Chương 91: Một khóc hai nháo ba treo cổ
Hai tay dùng sức, hung hăng đẩy ở trước ngực Độc Cô Diễm, lật người ra ngoài, tính toán thoát đi chiến địa.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, liền bị bàn tay Độc Cô Diễm bắt trở lại.
“Vãn nhi, lửa này là nàng khơi, nàng phải phụ trách dập lửa.” Độc Cô Diễm khi nói chuyện, ȶìиɦ ɖu͙ƈ trong ánh mắt chẳng những không có biến mất, ngược lại càng đậm
Cảm giác tốt đẹp lần trước ăn Hướng Tiểu Vãn, hôm nay toàn bộ nổi lên trong đầu của hắn, từng hình ảnh kia tiến tiến xuất xuất, sinh sôi kích thích hắn, ‘tiểu Diễm’ nhà hắn nhất định phải phát tiết, nếu như không tiến tiến xuất xuất, hắn thật lo lắng mình sẽ bởi vì dục hỏa chất chứa nồng đậm mà rơi vào bệnh căn, đồ chơi này chính là bảo bối của nam nhân, không được sơ suất nha.
Ánh mắt Hướng Tiểu Vãn nhanh chóng chuyển động, cười hắc hắc. “Tướng quân đại nhân, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngài dập lửa, bất quá, ngài trước buông tay có được hay không?”
Dập lửa? Hắc hắc, cái này nàng lành nghề lắm, chỉ sợ người không dám cho nàng dập.
Độc Cô Diễm nhìn đôi mắt sáng ngời của Hướng Tiểu Vãn, người càng thêm nhộn nhạo, ngắt nhéo bộ ngực Hướng Tiểu Vãn một cái, tà khí nói : “Vãn nhi, nàng thật là một bảo bối.”
“Hắc hắc, đúng vậy, bảo bối, ta bảo đảm một hồi để cho chàng càng hiểu rõ bảo bối.”
Hướng Tiểu Vãn quở mắng Độc Cô Diễm một cái, lúc Độc Cô Diễm buông tay ra, nàng bằng tốc độ nhanh nhất lao xuống giường, trong chớp mắt Độc Cô Diễm không có phản ứng, nàng đã nắm bình trà lớn trên bàn, mặt trên đầy một bình trà nguội, đang lúc Độc Cô Diễm phản ứng không kịp, Hướng Tiểu Vãn cầm bình trà toàn bộ hắt về phía Độc Cô Diễm.
“Hắc hắc hắc hắc hắc, tướng quân đại nhân, là ngài kêu dập lửa đó.”
Ào ào ào ——
Một bình nước trà đem Độc Cô Diễm toàn bộ ướt hết, nơi nào đó chống thật cao lên, giờ ướt đến thê thảm nhất.
Độc Cô Diễm mặt xanh mét, mơ hồ có gân xanh nổi lên, nhưng dù là như vậy, đôi mắt nhìn Hướng Tiểu Vãn, ȶìиɦ ɖu͙ƈ chẳng những không có lui, ngược lại càng đậm đứng lên.
Mẹ nó, như vậy còn không tắt lửa?
Độc Cô Diễm, ngươi rốt cuộc là ăn cái gì lớn lên, vì sao lại cường tráng như vậy?
Ánh mắt thoáng nhìn, rơi vào phía trên ‘đại gia hỏa’ đang chống lên, sợ hãi nuốt nước miếng một cái.
“Lại đây ——” Độc Cô Diễm tức giận rất nhanh liền tiêu mất, đối với nữ nhân tinh quái này, hắn phát hiện lửa giận của mình căn bản là muốn giận cũng không được.
Bất quá, hắn cũng không tính toán dễ dàng tha cho vật nhỏ bướng bỉnh này, nếu không ngày sau hắn càng không được an
Độc Cô Diễm cố ý đem thanh âm lạnh mấy phần, cố gắng lấy âm lạnh này khống chế Hướng Tiểu Vãn.
Nhưng chiêu này đối với Hướng Tiểu Vãn vô dụng.
Hướng Tiểu Vãn thu hồi ánh mắt, xoay người liền muốn chạy ra ngoài.
Nàng lại không ngốc, mới sẽ không ngơ ngác đi qua cho người này giày xéo, không chạy, mới là lạ.
“Ai ui ——” Tóc bị người nắm, còn có, bàn tay ngang hông kia, đừng dùng sức như vậy, sẽ lưu vết đó.
Độc Cô Diễm cười tà nhìn nữ nhân trước mắt, giễu giễu nói: “Vãn nhi của ta, nàng thế nào không chạy nữa? Hử?” Tuấn nhan tràn đầy ý cười, ở trước mắt Hướng Tiểu Vãn vô hạn phóng đại.
Tâm Hướng Tiểu Vãn, phanh phanh phanh nhảy loạn nhịp.
Nụ cười kia, hẳn là giống như câu hồn đoạt phách, cả người Hướng Tiểu Vãn dường như không thể suy nghĩ.
Thật lâu, Hướng Tiểu Vãn mới từ trong kinh diễm hồi hồn, hướng về phía Độc Cô Diễm quát: “Độc Cô Diễm, chàng không được chạm vào ta.”
Con ngươi Độc Cô Diễm chợt hiện óng ánh, khóe môi giơ lên độ cong sâu hơn, hắn lè lưỡi, xấu xa ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ gương mặt của Hướng Tiểu Vãn, thấp giọng nói: “Vãn nhi, ta có nói chạm vào nàng sao?”
Trời ạ. Mới vừa rồi rõ ràng nói muốn nàng tới dập lửa, đã vậy còn thay đổi sắc mặt quá nhanh, ngươi cho ngươi là diễn viên à
“Độc Cô Diễm, chàng khốn kiếp, đại di mụ của người ta vẫn còn ở đây, chàng liền khi dễ người ta.” Hướng Tiểu Vãn suy nghĩ một cái, quyết định sử dụng vũ khí lợi hại nhất đối phó nam nhân.
Một khóc, hai nháo, ba treo cổ.
Nước mắt giống như là nước chảy ào ào rơi xuống, thanh tình cũng tốt, nàng cũng không tin Độc Cô Diễm có thể không mềm lòng.
Quả nhiên, Độc Cô Diễm thấy nước mắt của nàng, liền mềm lòng.
Vung tay lên, đem Hướng Tiểu Vãn ôm vào trong ngực, ôn nhu mà lại bất đắc dĩ nói: “Vãn nhi, vi phu làm sao có thể khi dễ nàng, vi phu đây là đang yêu nàng.”
Trời, rõ ràng chính là khi dễ, còn vì mình YD mà kiếm cớ, nói đến phiến tình như vậy, ngươi làm như đây là đang diễn phim thần tượng vậy.
“Ô ô... Chàng rõ ràng đang khi dễ ta, ô ô...” Giả bộ khóc mà thôi, ai làm chẳng được, khóc ch.ết cho ngươi xem.
Độc Cô Diễm nâng mặt Hướng Tiểu Vãn lên, ôn nhu dùng môi hôn lên nước mắt của nàng. “Được được được, đều là lỗi của vi phu, vi phu không khi dễ nàng, đừng khóc.”
Được rồi, không khóc, thật ra thì giả bộ khóc cũng rất mệt mỏi.
Nước mắt Hướng Tiểu Vãn nói dừng là dừng, tốc độ thu phóng tự nhiên kia, ngay cả Độc Cô Diễm cũng không tránh được sợ hãi than.
“Vãn nhi, sau này không cho chơi chiêu này nữa.” Thấy nàng rơi lệ, cho dù là giả, hắn cũng đau lòng.
Ai, bị phát hiện? Nàng diễn dở như vậy sao?
Bất quá không sao cả, dù sao hiệu quả đạt được là tốt rồi.
Ngẩng đầu, quệt cái miệng nhỏ nhắn nhìn về phía Độc Cô Diễm. “Chàng đáp ứng sau này không loạn đụng chạm ta, ta liền không chơi chiêu này.”
“... được.” Độc Cô Diễm gật đầu.
Nghe đáp án thế, Hướng Tiểu Vãn giật mình. Vậy cũng quá nhanh, dường như không chút nghĩ ngợi gì, chẳng lẽ nàng thật không có lực hút như vậy sao? Cứ như vậy trực tiếp đáp ứng nàng?
Không hiểu sao, trong lòng Hướng Tiểu Vãn có chút mất mát, có chút thẫn thờ, những cảm xúc không hiểu này gắt gao đè ép nàng, làm cho tâm tình nàng trở nên cực kỳ kém.
Hung hăng trợn mắt nhìn Độc Cô Diễm một cái, không muốn nói thêm.
Nhưng ngược lại vừa nghĩ, cảm giác mình giống như có chút cố tình gây sự, rõ ràng là mình yêu cầu hắn không làm vậy, bây giờ hắn đã đáp ứng, mình tại sao tức giận.
Vì vậy, nàng hướng về phía Độc Cô Diễm nhoẻn miệng cười.
Gương mặt vốn là vô cùng xinh đẹp, nhẹ nhàng cười một tiếng như thế, nhất thời nhưng lại để cho Độc Cô Diễm nhìn đến ngây dại.
“Vãn nhi.” khẽ gọi thật thấp, môi Độc Cô Diễm cũng chậm rãi rơi xuống, lần này, hắn hôn vô cùng ôn nhu, bàn tay càng thêm tiểu tâm dực dực ôm sát Hướng Tiểu Vãn, để cho mình dán mình, lưỡi ấm áp mấy lần muốn dò đi vào, nhưng hắn lại dừng bước không tiến.
Hướng Tiểu Vãn nhìn thấu hắn do dự, biết hắn là để ý chuyện đã đáp ứng vừa rồi, cho nên không dám khinh cử vọng động, nhưng, hiện tại nàng lại khát vọng nụ hôn của hắn, vì vậy, Hướng Tiểu Vãn bị động thành chủ động, mở miệng mùi đàn hương, cái lưỡi đinh hương hướng về phía Độc Cô Diễm câu dẫn, cùng ngọn lửa Độc Cô Diễm đụng chạm nhau, cùng nhau triền miên.
Nụ hôn ôn nhu khá dài đem ȶìиɦ ɖu͙ƈ của hai người lần nữa nhấc lên, ȶìиɦ ɖu͙ƈ so với mới vừa rồi càng thêm nồng đậm gắt gao bao triền bọn họ.
Vừa hôn đi qua, hai tròng mắt Độc Cô Diễm ám trầm, khàn khàn nói: “Vãn nhi, ta...”
Hướng Tiểu Vãn vươn tay, ngăn ở trên môi của hắn. “Diễm, đừng nói, ta hiểu.”
Nói xong, Hướng Tiểu Vãn ngồi xổm xuống, dùng tay nhỏ bé của mình cầm lửa nóng của Độc Cô Diễm. Hướng Tiểu Vãn chà xát một hồi lâu, con ngươi thoáng qua vẻ kiên định, nàng cúi đầu, hướng về phía ‘gia hỏa’ kia mở miệng ngậm xuống...