Chương 21: Vài điểm cuối cùng để làm rõ
Alfred Hitchcock nhìn Ba Thám Tử Trẻ đang ngồi đối mặt ông, trong phòng làm việc.
- Thế là các cậu vừa mới tìm ra một kho báu cổ xưa hơn một thế kỷ, bất chấp muôn vàn khó khăn trở ngại? Nhà đạo diễn lừng danh mở đầu câu chuyện. Xin có lời khen các cậu!
- Bà Slunn đã thưởng cho tụi cháu bằng cách tặng tụi cháu vài đồng tiền vàng cổ, Hannibal nói. Cô còn cho phép tụi cháu giữ lại chiếc nhẫn tìm thấy trong rương. Đó là viên hồng ngọc thật. Rất có giá trị!
- Câu chuyện kho báu hải tặc này hấp dẫn thật, ông Hitchcock nói tiếp. Có thể mượn chủ đề làm bộ phim. Này! Giáo sư Shay có đúng con cháu thuyền trưởng tàu Argyll Queen không?
- Dạ đúng, thưa bác. Về điểm này, ông ấy không nói láo. Ông cũng là chuyên gia về sử học. Ngoài ra, thời thanh niên, ông đã từng là thủy thủ. Chính niềm say mê những cuộc phiêu lưu hàng hải đã thôi thúc ông nghiên cứu lịch sử của chính gia đình mình và làm ông phát hiện kho báu. Ông xoay sở để được đề bạt vào Hội Sử Học và để có điều kiện ra tay. Nhưng Stebbin đã phát hiện hành động của ông. Nên để loại bỏ kỳ đà cản mũi này, ông đã bịa ra lời tố cáo giả và cho nhốt Stebbin vào tù. Khi bà Slunn tặng quyển nhật ký của ông Angus cho Hội, giáo sư đã nhận thấy ngay là thiếu hai tháng giữa kết thúc nhật ký và ngày Angus bị ám sát. Ông nghi là còn một phần thứ hai đâu đó. Ông kiên quyết tìm ra phần thiếu sót và không ngần ngại lẻn vào nhà gia đình Slunn nhiều lần để lục lạo trong đống đồ của Angus. Ông còn lần theo dấu vết những món đồ mà bà Slunn đã bán đi. Ông bị lỡ mất cái rương ở San Francisco và cố lấy kịp ở viện bảo tàng, nơi ta gặp ông lần đầu dưới lớp hóa trang Java Jim. Thật vậy, vì ông Acres, chủ viện bảo tàng, biết mặt giáo sư Shay, mà giáo sư thì lại không muốn để ông Acres đoán mình đang tìm kho báu, nên phải tìm cách khác. Nhân vật Java Jim, hoàn toàn bịa đặt ra, rất thích hợp cho việc này. Hơn nữa, đó lại là cái "bình phong" lý tưởng cho Shay!... Khi nhập bọn với tụi cháu để tìm kho báu, giáo sư cố gắng hết sức để chứng tỏ rằng Java Jim là người có thật. Chính vì vậy mà giáo sư đã bịa ra câu chuyện Java Jim đột nhập vào Hội Sử Học. Đó là một sai lầm to, bởi vì cháu thấy nghi ngờ câu chuyện ấy, do Java Jim không có lý do gì để vào trụ sở Hội Sử Học. Nên chuyện nói láo này là khả nghi.
- A! Điều này là chuyện thường, Alfred Hitchcock nhấn mạnh. Cứ muốn tỏ tài khôn, là bọn bất lương lại phạm sai lầm.
- Thưa bác, giáo sư Shay không là tội phạm dày dạn kinh nghiệm, Bob nhận xét. Giáo sư bị kho báu làm mê hoặc! Ông đã nhận lỗi và xin được tha thứ. Bà Slunn rộng lượng quyết định rằng ông có quyền nhận một phần ba số của cải tìm thấy. Ông Shay sẽ dùng một phần để thanh toán phí luật sư và đền bù thỏa đáng cho Stebbin. Ngoài ra, ông sẽ tặng viện bảo tàng Hội Sử Học vài món đồ đẹp.
- Bà Slunn rộng lượng đến nỗi bà sẽ không kiện ông Shay. Thật ra cũng không có chứng cớ là ông ấy đã bẻ khóa đột nhập vào nhà bà. Do chính tụi cháu cũng không kiện ông, nên ông chỉ còn mang tội tạo chứng cớ giả chống lại Stebbin, làm Stebbin bị tù.
- Còn về Stebbin, ông Hitchcock hỏi, cậu ấy chỉ rình theo giáo sư với hy vọng chứng minh mình vô tội mà thôi hay còn nguyên nhân nào khác?
- Dạ, chỉ có vậy thôi. Chú ấy muốn bắt quả tang giáo sư. Chú ấy có thấy giáo sư trốn ra khỏi kho bãi nhà cháu, cầm theo một cái gì đó đen đen, sau đó lại tức giận vứt đi ngay. Stebbin lượm lên thử: đó chỉ là bìa tập, trống không. Stebbin hiểu ra rằng Shay-Java đang tìm một quyển nhật ký thứ nhì. Chú ấy không biết rằng tụi cháu đang giữ quyển nhật ký ấy. Chú ấy đến nhà gia đình Slunn để tìm thử, nhưng bị Rory phát hiện và đuổi theo.
- Sau đó, ông Hitchcock nói tiếp, chắc là Stebbin nhìn thấy quyển nhật ký trong tay cậu và chụp lại để biết. Stebbin thật lòng muốn giúp mọi người, nhưng sợ không ai nghe mình sau khi bị giáo sư Shay tố cáo.
- Dạ phải, thưa bác, Bob nói. Chú ấy nghĩ tụi cháu tin hoàn toàn lời giáo sư Shay. Nên chú ấy chỉ đi theo tụi cháu, mong có cơ hội vạch mặt kẻ thù và cũng muốn bảo vệ tụi cháu khi có khó khăn.
- Người ta hoàn toàn thừa nhận sự vô tội của chú ấy, Hannibal thông báo. Chú ấy đã nhận lại công tác ở Hội Sử Học. Cháu vẫn hy vọng giáo sư Shay sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc vì tai hại đã gây ra! Bởi vì dù hối hận cũng không xóa được tội lỗi.
- Hãy cho tôi biết về anh chàng Rory lãng mạn! Ông Hitchcock yêu cầu. Anh chàng ra sao rồi?
- Cuối cùng chú ấy cũng hỏi cưới bà Slunn, Hannibal mỉm cười đáp. Chú Rory muốn ngăn không cho tụi cháu tìm kho báu, vì sợ rằng, một khi đã giàu có, cô không chịu lấy một người không có tiền. Bà Slunn đã mắng chú ấy vì suy nghĩ không hay này... và đã nhận lời trở thành vợ chú!
- Vậy thì mọi việc kết thúc tốt đẹp! Một lần nữa, xin chúc mừng Ba Thám Tử Trẻ! Nhưng... tôi còn có một suy nghĩ... về khoảng đất khô ráo dưới xe giáo sư Shay. Cũng có thể giáo sư cho xe đến đậu ngay chỗ trước đó chỉ vài giây có xe của Java Jim, nếu tên này có thật! Máy xe cũng nguội nhanh khi trời mưa!
- Có thể, Hannibal thừa nhận. Nhưng khi nghi ngờ Shay chính là Java Jim, cháu có nhớ lại một sai lầm khác của ông...
- Sai lầm nào?
- Khi nói là có thấy ai đó chạy ra khỏi nhà xe bị cháy, thì chú Rory khẳng định đó chính là Java Jim! Còn giáo sư thì lại nói đó là Stebbin. Tất nhiên là ông ấy không nhìn thấy ai cả, nhưng lại cãi cọ quyết liệt với chú Rory. Tại sao ông lại cứng đầu cãi với chú ấy như thế? Bởi vì ông ấy biết rõ là Rory nói láo. Rory không thể nào thấy Java Jim được, vì Java Jim chính là Shay!
- Trời ơi!
Sau khi Ba Thám Tử Trẻ ra về, ông Hitchcock thở dài khẽ. Ông cảm thấy gần như tội nghiệp cho tên tội phạm sắp phải đối mặt với Hannibal Jones và hai bạn!