Chương 47: Món ăn mặn thứ mười hai – Giận [nhị]
Editor: Sakura Trang
Sau khi phân tán ảnh vệ, Từ Trinh gần như là dùng tốc độ nhanh nhất trở lại phòng ngủ, nơi đó là trước đây đặt mua, mặc dù không lớn, nhưng được cái bố trí thích hợp, thoải mái. Song khi hắn đi tới trước giường, lại đột nhiên không biết làm thế nào nữa.
Nam nhân trong ngực làn da không chỗ nào lành lặn, vết thương vừa dài lại thâm sâu, cho dù cách tầng áo khoác ôm vào trong ngực, cũng có thể cảm giác được màu tươi ươn ướt từ từ rỉ ra. Người như vậy, cho dù để cho y nằm hay ngồi cũng không thích hợp, nhưng nếu một mực ôm như vậy, vết thương nên xử lý như thế nào?
A, coi như là ôm, cũng không tránh áp đến miệng vết roi thương.
“Cốc... Chủ...”
Thanh âm yếu ớt vang lên bên tai, Từ Trinh hôn một cái trán đầy mồ hôi và vết máu của nam nhân, lại dùng giọng ôn nhu như dỗ đứa trẻ: “Tỉnh? Ngủ một chút nữa không?”
Nam nhân chầm chậm lắc đầu một cái, cổ họng của y vừa khô vừa đau, chẳng qua hai cái âm tiết đơn giản liền tựa như muốn chảy máu. Dù vậy, y vẫn là duy trì thần trí thanh tỉnh, dùng chất lỏng tanh mặn kia làm trơn cổ họng.
“Đặt xuống… Liền tốt...” Thanh âm của y như cũ khàn đến trình độ cao nhất, nhưng hết sức cố gắng giữ cho rõ ràng.
Từ Trinh yên lặng nhìn bộ dáng nam nhân rõ ràng đau đớn khó nhịn, vẫn như cũ không có chút nào lộ ra, tâm nơi ngực trái gần như đau đến nhỏ máu. Hắn từng điểm hôn lên da thịt không ngừng rỉ ra mồ hôi lấm tấm, cho đến da thịt lạnh như băng bị môi của hắn làm cho có tí nhiệt độ, lúc này mới chậm rãi cúi người xuống, “Một hồi liền tốt, ngươi trước nhịn một chút.” Thanh âm của hắn ôn nhu như nước, không chút nào che giấu đau lòng và thương tiếc.
Chung Nghị dĩ nhiên không thấy được như vậy, y cố gắng giật giật khóe miệng, cố gắng lộ ra một nụ cười, “Thuộc hạ... Không... Đau...” Y khó khăn nói, lại không có nửa điểm tạo thành tác dụng trấn an. Từ Trinh nghe vậy cả người ngừng một lát, lực đạo trên tay chợt siết chặt, sau đó lại nhanh chóng buông lỏng. Động tác của hắn chậm chạp cẩn thận như cũ, tựa như nam nhân trong ngực vừa đụng liền vỡ, không cho phép có nửa điểm sai lầm. Mà Chung Nghị nói xong cũng không động đậy nữa, chẳng qua là không nháy mắt nhìn chăm chú cốc chủ, tựa như nghĩ đem nam nhân trước mặt khắc vào trong lòng, viết vào xương tủy.
Y đương nhiên biết rõ, lần này mình liền phế, mà một tên phế vật làm sao có thể tiếp tục ở bên người cốc chủ?
Chẳng qua là vốn tưởng rằng cũng không cách nào nhìn thấy lần nữa, nhưng lại không chỉ có được gặp lại, thậm chí còn đụng chạm tới, rõ ràng hẳn là người đứng ở đám mây, xa không với tới.
Đây là lần cuối cùng đi… Như vậy, cho dù chỉ là cảnh trong mơ, ông trời đối với mình nhưng cũng không tệ.
“Sẽ không!” Từ Trinh chỉ đi qua lấy cái thuốc, trở về liền nhìn thấy vẻ mặt như vậy. Nam nhân đang dùng ánh mắt trước giờ chưa từng có nhìn, trong ánh mắt kia tràn đầy không muốn xa rời và tình ý, thậm chí tràn đầy đến nỗi không thỏa mãn. Thật giống như khắc ghi vào coi như đao đâm vào trong tim của y, cũng sẽ không có cái gì oán hận không cam lòng.
Cái ánh mắt này để cho Từ Trinh dị thường hốt hoảng, hắn vội vàng trở lại mép giường, ổn ổn ưu tư mới mở miệng nói: “Kinh mạch của ngươi thời gian bị cắt không lâu, bây giờ còn có thể chữa khỏi toàn bộ. Chỗ khớp xương cũng không khó làm, chẳng qua là trong mấy tháng không khỏi hơi khó chịu, còn có nội thương và ngoại thương…” Từ Trinh vừa nói, một bên vừa kiểm tr.a vết thương nam nhân, hắn cũng không có nói dối, cái này ở người thường tổn thương như vậy cho dù cứu trở lại, từ nay về sau định cả đời bại liệt, nhưng đối với y cốc phía sau của cốc chủ vụ cốc, cũng tuyệt đối chưa nói tới quá mức khó khăn.
Cho dù là võ nghệ hao tổn, cũng không phải không cách nào bù lại.
Chẳng qua là...
Từ Trinh cẩn thận cởi y phục, thoáng nâng cao tay chân của nam nhân, để tránh đầu ngón tay đụng phải giường làm sai vị trí. Tay chân nam nhân như cũ vô lực rũ xuống, hơn nữa quẹo thành hình dáng kỳ dị, Từ Trinh do dự một chút, vẫn là chọn chăn mỏng mềm nhất đậy kín cho y, sau đó đầu ngón tay chạm vào mạch môn, tĩnh hạ tâm tỉ mỉ xác nhận.
Chẳng qua là hắn nghe không bao lâu trên mặt liền đen không thể đen hơn nữa.
Giơ tay lên ấn về phía rốn trên bụng nam nhân, Từ Trinh chẳng qua thoáng làm điểm lực, liền có thể cảm thấy thân thể nam nhân buộc chặt, dừng lại hô hấp.
“Nếu đau, thế nào không nói!” Nhìn nam nhân một cái chớp mắt liền mồ hôi lạnh tăng lên gấp bội, thanh âm của Từ Trinh cũng run rẩy. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra bên ngoài lấy nước, ném vào viên thuốc dùng nội lực làm nóng, cho đến viên thuốc màu nâu đậm tan ra toàn bộ, lại dùng nội lực hạ xuống nhiệt độ thích hợp để uống.
Một tới chẳng qua mấy chục giây, lúc rồi đến mép giường, mồ hôi lạnh của nam nhân đã nhiễm ướt gối.
Từ Trinh vừa đau lòng vừa phiền lòng, hắn than thở đỡ người dậy chút, nghiêng ly đưa đến mép Chung Nghị. Chung Nghị thuận theo cực kỳ, thậm chí không hỏi uống vào là cái gì, chẳng qua là lặng lẽ đem nước thuốc nuốt xuống, y biểu tình như cũ thong thả, cho đến Từ Trinh mở miệng hỏi, mới dùng thanh âm nhẹ vô cùng, khàn khàn gần như nghe không rõ “Chẳng qua là một ít đau nhỏ mà thôi.”
Từ Trinh cúi đầu giấu ưu tư trong mắt, xoay người đi lấy nước nóng tới. Nhúng khăn mềm mang theo vị thuốc, từng điểm dọn dẹp làn da máu thịt mơ hồ, động tác của Từ Trinh rất nhẹ, nhưng lúc chạm, nam nhân vẫn là không tránh được cứng ngắc run rẩy.
Đó là phản ứng tự nhiên của thân thể, cho dù cố gắng kìm nén đến thế nào đi chăng nữa, cũng không có biện pháp khống chế.
Lực độ ở trên người càng ngày càng yếu, tốc độ lau rửa càng ngày càng chậm, nam nhân vừa có chút nhận ra rủ xuống mí mắt, y trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói: “Thuộc hạ không sao… Đã không đau đớn như trước.” Toàn thân cao thấp đau đớn đã sớm ch.ết lặng, mà một trận một trận đau nhức ở bụng cũng bắt đầu từ từ giảm bớt, trọng yếu nhất chính là… Y chắc chắn mình không phải là nằm mơ, hơn nữa, hơn nữa đã không lạnh như vậy…
Từ Trinh như cũ cắm đầu làm việc của mình, cũng không phải là cố ý lạnh nhạt thờ ơ Chung Nghị không để ý tới, chẳng qua là không biết nói như thế nào. Đối với người này hắn không tức giận được, coi như là vừa tức giận, cũng lập tức sẽ bị chặn lại.
Cuối cùng cuối cùng, chỉ còn lại dùng mọi cách thương tiếc, mọi thứ không biết làm sao.
Mùi thuốc Tràn ngập trong phòng từng chút nồng nặc lên, khi Từ Trinh đem phần lưng cũng lau hết xong, Chung Nghị cuối cùng cũng không ngăn được buồn ngủ.
“Đi ngủ, toàn bộ giao cho cho ta.” Từ Trinh cúi người đi hôn khóe miệng của y, theo viền môi tỉ mỉ ɭϊếʍƈ đôi môi khô nứt, đợi tiếng hít thở kia trở nên thong thả, mới cau mày, cúi đầu đi xem tay chân của nam nhân.
“Thay ta đi lấy mấy thứ dược vật, sau đó bảo người ta đi mời phụ thân của ta đến nơi này...”