Chương 44: Ngươi tới giờ uống thuốc rồi
Nàng nhìn chằm chằm gian phòng Hướng Tiểu Vãn, giật mình.
Tu vi của tiện nhân này lại đạt đến trình độ đáng sợ như thế, lúc này mình hoàn toàn che giấu hơi thở, coi như là Độc Cô Diễm cũng tuyệt đối không thể phát hiện tất cả động tác của nàng rõ ràng như thế, Hướng Tiểu Vãn đáng ch.ết này làm sao có thể biết, loại cảm giác đó giống như nàng ta tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ nàng ta đã luyện thành Thao Hồn Thuật?
Lãnh Nguyệt, thân hình nữ tử thần bí che cái khăn đen không khỏi run lên, đáy mắt thoáng qua giật mình, liên tiếp lui về phía sau mấy bước.
Vốn tối nay nàng xuất hiện là muốn âm thầm động chút tay chân, tính toán ở phủ tướng quân này lén chủ nhân hạ độc đối với tiện nhân này, nhưng bây giờ bị phát hiện rồi, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Nữ tử thần bí tuy không cam lòng, nhưng không thể không cắn răng rời đi. Nàng biết, tối nay là cơ hội hạ thủ tốt nhất, bởi vì tối nay là đêm không trăng, qua tối nay, tiện nhân này sợ là càng thêm lợi hại.
“Nhũ mẫu, không chơi nữa, không dễ chơi chút nào.” Khi nữ tử thần bí vừa rời đi, thanh âm bất mãn của Độc Cô Sương vang lên.
“Không dễ chơi? Vậy đổi cách chơi thích hơn, con làm nữ ma đầu, nhũ mẫu ta làm tiểu bạch thỏ mặc cho người giết.”
Nếu như nữ tử thần bí kia ngây ngô lâu một chút nữa, là có thể thấy một màn này, nhất định sẽ hộc máu. Mới vừa rồi Hướng Tiểu Vãn phát ra những lời đó, thật ra thì chính là lời kịch mà nàng đang chơi với Độc Cô Sương.
Đêm, càng thêm sâu, Hướng Tiểu Vãn và Độc Cô Sương náo loạn nửa đêm, cũng đều mệt mỏi, hai người gục xuống bàn, ngủ thiếp đi.
Lúc Độc Cô Diễm tiến vào, chính là thấy tướng ngủ không có chút hình tượng nào của một lớn một nhỏ, trong đó khóe miệng Hướng Tiểu Vãn, còn dính nước miếng...
Độc Cô Diễm nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn thật lâu, trên mặt âm tình bất định, đôi mắt kia, thật băng hàn.
Mới vừa rồi nữ nhân thần bí đó rời đi, nhất định có liên quan với Hướng Tiểu Vãn, xem ra, Hướng Tiểu Vãn này biết người nọ, như vậy thì, nàng nhất định không thoát được quan hệ với Vô Cực Môn.
Chán ghét thu hồi ánh mắt, Độc Cô Diễm ôm Độc Cô Sương rời đi, khi tung người rời đi, đáy mắt hắn, lại thoáng qua một tia ánh đỏ quỷ dị.
Hôm sau, buổi trưa.
Hướng Tiểu Vãn bưng hộp đựng thức ăn, miệng hát nho nhỏ đến Hiền Nhân cư đưa cơm cho Độc Cô Ly, đi được nửa đường, bên hồ nước thì bốn nữ nhân ăn mặc màu sắc rực rỡ đi ra, ngăn nàng lại.
“Ơ, đây không phải là Hướng đại nhũ mẫu của chúng ta sao, đây là đi đưa cơm cho Đại thiếu gia phải không?” Thanh âm thét chói tai như gà mẹ, đó là Như Hương.
“Cảm phiền nhường đường.” Hướng Tiểu Vãn không để ý tới nàng ta, đi đường vòng, nhưng trước mặt bị Băng Lam mặc váy lam ngăn lại.
“Hướng đại nhũ mẫu, làm gì vội vã như vậy? Lúc này còn sớm nha, không bằng chúng ta hàn huyên một chút đi”
“Ngươi nhất định chưa uống thuốc đã chạy ra ngoài?” Hướng Tiểu Vãn nhìn chằm chằm Băng Lam, mặt tiếc hận than thở.
“Ngươi, làm sao ngươi biết ta phải uống thuốc?” Băng Lam hoa dung thất sắc, âm thầm kinh hãi, chẳng lẽ Hướng Tiểu Vãn đáng ch.ết này hạ độc ở trong thuốc của nàng?
Trời ạ...
Hướng Tiểu Vãn xem bộ dáng vô cùng giật mình của Băng Lam, tâm tình thật tốt, hướng về phía Băng Lam khoát tay. “Ai, nhanh đi về uống thuốc đi, bỏ lỡ canh giờ, sợ là thần tiên cũng khó cứu.” Bệnh tâm thần, là một bệnh khó trị đó.
Băng Lam cả kinh, đang muốn rời đi, lại bị nữ tử áo đỏ nắm chặt.
Thu Hồng nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn, lạnh lùng nói: “Hướng Tiểu Vãn, đừng đắc ý, ngươi sẽ không phách lối được lâu đâu.” Mơ hồ, khóe miệng Thu Hồng cười đến đặc biệt quỷ dị.
Hướng Tiểu Vãn nhìn chằm chằm nụ cười của Thu Hồng, cảm thấy hết sức quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.
Quên đi, không để ý tới, nếu như đám nữ nhân này dài dòng nữa, xem nàng có xuất ra tuyệt chiêu xử lý các nàng ta không.