thận trọng thử mở cửa. Tay cầm xoay nhưng cửa không nhúc nhích.
- Bên kia khóa mất rồi, Hannibal nói khẽ. Chúng ta thật sự bị nhốt rồi.


Một hồi im lặng tiếp theo nhận xét đáng buồn này. Nếu bọn cướp ra đi bỏ ba bạn lại ở đây, thì bao lâu trôi qua trước khi có người đến? Có thể ba bạn sã phải chờ nhiều ngày… cho đến khi đội công nhân đập nhà đến.
Hannibal phá vỡ bầu im lặng.


- Ta hãy thử cánh cửa hầm rượu một lần nữa, Hannibal đề nghị.
- Nhưng tay cầm bên ngoài bị rớt xuống đất lúc Peter day cánh cửa rồi, Gus bắt bẻ. Mình nghe tiếng rơi mà. Chính tay cầm có cọng sắt vuông cho phép mở ổ khoá.
- Có thể mình sẽ làm được, Hannibal nói. Đi.


Hannibal dẫn các bạn trở về hầm rượu. Peter nhận trách nhiệm chĩa đèn sáng vào lỗ khóa, nơi đáng lẽ phải có đầu cọng sắt. Hannibal rút ra khỏi túi con dao xếp: một kỳ quan mà Hannibal rất hãnh diện. Hannibal kéo một lưỡi dao ra, thật ra lưỡi này là một cái tournevis nhỏ, và đưa đầu tournevis vào ổ khóa. Bờ cây tuornevis bị kẹt vào tiết diện vuông của ổ khóa. Hannibal xoay nhẹ. Ổ khóa hoạt động. Cửa mở ra.


- Có gì khó đâu! Hannibal giải thích, giả vờ khiêm tốn. Chỉ cần nghĩ đến thôi… và có trong túi dụng cụ cần thiết. Bây giờ, hãy để cho mình đi do thám trước, rồi các cậu hẵng ra…


Hannibal bước ra khỏi hầm và đi hết cầu thang gỗ. Hannibal vừa mới đến, thì một ánh sáng mạnh làm chói mắt cậu. Không chịu được độ sáng đó, Hannibal nheo mắt lại.


- Vậy là mình không lầm! Giọng To đứng trên cao nói. Đúng là bọn nhóc đang ở đây… Ha ha, mấy cậu bé ơi! Thật ra, tụi mày cũng không khôn lắm. Tao đã nhìn thấy xe đạp của tụi mày trên bãi cỏ. Nào, tụi mày hãy ngoan ngoãn bước lên đây. Chúng ta cần nói chuyện với nhau!






Truyện liên quan