Chương 41: La Thiên Phách dò xét (1)

Những người đến đây ngày hôm nay, đại bộ phận đều là đệ tử chi thứ. Nhưng mặc dù là chi thứ, nhưng cũng là thiếu gia La gia. Mà La Tam, chỉ bất quá là tam tổng quản La gia mà thôi, địa vị mặc dù cao, nhưng chung quy không phải huyết mạch La gia. Nói trắng ra, chỉ là một tên nô bộc của La gia mà thôi. Còn nói khó nghe một chút, chỉ là một con chó. Hôm nay lão cẩu này dám đứng lên đầu chủ nhân, hơn nữa vừa rồi La Dật giận dữ quát lớn khiến cho rất nhiều người xung quanh đồng ý, cộng minh. Tại chiến tuyến tâm lý, phần lớn người xung quanh đã đứng vào phe La Dật rồi.


La Tam nghe được tiếng nghị luận, càng tức giận tới toàn thân run run, lửa giận trong mắt hầu như tùy thời có thể thôn phệ La Dật.
Ánh mắt La Dật cũng lạnh lẽo nhìn La Tam, đối với lửa giận trong mắt hắn như không có gì, hừ lạnh nói:
- Sao nào? Lão cẩu ngươi muốn động thủ với ta?


Thành thật mà nói, La Dật không hề muốn trở mặt với La Tam lúc này, thế nhưng La Tam ngày hôm nay lại cố ý gây khó khăn đối với hắn, khiến cho La Dật bạo rồi.


La Dật vốn không phải là một kẻ cầu an, hắn chính là loại người ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng. Ngươi không coi ta ra gì, ta coi ngươi như cứt chó. Nếu như La Tam đã trực tiếp không cho chính mình mặt mũi, đã trước mặt nhiều người gây khó khăn, La Dật hiển nhiên không cho hắn một chút mặt mũi nào.


Nói thực ra, La Dật ngày hôm nay dù sao cũng không cần phải sợ La Tam. La Tam mới chỉ luyện thành Ương Kim Quyết tầng thứ tám sơ kỳ, còn La Dật đã luyện thành tầng thứ bảy đại viên mãn, chỉ cần lấy được bí tịch tầng thứ tám liền có thể đơn giản đột phá. Mặc dù phương diện võ kỹ, mười hắn cũng không phải là đối thủ của La Tam, thế nhưng, La Tam muốn giết hắn lại không hề dễ dàng.


Huống chi, La Dật dám khẳng định --- La Tam này, không dám động tới hắn!


available on google playdownload on app store


Toàn thân La Tam run rẩy, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào La Dật. Khí thế càng lúc càng mạnh, một tia năng lượng màu vàng tràn ra, bao phủ quanh thân thể hắn. Toàn thân hắn biến thành một ngọn đuốc lửa khổng lồ, chỉ cần một chút mồi lửa nho nhỏ, chỉ sợ hắn sẽ bạo phát điên cuồng.


Mà trên người La Dật cũng tràn ra một tầng quang mang màu lam, biểu hiện ra là Triều Tịch Quyết tầng thứ năm trung kỳ, thế nhưng trên thực tế hắn đã thúc đẩy mười phần công lực âm thầm bảo hộ, luôn luôn chuẩn bị cho chính mình trong nháy mắt bộc phát ra phản kích mạnh nhất.


Tuy hắn chắc chắn rằng La Tam không dám động tới hắn, thế nhưng tâm tình của La Tam hiện tại phi thường không ổn định, nếu như thực sự làm ra chuyện gì đó mất đi lý trí...


La Dật rất rõ ràng, căn bản không có vị “lão đầu thần bí” kia, nếu như thực sự bị La Tam giết ch.ết, vậy thì sau này ngay cả một người báo thù cho hắn cũng không hề có...


Tình cảnh hỏa bạo tới cực điểm, hết sức căng thẳng. Thậm chí là những người vây xem xung quanh, cả đám đều nín thở ngưng thần, chăm chú nhìn vào cuộc xung đột.
- Các ngươi đang làm cái gì?


Nhưng vào đúng lúc này, một thanh âm tràn ngập uy nghiêm lại đột nhiên vang lên, mọi người đồng thời cả kinh, đều nhìn về phía thanh âm kia phát ra.
- La Thiên Phách, La đại gia!
- Là hắn!


- La Dật rốt cuộc tránh được một kiếp! La Tam tuy rằng là người của La Thiên Phách, nhưng dưới tình huống như vậy, sợ rằng La Thiên Phách không dám động tới La Dật. Dù sao hắn khác so với La Tam. La Tam muốn giết người nào thì giết, không có bao nhiêu ảnh hưởng, thế nhưng La Thiên Phách thì lại phải lo lắng với vấn đề danh vọng của La gia...


Thanh âm nghị luận ong ong một lần nữa vang lên, trong số này cũng có một số người tinh minh, lúc nhìn thấy La Thiên Phách xuất hiện, liền biết rõ, lần này, La Dật tất nhiên không có chuyện gì rồi.


La Thiên Phách mang theo một thân uy nghiêm chậm rãi đi tới, mọi người đằng trước đều tách ra thành một con đường nhỏ. Hắn ngày hôm nay mặc một bộ quần áo màu xanh, khuôn mặt bình tĩnh, nhưng khuôn mặt chữ điền không giận mà uy, đôi mắt đảo qua nhìn La Dật và La Tam...


Con người tràn ngập tức giận của La Tam vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào La Dật. Sau hồi lâu mới hừ lạnh một tiếng, quang mang trên người biến mất không còn, nhưng toàn thân hắn vẫn run rẩy, trong mắt nhìn La Dật tràn ngập sát khí!


La Dật không thèm để ý tới hắn, tán lam mang trên người đi, ánh mắt La Dật nhìn về phía La Thiên Phách. Chỗ sâu trong đôi mắt lại hiện lên một tia cười nhạt.
“Xem kịch nửa này, rốt cuộc ngươi cũng đi ra rồi sao? Cũng tốt, trải qua lần này, cuộc sống ngày mai sẽ tương đối tốt đẹp hơn một chút rồi...”


Trong lòng La Dật âm thầm suy nghĩ.
Hắn đã sớm hiểu rõ ràng, tại lúc hắn hô lớn La Tam, La Tam cố ý lảng tránh, hai tên hộ vệ bên cạnh đột nhiên chặn hắn lại, từ thời khắc đó hắn đã hiểu ra.


Nguyên nhân lớn nhất La tam không sợ hãi chính là vì ở phía sau hắn còn có một cái bóng dựa rất lớn! Mà không cần phải bàn cái, cái bóng lớn này tất nhiên chính là La Thiên Phách!
Vì vậy, La Dật lựa chọn bạo phát!


Cố nhiên trong đó cũng có một phần nhân tố ở tính tình của La Dật. Nhưng La Dật cũng không phải là loại người nóng đầu! Như đoạn thời gian hắn vừa mới xuyên qua, tại lúc đám nô bộc xung quanh trào phúng hắn, hắn lựa chọn ẩn nhẫn. Nhưng khi tới thời điểm vừa rồi, hắn lại lựa chọn bạo phát...


Một bộ phận nguyên nhân là do tình thế bức hắn phải làm, còn một phương diện nguyên nhân khác chính là La Dật đã sớm suy nghĩ phương sách ứng đối...


Tuy rằng trong phương sách ứng đối này, có một chút nhân tốt nhìn giống như đáng bạc, nhưng trên thực tế, La Dật đã sớm suy nghĩ rất nhiều về những nhân tố này, nhiều ngẫu nhiên xếp chồng cùng một chỗ liền biến thành tất nhiên, tuy rằng không biết là ai nói những lời này, nhưng rất chính xác.


“Hành động tự tung tự tác vừa rồi của hắn chắc là thử dò xét ta?”
Ý niệm trong đầu La Dật lóe lên, La Thiên Phách đã đi tới bên cạnh hắn, ánh mắt uy nghiêm nhìn quét qua, thản nhiên nói:
- Đây là có chuyện gì?


Trong lòng La Dật cười nhạt, nhưng vẫn xoay người lại, khom người với La Thiên Phách, biểu tình không kiêu không khúm núm nói:


- Hồi bẩm đại bá, hôm nay tiểu chất có lệnh của đại bá tiến vào Tinh Võ Đường... Nhưng lão cẩu La Tam này lại không biết nguyên nhân gì làm khó dễ tiểu chất! Còn thỉnh đại bá làm chủ!


Lời nói của La Dật vô cùng phẫn nộ, nhưng khi hắn nhìn thấy con ngươi của La Thiên Phách trong nháy mắt ro rút lại, trong lòng đã có một tia khẳng định.
Con ngươi của La Thiên Phách ro rút lại chỉ là chuyện trong nháy mắt, lập tức khôi phục lại bình tĩnh, nhàn nhạt liếc mắt nhìn La Tam, hỏi:
- La Tam, có chuyện này?


Trong lòng La Tam nhất thời cả kinh, phẫn nộ đối với La Dật tạm thời lui bước, tâm tư chuyển động cực nhanh, vội vã khom người nói:


- Tuyệt đối không có việc này đại gia! La Dật đến đây, không nói một lời, liên trực tiếp muốn xông vào bên trong. Hai gã hộ vệ ngăn hắn lại, hắn càng đánh trọng thương bọn họ! La Tam tuyệt đối không dám cố ý gây khó khăn đối với hắn!






Truyện liên quan