Chương 95

” Truyền thuyết Hang quỷ biển là cái gì?” Tiêu Bắc nghe xong liền theo bản năng kiểm tr.a thần sắc Lam Minh, đề phòng hai người bọn họ liên hợp lừa gạt mình.


“Hài tử đáng thương.” Poseidon đột nhiên đưa thay xoa đầu Tiêu Bắc: “Cậu đã bị bọn họ lừa gạt kiểu gì mà lại sợ tin tưởng người khác đến thế này.”(Cc: chuẩn. tội nghiệp Bắc Bắc của tui *chấm nước mắt*)


Cổ Lỗ Y cũng vươn tay xoa đầu Tiêu Bắc đầu, Lam Minh nhìn trời vẻ mặt khinh khỉnh, nói với Poseidon : “Này, ngươi không mập mờ thì không chịu được à?”


Poseidon có chút ai oán khẽ thở dài: “Động quỷ biển a, là nơi tập trung linh lực của Thần Ma, cũng là nơi mạnh nhất, ai… chuyện này kể ra thì rất dài dòng.”
“Nói ngắn gọn!” Tiêu Bắc và Lam Minh trăm miệng một lời.


“Được rồi, ta mượn cuốn giới thiệu.” Poseidon vừa nói cầm lấy cuốn sách giới thiệu trong tay Tiêu Bắc.


“Biết này là cái gì không?” Hắn chỉ vào ba vật trong đó. Một cái là chậu đồng cổ quái, một cái là vòng tay khắc hình đầu sư tử, còn có một cây quyền trượng cùng loại, trên mặt là một viên bảo thạch xanh biếc, tựa hồ là pha lê, nhưng tính chất lại có chút giống ngọc… liếc mắt đã biết là hàng nhái không đáng tiền.


available on google playdownload on app store


“Cái chậu đồng này là tụ nguyên bồn, cái vòng tay này là vòng thủ hộ, mà quyền trượng… là Hải Thần trượng.”( * Hình như là cái đinh ba của Poseidon trên bức tượng được khắc ở cảng Copenhagen _ Đan mạch đó )
“Hả?” Tiêu Bắc và Lam Minh giật mình nhìn Poseidon.


“Hải Thần trượng không là của ngươi sao?” Lam Minh nhíu mày: “Quyền trượng đại diện cho quyền lực tối cao của Hải Thần sao lại ở trong tay Diêu Chính Thành?”
“Ai…” Poseidon gãi cằm.


“Bởi vì mỗi lần Poseidon và hải cẩu chơi đùa đều lấy trượng ra làm gậy, ném đi sau đó đám hải cẩu sẽ chạy tới nhặt về… có một lần không cẩn thận lỡ tay ném xa quá, rơi vào rãnh biển, đám hải cẩu ham chơi tìm không thấy rồi cũng bỏ luôn .” Hi Tắc Nhĩ đứng một bên mắng Poseidon: “Coi đi, lần này rước lấy phiền phức rồi đó.”


Poseidon mếu máo.
Khoé miệng Lam Minh và Tiêu Bắc giật nửa ngày… không đáng tin cỡ đó sao!
“Vậy nên ngài mới phái đám kiến biển này lên thuyền để tìm lại quyền trượng à?” Tiêu Bắc hỏi: “Có cần tôi tìm cho không?”


“Ta tìm thấy rồi .” Poseidon lắc đầu: “Bất quá mục đích chính của lần này cũng không phải mà mà là một thứ còn quan trọng hơn!”
“Cái gì?” Mọi người giật mình nhìn hắn, chẳng lẽ hắn còn bị mất thứ gì đó so với Hải Thần trượng còn quan trọng hơn?


“Lúc này chưa thể nói.” Poseidon vỗ tường: “Tóm lại, nếu như những thứ này ở cùng với Hải Thần trượng thì sẽ có thể hấp thu tất cả linh lực của Thần Ma… Bắc Bắc, linh lực trên người cậu cũng rất mạnh đó, hiểu ra chưa?”


“A!” Hi Tắc Nhĩ vỗ tay: “Khó trách Diêu Chính Thành dùng trăm phương ngàn kế cũng muốn Bắc Bắc tới!”
“Hắn muốn nhiều linh lực như vậy để làm gì ?” Lam Minh khó hiểu.
“Làm chuyện xấu!” Poseidon chém đinh chặt sắt trả lời.


Lam Minh và Tiêu Bắc nhịn không được khinh bỉ: “Nói nhảm, ngươi nghiêm túc chút được không!”
Poseidon gãi đầu: “Không thể nói thật mà!” Tiếp tục ‘chọt’ tường.
“Vậy kế tiếp nên làm gì, bắt hết lại à?”


“Rất đơn giản, du thuyền này còn chưa đi tới mặt trên quỷ động. Đến lúc tới nơi cả thuyền sẽ lắc lư rất mạnh, có khi còn gặp bão lớn. Lúc đó nha, Bắc Bắc, cậu dùng khóa linh thuật trong Vũ Dạ tập, đem tất cả linh lực khóa lại. Có thể cầm cự ít nhất năm giây, vậy là đủ để tôi cướp Hải Thần trượng về rồi.”


Tiêu Bắc tò mò: “A… Khóa linh thuật là cái gì?”
Poseidon mở to hai mắt nhìn cậu: “Đừng nói cậu…? !”
Tiêu Bắc gật đầu, nghiêm túc nói: “Chưa từng nghe qua!”


“A…” Poseidon hút một ngụm lãnh khí, túm lấy cổ áo Lam Minh dùng sức lắc lắc: “Cậu ta bị cái gì vậy? Ngươi mau đánh thức cậu ấy cho ta. Mau làm cậu ta phục hồi trí nhớ ngay lập tức!”
Lam Minh bị lắc cho chóng cả mặt. Hi Tắc Nhĩ vội khuyên can: “Poseidon, hình tượng, hình tượng!”


Poseidon hít sâu một hơi, bình tĩnh lại một chút nhưng sau đó lại lập tức túm lấy Tiêu Bắc: “Học ngay!”
“Đi đâu để học?”


“Đi trộm Vũ Dạ tập. Chắc chắn trong bản Vũ Dạ tập này sẽ có! Ngươi đi liền cho ta!” Poseidon gần như hoá điên: “Bằng không đêm nay tất cả mọi người không ai có thể sống sót!”
Tiêu Bắc cũng bị hắn làm cho hoảng sợ. Lam Minh nghĩ nghĩ cái gì đó rồi nhẹ nhàng kéo Tiêu Bắc: “Đi.”


Nói xong, kéo Tiêu Bắc đi.
Hai người vừa tới cửa, Tiêu Bắc thấy một con kiến biển đứng ở ngoài boong ngoắc bọn họ, phía sau Bạch Lâu cũng đi ra theo: “Xảy ra chuyện gì?”
“Lát nói sau, đi.” Chỉ có Tiêu Bắc nhìn thấy con kiến biển, cậu dẫn mọi người đuổi theo nó.


Rẽ trái rẽ phải, quẹo vào một hành lang nhỏ, trước mặt xuất hiện một căn phòng, trước cửa có hai người đứng gác.
Bảo vệ vừa nhìn thấy bọn Lam Minh lập tức muốn tiến lên ngăn cản… Lam Minh liếc mắt một cái đã nhìn ra hai người này không phải nhân loại, là thằn lằn tinh.


“Không được động đậy, lát nữa sẽ cho các ngươi ăn sâu.” Lam Minh nửa đùa nửa thật nói một câu, màu mắt nháy mắt biến thành màu vàng kim. Hai con thằn lằn tinh kia lập tức đứng bất động.
Lam Minh hỏi Bạch Lâu _ trong phòng có Vũ Dạ tập không?


Hai mắt Bạch Lâu biến thành màu trắng, xuyên qua cửa. Trước mắt là một gian phòng đơn, có một cái rương bị khoá, trong rương là Vũ Dạ tập.
Khẽ gật đầu: “Có !”
Lam Minh ra hiệu với Cổ Lỗ Y đang tàng hình, nói: “Cổ Lỗ Y, đốt một cái lỗ trên cửa, chui vào lấy rương ra!”


“Ý hay!” Tiêu Bắc đi qua, ôm Cổ Lỗ Y đối mặt với cánh cửa: “Cẩn thận nha Cổ Lỗ Y!”
“Cô kỉ!” Cổ Lỗ Y hít sâu một hơi: “Hô…” một tiếng phun ra một quả cầu lửa. Quả nhiên, trên cửa xuất hiện một cái lỗ.


Cổ Lỗ Y bay đến nhìn nhìn một chút rồi chui tọt vào, ôm lấy cái rương sắt định đem ra ngoài. Nhưng nó vừa mới bê thùng đi thì bên trong đột nhiên vang lên tiếng còi báo động đinh tai nhức óc.
Mọi người trao đổi ánh mắt… chạy lẹ.


Kiến biển động tác cực nhanh, hơn nữa cũng đã sớm tìm hiểu đường, nháy mắt dẫn bọn Tiêu Bắc trờ lại hành lang.
Mọi người vội vã trở về phòng. Lam Minh cạy rương lấy Vũ Dạ tập ra. Tiêu Bắc mở ra bắt đầu tìm kiếm _ cái khóa linh chú kia ở đâu á.


“Bắc Bắc.” Lúc này, Hi Tắc Nhĩ chạy tới: “Thành công chưa? Poseidon nói sắp đến phía trên ma động rồi!”
“Đang tìm !” Tiêu Bắc hoảng sợ tay chân loạn xạ tìm kiếm, quả thật đã tìm thấy: “Thấy rồi!”
Tiêu Bắc chăm chú nhìn, mà lúc này trên hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập.


Đồng thời một người nhảy vào từ ngoài cửa sổ, là Khế Liêu: “Có người đến, đều là yêu tộc!”
“Ngăn bọn họ lại!” Bạch Lâu nói còn chưa dứt lời, Khế Liêu đã bung cương trảo vọt ra ngoài.


Trùng hợp Tiếu Hoa cũng vừa đến cửa, thấy hắn lại càng hoảng sợ. Nhưng còn không đợi anh kịp phản ứng, Khế Liêu đã vòng tay ôm eo anh xoay người, cương trảo xé nát mấy con yêu tộc sau lưng Tiếu Hoa.


Khế Liêu ném Tiếu Hoa vào phòng, vừa vặn để Bạch Lâu tiếp lấy sau đó bên ngoài lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Lúc này, yêu tộc cũng lao tới phía Sỉ Mị. Hắn cùng Khế Liêu tiền hậu giáp kích, đều dùng cương trảo và răng nanh.
Phong Tiểu Vũ đứng sau nhìn, tán thưởng: “Thật giống Wolverine nha!”


Đang ‘chơi’ vui, đột nhiên vang lên một tiếng ầm “Oanh” thật lớn, cả mặt biển run lên dữ dội thuyền như thể gặp bão, như một chiếc lá cây dập dềnh trong sóng nước.


“Bắt đầu rồi!” Tiêu Bắc cũng cảm giác được Poseidon đang gọi mình. Lam Minh cũng nghe thấy liền cầm tay Tiêu Bắc chạy tới đại sảnh tầng dưới.


Tại thời điểm này, linh lực bốn phía bắt đầu dao động. Chúng ma vật đều cảm thấy bất an, chạy tới chỗ cửa sổ mạn tàu nhìn ra ngoài thì thấy mặt biển gào thét liên hồi. Đồng thời, vô số ác linh đang điên cuồng từ biển ngoi lên tràn vào tàu. Tất cả những linh hồn này giống như nước bị miếng bọt biển hút lấy, uốn éo vặn vẹo như muốn thoát khỏi đó.


Vài ma vật cấp thấp đã ngồi bệt dưới đất run rẩy.


Đến lúc Tiêu Bắc chạy đến đại sảnh thì phần lớn ma vật đều đã nằm gục dưới sàn. Diêu Chính Thành cầm Hải Thần trượng đứng trên khán đài chính giữa sảnh, trên tay còn cầm tụ nguyên bồn. Trong chậu tựa hồ có cái gì đó nhô lên được phủ một miếng vải trắng…


Diêu Chính Thành lẩm bẩm, mọi người đều cảm thấy đến một lực hút cực mạnh đang thành hình.
“Tiêu Bắc!” Poseidon hô một tiếng.
Diêu Chính Thành cũng phát hiện Tiêu Bắc liền đem Hải Thần trượng chĩa vào cậu, tựa hồ muốn hút linh lực của cậu.


Mà ngay lúc hắn đang tập trung tinh thần đối phó Tiêu Bắc thì đột nhiên một quả cầu lửa bay tới, hắn vội xoay người tránh đi.


Nguyên lai là Lam Minh đang cầm Cổ Lỗ Y phun lửa về phía hắn, hấp lực không thể hút trọn quả cầu lửa, Diêu Chính Thành tránh được một nhưng không thể tránh được hai, cầu lửa bắn trúng vai hắn… cháy rực, hắn hoảng hốt vội vàng dập lửa.


Cùng lúc đó, Tiêu Bắc tranh thủ cơ hội, mở Vũ Dạ tập ra. Chiếu theo những gì được ghi niệm khóa linh chú, đồng thời, hai tay chắp lại, tưởng tượng ra các nguồn linh lực, đầu niệm một chữ _ khóa!
Trong nháy mắt, mọi người cảm thấy lực hút biến mất, nhưng thân thể cũng không thể khống chế _ cứng ngắc bất động.


Diêu Chính Thành lảo đảo ngã xuống đất, hắn muốn đứng lên lui lại thì cảm thấy trên tay trống không, nhìn lại… Poseidon đã đứng trước mặt hắn, tay cầm quyền trượng.
Poseidon sắc mặt bất thiện, thân thể toả ra kim quang chói mắt, sóng biển càng thêm kịch liệt _ đây là sự phẫn nộ của Hải thần…


Tiêu Bắc nghe thấy một tiếng hô: “Tiêu Bắc!”


Là giọng Poseidon, Tiêu Bắc mất tập trung một chút, khóa linh chú cũng biến mất. Mọi người xung quanh vốn không thể nhúc nhích lập tức khôi phục tự do… nhưng vẫn chịu ảnh hưởng của ma động. Tối nay linh lực của Tiêu Bắc đặc biệt cường đại, ở đây ngoại trừ Poseidon Lam Minh và Thần Ma cấp cao, cơ hồ tất cả ma vật kể cả nhân loại đều bị khoá chặt, hoàn toàn không thể cử động.


Tiêu Bắc phục hồi tinh thần, ngẩng đầu. Poseidon lấy thứ trong tụ nguyên bồn Diêu Chính Thành đang cầm ra ném cho cậu: “Tháo vòng cho Lãng(sóng)giùm ta.”
“A?” Tiêu Bắc sững sốt, hai tay theo bản năng đón lấy. Một thứ gì đó mềm oặt rơi vào tay, mọi người bu lại xem, lập tức bật cười…


Trên tay Tiêu Bắc là một con bạch tuộc màu hồng phấn mập ú.
Tiểu gia hỏa kia lớn cỡ trái bóng là cùng, tròn vo, hai mắt to đùng, chu cái miệng nhỏ xíu, đáng thương nhìn Tiêu Bắc,. Xúc tua mập mạp xúc quấn lấy tay Bắc Bắc, nghiêng đầu cọ cọ: “U ~ “
“Cô kỉ~.”


Hình như Cổ Lỗ Y có thể nói chuyện với Lãng, cúi đầu cô cô mấy tiếng, tiểu bạch tuộc cũng bắt đầu u u nói chuyện.
“Cô ~” nói xong Cổ Lỗ Y tỏ vẻ đồng tình sờ đầu nó, tiểu bạch tuộc ôm Cổ Lỗ Y cọ a cọ.
“Hai đứa nó đang nói gì?” Lam Minh khó hiểu.


“Nó nói nó bị lạc cha mẹ.” Tiêu Bắc gỡ vòng tay thủ hộ trên tay tiểu bạch tuộc xuống rồi trả cho Poseidon.
“Ai, đúng là cha mẹ vô trách nhiệm.” Poseidon chỉ chỉ ngoài cửa sổ.
Mọi người quay đầu lại, lập tức trợn mắt há hốc…


Trên mặt biển bên ngoài thuyền, không biết từ khi nào thì xuất hiện hai con bạch tuộc khổng lồ như hai tảng băng trôi. Một con cũng màu hồng phấn như Lãng, một con thì đậm hơn màu đỏ gạch.


Hai con chen chúc bơi tới đầu thuyền nhìn vào trong, sau khi thấy Lãng thì có vẻ kích động, nhoáng một cái… cả thuyền bắt đầu lắc lư dữ dội, Poseidon nhíu mày: “Còn dám quậy!”
Hai con bạch tuộc lập tức im lặng, đáng thương nhìn Poseidon.


Tiêu Bắc đợi thuyền hết rung mới cùng mọi người đi lên bong thuyền. Con bạch tuộc màu hồng phấn bơi đến, cẩn cẩn dực dực vươn một cái xúc tu đến trước mặt Tiêu Bắc như muốn nhận lấy tiểu Lãng.


Mà tiểu Lãng đã sớm nhào tới, cuốn lấy cái xúc tua khổng lồ cọ tới cọ lui, bạch tuộc lớn ôm tiểu tử nhà mình về, để lên má cọ cọ mặc dù Lãng còn không lớn bằng con mắt của nó.


Mà con bạch tuộc màu gạch cũng bu lại, không nghĩ tới con bạch tuộc màu hồng nhạt lại dùng xúc tua đập nó một cái.
Bạch tuộc màu gạch bị đánh, đáng thương hề hề ghé vào thuyền nhìn Poseidon.
Poseidon thở dài, vỗ vỗ nó: “Được rồi, lần sau đừng như vậy nữa.”


Bạch tuộc khổng lồ gật gật đầu, đồng thời mặt biển khẽ động.
“Này.” Lam Minh nhìn Poseidon: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”


“Là như vậy.” Poseidon giải thích với mọi người, chỉ con bạch tuộc màu hồng phấn: “Đây là Samantha.” Lại chỉ con bạch tuộc màu gạch: “Đây là Igor. Chúng là động vật biển khổng lồ rất hiếm, bình thường đều sống dưới đáy biển sâu, một khi giận dữ sẽ tạo ra động đất và sóng thần.” Poseidon có chút bất đắc dĩ giải thích : “Sau khi ta ném quyền trượng đi thì một con cá heo nghịch ngợm tha đi mất, cuối cùng nó bị bỏ lại trên một con tàu đắm. Sau này con tàu đắm đó bị nhóm khảo cổ của Diêu Chính Thành phát hiện, hắn có một nhóm người chuyên tìm kiếm bảo vật thất lạc trên biển để buôn bán, đương nhiên, kể cả Vũ Dạ tập và vô số bảo bối quí hiếm cũng nằm trong số đó.”


Mọi người gật đầu _ thì ra là thế.


“Sau khi hắn chiếm được những bảo bối này, trong một lần ra khơi vô tình nhặt được Lãng.” Poseidon vừa nói vừa trừng hai con bạch tuộc : “Samantha và Igor là vợ chồng, vốn vừa mới sinh ra Lãng thì đáng ra phải càng ân ái mới đúng, nhưng Igor thường liếc mấy con bạch tuộc khác, Samantha liền gây lộn với nó… trong lúc giận dữ thì chúng có thói quen vớ phải cái gì ném cái đó, sau đó… cả Lãng cũng ném luôn.”( TK: Hai con bạch tuộc này =.= )


Mọi người nghe đến đó đều dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn hai con bạch tuộc cha mẹ, Samantha và Igor cúi đầu, không dám ngẩng lên.
“Lãng là hải ma thú, hơn nữa còn là con nít, trí nhớ không tốt lắm.” Poseidon nói tiếp: “Diêu Chính Thành muốn dùng chú ngữ cổ đển biến Lãng thành nô lệ.”


“Nô lệ?” Mọi người giật mình.


“Đúng vậy, hắn bắt Lãng lại đeo vòng thủ hộ cho nó. Cái vòng tay này có một năng lực thú vị, ví dụ như A đeo cho B, thì B cả đời đều nghe theo mệnh lệnh của A, thủ hộ A an toàn. Mà Lãng còn nhỏ như vậy, đợi nó lớn lên thì ít nhất phải một vạn năm, nên Diêu Chính Thành mới muốn dùng linh lực cực mạnh của Bắc Bắc cùng linh lực của tất cả các ác ma, ép Lãng lớn lên! Như vậy Lãng sẽ trở thành một ma thú hoàn toàn không có có ý thức, mặc hắn điều khiển giết người.”


“A…” Mọi người cũng nhịn không được hít một ngụm khí lạnh. Vậy đó chính là vũ khí vô địch vũ trụ a, tùy tùy tiện tiện cũng có thể tạo ra thiên tai, lúc đó Diêu Chính Thành còn không bất khả chiến bại sao! Quả nhiên quá hèn hạ!


“Ngươi nói sớm không phải tốt rồi sao.” Lam Minh nhíu mày nhìn Poseidon: “Việc gì cứ phải úp úp mở mở.”


“Không nói được mà!” Poseidon bất đắc dĩ: “Samantha và Igor bởi vì mất Lãng mà thương tâm quá độ, một khi nghe được có người gọi tên Lãng thì sẽ nổi điên ngay lập tức. Vậy thì thuyền còn có thể an toàn đến gần ma động sao?”
Mọi người tạm coi như hiểu rồi _ cũng đúng.


“Còn không mau cảm ơn mọi người!” Poseidon chỉ chỉ mọi người nói với hai con bạch tuộc, Samantha và Igor đều quơ quơ xúc tua tỏ ý cảm ơn, đương nhiên… mặt biển tiếp tục động a động.


Cuối cùng , Lãng chào tạm biệt Cổ Lỗ Y và bọn Bắc Bắc, sau đó được cha mẹ ôm trở lại đáy biển. Nghe nói chúng sống trong khe biển, Poseidon đã giăng kết giới cho chúng, sau nàysẽLãng sẽ không bị ném ra, đương nhiên… Samantha cùng Igor cũng thề sẽ không cãi nhau nữa.


“Rất cảm ơn .” Poseidon cuối cùng cũng đoạt lại quyền trượng, khoe bảo bối cho mọi người coi: “Cũng nhờ các ngươi, ha ha.”
“Vất vả nửa ngày…” Lam Minh khoanh tay, liếc xéo Poseidon: “Rốt cục lại là việc nhà? !”
“Chậc, lãng phí thời gian.” Khế Liêu cũng lắc đầu, hai tay đút túi, mọi người cũng bỏ đi.


Long Tước thì thầm với Hi Tắc Nhĩ: “Quả nhiên thượng bất chính, hạ tất loạn.”
“Đúng vậy đúng vậy, đi theo một Hải Thần không đáng tin thì cả hải tộc cũng trở nên không đáng tin!”


Lúc này, Cảnh Diệu Phong cũng dẫn cảnh sát biển đến đón nhóm Lam Minh xuống thuyền. Poseidon ở phía sau nói muốn mời bọn họ ăn cơm, mọi người cho hắn một cái khinh khỉnh thật to rồi bỏ đi luôn…


Cảnh Diệu Phong cho người bắt Diêu Chính Thành, mở sòng bạc, đấu giá quốc bảo, trộm văn vật phi pháp, buôn lậu thuốc phiện và tư trữ súng ống. Từng này tội cũng đủ để tiểu tử này ngồi tù hết nửa đời sau .
Mọi người đi rồi, Poseidon thở dài, nhảy xuống biển.
“Bệ hạ, khổ cực rồi.”


Lúc này, một nhân ngư bơi tới, đưa cho Poseidon một con ốc biển: “Lucifer đại nhân tìm ngài.”
Poseidon cầm ốc biển đặt bên tai: ” Uhm, giải quyết xong rồi .”
Lucifer ngồi trên ngai vàng dưới Địa ngục, tay cầm một ly rượu đỏ: “Ngươi đã kiểm tr.a Tiêu Bắc chưa? Lam Minh không nghi ngờ chứ?”


“Không đâu.” Poseidon nhìn tay mình, trên đầu ngón tay có một vết bỏng màu đen: “Tình huống của Bắc Bắc càng ngày càng không ổn định, không biết còn có thể chống đỡ bao lâu.”


“Chống được bao nhiêu hay bấy nhiêu.” Lucifer uống cạn rượu trong ly: ” Hẳn là Lam Minh cũng có chút dự cảm. Dù sao người kia cũng đã xuất hiện.”
“Có lẽ vậy.” Poseidon cười nhẹ: “Cái gì nên tới vẫn phải tới.”

Trở về thuyền, Tiêu Bắc xoa cổ: “Ưhm…”


“Cô kỉ?” Cổ Lỗ Y dùng bàn tay nhỏ xíu giúp Tiêu Bắc xoa xoa bóp bóp.
“Sao vậy Bắc Bắc?” Lam Minh hỏi.
“Không biết, tôi cảm thấy hơi đau đầu.” Tiêu Bắc tìm một góc độ thoải mái, dựa vào giường. Mọi người cảm thấy có thể là do cậu vừa mới dùng khóa linh chú tiêu hao linh lực nên mệt.


Lam Minh sợ Tiêc Bắc nằm không thoải mái liền kéo cậu qua dựa vào ngực mình. Tiêu Bắc có vẻ mệt ch.ết đi, dần mất đi ý thức, mơ mơ màng màng ngủ.
Lam Minh có chút nghi hoặc, nghĩ nghĩ, đột nhiên nhíu mi, năm ngón tay luồn vào tóc Tiêu Bắc, nhẹ nhàng khuấy động mái tóc mềm mại, tìm kiếm thứ gì đó.


Thoáng cái đã tìm thấy, ở chỗ gần tai có một vết thương. Tuy rất nhỏ nhưng vẫn không thoát khỏi mắt Lam Minh _ một vết thương nhỏ như hạt cát, là chú văn…
——-






Truyện liên quan