Chương 13: Món ăn mặn thứ tư – Tình [tam]
Editor: Sakura Trang
Từ từ bôi lên làn da lạnh lẽo đang chảy ra mồi hôi của nam nhân, Từ Trinh không nhịn được mà cúi người xuống, dịu dàng hôn lên những nơi mà mình đã chạm qua. Ở kiếp trước, những bạn tình nam tính trên giường của hắn phần lớn đều là loại mềm mại trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần, rung động lòng người, mà xét cả về tính cách lẫn hình thể, Chung Nghị tuyệt đối không giống bất cứ điểm nào. Rõ ràng chỉ là một người nam nhân cứng ngắc lặng lẽ, thân thể càng là cường tráng mạnh mẽ, nhưng hết lần này đến lần khác lặp đi lặp lại khiến hắn muốn thương tiếc, đối xử ôn nhu.
“Lại đây, nghe lời.” Từ Trinh cũng không phải là người có tính hay quấn quýt, nếu tam động cũng sẽ không luẩn quẩn quá mức. Hắn ngậm ành tai của nam nhân, giọng nói từ từ bắt đầu khuyên nhủ, những lời nói liên tiếp đặc biệt khàn khàn nhu hòa “Đừng nhúc nhích, thả lỏng”, đến nỗi gần giống như dỗ dàng trẻ con.
Chung Nghị xấu hổ đến nỗi cả cổ và tai đều đỏ bừng, biết mình không có chỗ để phản kháng, chỉ đành phải nhắm mắt vùi đầu vào trong gối.
Từ Trinh vỗ đầu của y, dở khóc dở cười nói, “Đừng để ngạt, nhớ phải hô hấp.”
Lúc này Chung Nghị im lặng một lúc, lộ chóp mũi ra một chút. Từ Trinh bắt đắc dĩ, lại cũng chỉ biết để mặc y, sao đó lấy tay đẩy một mảnh cánh mông, nhẹ nhàng từ từ ấn xoa hậu huyệt đang đóng chặt.
Trên tay của hắn tràn đầy thuốc mỡ, trơn trơn ẩm ướt khiến Từ Trinh vô cùng không được tự nhiên. Chỉ là hai người một người chịu đựng không nói, một người giả vờ như không biết, cho đến khi vị trí đó vị cưỡng ép trở nên mềm mại, Từ Trinh mới thở một hơi, cẩn thận xâm nhập một đốt ngón tay.
Thuốc cao hơi lạnh đi vào trong cơ thể, Chung Nghị không khỏi rùng mình một cái, nội bích mềm mại theo bản năng co rút lại, muốn ngăn chặn ngón tay đang xâm nhập, mà sự đau đớn kỳ diệu xuất hiện, càng làm cho y khó chịu rên rỉ.
Độ ấm trong trực tràng vốn hơi cao, chớ nói gì lúc này Chung Nghị lại đang phát sốt, tự nhiên nóng kinh người. Việc xảy ra trong nửa tiếng này, dư âm rên rỉ làm cho Từ Trinh miệng khô lưỡi khô, hắn trừng mắt nhìn huyệt khẩu sâu chặt đang ngậm lấy ngón tay của mình, còn cảm nhận rõ ràng được thỉnh thoảng một cái nhảy lên. Rõ ràng bộ vị để bài tiết, nhưng hắn lại không cảm thấy ghê tởm chút nào, thậm chí càng muốn thâm nhập thêm, ra vào khiêu khích thôi thúc.
Bình tĩnh, bình tình…
Từ Trinh thở sâu, kiên nhẫn dừng nhón tay còn lại lại, tay đã vào kia xoay tròn xoa bóp chiếc mông đang xiết chặt của nam nhân, động tác kia không nặng lại thong thả, có tác dụng khiến người thả lỏng cơ bắp, chậm lại những kích thích ban đầu.
Chung Nghị tất nhiên biết phản ứng của hạ thân, y vừa thẹn vừa quẫn đồng thời có hơi hơi lo lắng, hết lần này đến lần khác lại không làm gì được với phản ứng tự nhiên này, chỉ biết chôn đầu, không dám phát ra một tiếng thở mạnh. Từ Trinh cười khổ không nói lời nào, chỉ là dùng ngón tay xóa ấn thích hợp từng chút từng chút một, để tràng bích thích ứng với sự tồn tại của dị vật.
Trải qua sự nỗ lực và khống chế của hai người, thời gian giằng co cũng không lâu lắm, nam nhân hôn một cái lên lưng đang lõa lồ của nam nhân tỏ vẻ cổ vũ, ngón tay dính thuốc lại chuyển động tiếp.
Thuốc cao hòa tan bị vẽ loạn theo từng chuyển động một, giống như không muốn buông tha bất kỳ chỗ đau dù nhỏ nào, Từ Trinh cẩn thận công ngón tay lại, để thuốc mở càng dễ ngấm vào hơn, trộn với tất cả nước làm trơn bên trong tiết ra. Đẩy tràng bích ra, tiến vào bên trong, mỗi một động tác của y đều cố gắng nhẹ nhàng chậm rãi nhất, rất sợ làm cho y càng thêm đau đớn.
Có thể Chung Nghị lại không cho là vậy, bất kì vết thương nào trên người y đều không đáng kể, những vết thương nho nhỏ này chẳng đáng lo. Nhưng lúc Từ Trinh kéo ra ngộc châu lại thấy rõ ràng, không nói lúc đầu không có dạo đầu mà đã ép buộc thô bạo, lại nhét lung tung vài thứ kia vào vị trí yếu ớt nhất, nội bích bị xé rách nhất định đã vết thương chồng chất. Hơn nữa cuối cũng còn có dụng cụ cứng rắn đè ép, không có chảy ra quá nhiều máu, để lại cho hắn một thi thể lạnh như băng, đã là hạnh phúc rồi.