Chương 26: Món ăn mặn thứ bảy – Trêu đùa [nhị]

Editor: Sakura Trang


Không ngờ người này lại biết điều đến mức độ này, Từ Trinh sửng sốt một lát, dở khóc dở cười lắc đầu một cái. Hắn cúi người ngậm lấy đôi môi đang hé mở của nam nhân, vị trí kia rõ ràng rất dầy, nhưng cắn lại mềm mại bất ngờ. Trong lòng Từ Trinh động một cái, ngậm môi dưới lại ɭϊếʍƈ lại ʍút̼, cho đến khi chỗ kia đỏ hơi sưng lên, lúc này mới đem đầu lưỡi đưa vào khoang miệng đã sớm hé mở kia. Từ đầu đến cuối, Chung Nghị không có chút phản kháng nào, chẳng qua đảm nhiệm vị trí để cho cốc chủ cướp đoạt, công thành chiếm đất, chỉ có thỉnh thoảng mới dùng đầu lưỡi thử dò xét đáp lại.


Thanh âm ướt át rõ ràng truyền vào trong tai hai người, Từ Trinh cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại kia không ngừng đi sâu vào, đào xới khắp nơi không bỡ lỡ chỗ nào. Nước miếng bị kích thích nhanh chóng bài tiết nhiều hơn, chỉ là vừa tích trữ không lâu liền bị đầu lưỡi cổ họng mang đi. Chung Nghị cố gắng nuốt nước miếng trong miệng, toàn thân y như nhũn ra, cũng không nhịn được nữa đặt sức nặng toàn thân lên đùi Từ Trinh, nếu không phải đằng sau có người giữ chắc hẳn cũng đã tê liệt đến ngã lên bàn đọc sách ở đằng sau.


Cuối cùng một luồng chỉ bạc chảy từ khóe miệng ra, bởi vì không nói nên lời, Chung Nghị chỉ có thể phát ra tiếng “ô ô”, y chưa bao giờ cảm thụ nụ hôn như vậy, chỉ cảm thấy đầu lưỡi linh hoạt kia như muốn ɭϊếʍƈ lần mỗi một chỗ trong miệng của mình, để cho cả người y như nhũn ra, nóng ran vô cùng. Mà khi thứ mềm mại kia lẻn vào chỗ sâu bắt đầu câu lấy tuyến thể nho nhỏ, càng làm cho y không ngừng run run co rút.


Lúc này, miệng Chung Nghị đã mở lớn nhất, nước miếng dính đầy cằm y, không nhanh không chậm chảy xuống theo cổ, rất nhanh nhiễm ướt vạt áo trước ngực, mà Từ Trinh chỉ liều mạng giữ lấy sau đầu Chung Nghị, ở khoang miệng không ngừng trào ra chất lỏng không kiêng dè chút nào khuấy sâu đi vào.


Người nhận lấy nụ hôn của Từ Trinh không có mấy trăm cũng có mấy chục, bên trong không thiếu kinh nghiệm phong phú, kỹ xảo cao minh, nhưng hắn cảm thấy không cái nào có thể so với giờ phút này. Ôm nam nhân còn cao tráng bền chắc hơn, còn có khí khái nam nhân hơn so với mình vào trong ngực, mà người nam nhân này không chỉ không phản kháng, còn vô cùng thuận theo mở ra thân thể mình, rõ ràng vô cùng không lưu loát vô cùng khẩn trương, nhưng lại đè nén tất cả mặc y hắn hành động. Tư thế như vậy không chỉ có thỏa mãn thật lớn lòng chinh phục cố hữu của một nam nhân, thậm chí còn kích thích hoàn toàn một chút ác thú vị mà Từ Trinh vốn định giấu ra.


available on google playdownload on app store


Hoặc là nói, hắn cảm thấy chuyện đến bây giờ mà mình còn chưa động thủ, liền thật quá xin lỗi bản thân.


Từ Trinh âm thầm câu dẫn khóe miệng, hắn cưng chiều cà chóp mũi nam nhân một cái, cuối cùng ở lúc nam nhân không thở nổi mới nới lỏng y ra. Vừa được giải phóng, Chung Nghị liền hoàn toàn mềm nhũn trong ngực Từ Trinh, y há to miệng hô hấp, da đỏ giống như muốn thiêu cháy vậy, thậm chí ngay cả nước miếng trượt đến cổ kia cũng không quan tâm, mặc nó chảy xuống dưới, ướt cả đầu v*.


Ánh mắt hơi liếc một cái, nụ cười Từ Trinh cứng lại, không khỏi nhìn cảnh tượng bên trong theo vạt áo Chung Nghị phân tán. đầu v* màu nâu kia giờ phút này không ngờ hơi ngẩng cao, tuy còn không coi là đặc biệt rõ ràng, nhưng dưới tác dụng của ánh nước, tỏ ra phá lệ xinh đẹp. Ngụy cốc chủ đột nhiên cảm thấy miệng khát cực kỳ, hắn hút khóe miệng nam nhân một cái, không ngừng ʍút̼ vào cam lộ lưu lại, quá mức đến nỗi lúc chia lìa còn có thể nghe thấy tiếng “Ba”, khiến cho nam nhân thật vất vả mới khống chế được hô hấp vội thở gấp mấy hơi lớn.


“Vết thương lành sao?” Cùng bình ổn hô hấp, lúc này Từ Trinh mới dùng tay áo xoa xoa cằm ướt nhẹp của nam nhân. Mà chỉ không qua bao lâu, liền không nhịn được vạch y phục kia càng rộng ra, cùng dùng đầu ngón tay phác họa cơ ngực rõ ràng. Bởi vì hô hấp, ngực nam nhân phập phồng, so sánh với lúc vừa nãy, lúc này thong thả không ít, nhưng hiển nhiên là cố gắng kìm nén, mà không phải thuận theo tự nhiên.


Tinh lực phần lớn chia đến chỗ khác, Chung Nghị nhất thời không kịp phản ứng, mà chờ y nghe trong tai, lại không khỏi khó hiểu. Nhận ra được nam nhân nghi ngờ, Từ Trinh lại không có mở miệng tiến hành giải đáp, ngón trỏ móc lấy vạt áo kia một đường đi xuống, xảo diệu lột nửa bên xiêm áo rời rạc của Chung Nghị. Đến khi làn da hoàn toàn bại lộ ở trong không khí, nam nhân mơ hồ rùng mình một cái, y có chút co quắp nhìn ngón tay chậm chạp chuyển động của cốc chủ, có lẽ là cảm thấy không ổn, lại cứng rắn di chuyển tầm mắt.


Từ Trinh cười nhẹ, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ nơi tròn tròn nổi lên kia, đợi đến sau khi hô hấp nam nhân cứng lại là thở gấp liên tục, đầu ngón tay mới đưa vào nhẹ nhàng gẩy ra.






Truyện liên quan