Chương 114: Gian phu dâm phụ
Bóng dáng người áo đen hơi chấn động một cái, mắt nhìn chằm chằm Độc Cô Hoa, thật lâu không thể nói.
Lát sau, hắn nhếch môi cười, chậm rãi nói: “Hoa nhi yên tâm, sư phụ sẽ không lừa gạt Hoa nhi.” Nói xong, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà của Độc Cô Hoa, buông hắn xuống, tung người rời đi.
Nháy mắt sau khi người áo đen rời đi, bốn tiểu quỷ liền chạy đến.
Lão Đại Độc Cô Ly liếc Độc Cô Hoa thần sắc ưu thương, vỗ vỗ đầu vai nho nhỏ của cậu, hô: “Tiểu Ngũ, đệ cứ để cho bọn huynh tìm mãi, một mình chạy tới nơi này ngây ngốc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Lão Nhị Độc Cô Khuynh an ủi vỗ vỗ đầu vai Độc Cô Hoa, bộ dáng kia thật giống như cậu biết cái gì, rồi lại giống như không hoàn toàn biết. “Tiểu Ngũ, chúng ta đều là người một nhà, có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng.”
Lão Tam Độc Cô Phi nhìn Tiểu Ngũ, đang muốn nói chuyện, lại liếc thấy lan can bị bể một phần mà cậu ta đang cầm trong tay, lớn tiếng nói: “Ôi mẹ nó, Tiểu Ngũ, lúc nào đệ luyện được thần công lợi hại như vậy rồi, lan can này lại bị đệ đập bể? Dạy tại hạ, dạy tại hạ đi.”
Lão Tứ Độc Cô sương gõ Độc Cô Phi một cái. Mắt trợn trắng quát: “Mẹ nó, lão Tam huynh thật thô lỗ, có thể không cả ngày treo võ công ở trong miệng được không, vừa nhìn lan can này cũng biết bị sét đánh rồi, huynh còn nói là tiểu Ngũ làm, thật là không có não.”
“Muội làm gì luôn gõ ta, nếu không phải nể tình muội là nữ nhi, tại hạ đã sớm đánh muội.”
“Đánh huynh thì thế nào, nói nữa đi, nói nữa muội đánh nữa.”
Độc Cô Hoa nhìn hai người ồn ào này, miệng nhếch lên, cười nói: “Đừng đánh, đi thôi, chúng ta đi náo động phòng.”
Bốn người rối rít đưa mắt rơi vào trên người Tiểu Ngũ.
Lão Đại cười nói: “Lúc này mới giống Tiểu Ngũ của chúng ta”
Lão Nhị: “Ừ, Tiểu Ngũ nên như vậy, ưu thương không thích hợp với đệ.”
Lão Tam: “Đúng, Tiểu Ngũ phúc hắc luôn là một bộ dáng rất đáng đánh đòn.”
Lão Tứ: “Còn chờ gì nữa, chúng ta đi nhanh đi, nếu bỏ lỡ, liền không thấy được cảnh phấn khích lúc động phòng.”
Tân phòng, Độc Cô Diễm vẫn đang liều mạng triển khai chiếm đoạt, thanh âm mặt hồng tai đỏ này, không chỉ là cửa tân phòng, ngay cả năm tiểu quỷ trên đường đá xanh nhỏ cách xa xa cũng nghe được.
“Ư... A... Độc Cô Diễm, dừng lại... A... Ta không được...”
“Vãn nhi, nàng làm được... Hưu... Oh...”
Năm tiểu quỷ kinh ngạc, rối rít nhìn thẳng mắt nhau.
Lão Đại mặt kinh nghi: “Đây là thanh âm gì?”
Lão Nhị một bộ bình tĩnh: “Thanh âm thống khổ.”
Lão Tam ra vẻ suy tư: “Có chút giống thanh âm tẩu hoả nhập ma khi luyện công.”
Lão Tứ mắt trợn trắng: “Ta khinh, các huynh có thể bình thường chút không, đây là kêu, thanh âm của giường, đi nhanh lên một chút, phụ thân và nhũ mẫu đang trình diễn tiết mục đặc sắc tuyệt luân rồi, không thể bỏ qua.”
Lấy Độc Cô sương cầm đầu, bốn tiểu quỷ rối rít đuổi theo.
Độc Cô Hoa đi ở phía sau nhàn nhạt nói: “Cài này không chỉ là thanh âm rên rỉ thôi đâu, còn có thanh âm phụ thân tiến công.”
Lão Tam quay đầu lại nhìn Độc Cô Hoa một cái. “Tiểu Ngũ đệ đang nói thầm gì đó, mau lên..., lão Tứ nói phấn khích không thể bỏ qua kìa.”
Bên trong tân phòng, Độc Cô Diễm và Hướng Tiểu Vãn trần trụi ôm nhau, chân bắt chéo chân, tay cầm tay, tư thế quỷ dị, thanh âm xa hoa.
Độc Cô Diễm ôm eo Hướng Tiểu Vãn, điên cuồng chạy nước rút.
Hướng Tiểu Vãn ở dưới hắn, trừ thở dốc vẫn là thở dốc, thỉnh thoảng còn có thể phát ra một câu hai thanh âm.
“Độc Cô Diễm, chàng rốt cuộc muốn bao lâu mới được.” Nàng tính một chút, tên biến thái này đã dày vò một thời gian rồi, chẳng lẽ hắn tính toán dày vò đến những khách kia tự đi hết sao.
Nếu chuyện này truyền đi, thật mất mặt, tân nương như nàng có thể bị truyền thành họa thủy hay không?
Trên mặt Độc Cô Diễm mồ hôi chảy xuống, ánh mắt nóng bỏng nhìn Hướng Tiểu Vãn. “Vãn nhi, không vội, hôm nay là ngày động phòng của chúng ta, vi phu nhất định phải hảo hảo biểu hiện một phen.”
“Ư... Độc, Độc Cô Diễm, chàng, chàng muốn tiêu hao hết sức lực trong một lần sao? Mẹ nó, chàng không vội, ta gấp, hành hạ như thế nữa, hai chân bị phế thì làm sao bây giờ.”
“Tiêu hao?” Độc Cô Diễm nghi ngờ vặn lông mày, nhưng động tác trên người không có dừng lại. Xông, xông, xông.
Hướng Tiểu Vãn vừa thở dốc, vừa cắn răng nói: “Chính là ý tứ dùng xong hết một lần, mẹ nó, chàng có phải tính làm ta tàn luôn trong hôm nay không.”
Lời nói to gan của Hướng Tiểu Vãn, lại hung hăng kích thích Độc Cô Diễm, gào thét một tiếng, hoàn toàn tiến vào trạng thái điên cuồng, chiếm đoạt, hung mãnh khiến Hướng Tiểu Vãn căn bản không thể suy tư nữa.
Bên trong tân phòng, đầy phòng đều là loại thanh âm làm người ta ngại ngùng này.
Ngoài cửa, năm tiểu quỷ rón ra rón rén nghe, lão Tứ to gan nghe động tĩnh càng lúc càng lớn bên trong, vì vậy bé len lén đẩy cửa ra, tính toán đi vào thấy rõ tình cảnh thật.
Độc Cô sương lặng lẽ đi vào phòng rồi, lão Đại Độc Cô Ly sau lưng do dự một chút, cắn răng một cái, cậu cũng sờ soạng đi vào theo, ba tiểu quỷ sau lưng cũng đều noi theo rón ra rón rén mà thẳng đi vào.
Thanh âm XX “này nọ í é í é” kia, Độc Cô sương đi vào rồi, còn nghe rõ hơn.
Độc Cô Sương cuồng nhiệt nhìn chằm chằm một màn trên giường, máu mũi thiếu chút nữa phun ra ngoài. Ôi mẹ nó, người thật nha, quả nhiên là đọc sách không so bì được, oa, nhìn tư thế tiến công tráng kiện của phụ thân, thật hoa lệ, quả thật còn lạnh hơn cả lãnh công.
Không nghĩ tới phụ thân cởi quần áo lại là cầm thú, bất quá, phụ thân mặc quần áo cũng không kém, nói dễ nghe lắm cũng là một người mặt người dạ thú.
Ta khinh, nhũ mẫu người này không nhìn ra, lại là tiểu thụ mềm mại đáng yêu không xương phong tình, he he, nhìn nhũ mẫu kia mị nhãn như tơ, lại nhìn đầu vai lay động, cùng với cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi phát ra tiếng kêu, quả thực còn làm người ta mất hồn hơn những tiểu thụ kia, nhũ mẫu, người thật là một cực phẩm.
Độc Cô sương vừa tiến đến, hai con mắt cũng chưa từng chớp, lúc này căn bản quên mình là đang nhìn lén, lại cất bước gần giường hẹp, hai tay chống cằm, mặt say mê xem xét.
Bốn tiểu quỷ sau lưng, thầm đổ mồ hôi lạnh, mẹ nó, lão Tứ muội thật háo sắc, nhìn gần như vậy, ngộ nhỡ bị phụ thân phát hiện làm sao bây giờ?
Bất quá nghĩ là nghĩ như vậy, bốn tiểu quỷ cũng là mặt ngạc nhiên nhìn chằm chằm từng màn trên giường.
Lão Đại nhìn một chút, hơi nghi ngờ. Trong lòng thầm nghĩ: nhũ mẫu thoạt nhìn thật là thống khổ, nhưng tại sao phụ thân lại là bộ dáng vui vẻ như vậy?
Lão Nhị lấy tay che miệng, trong mắt có một đạo ánh sáng thoáng qua. Đây chính là song tu có thể khiến cho người bay bay như tiên trong truyền thuyết sao?
Lão Tam mặt sùng bái, đáy lòng thoáng qua kiên định. Này nhất định là phụ thân và nhũ mẫu đang len lén luyện thần công, hừ, hôm nay bị tại hạ thấy được, về sau tại hạ cũng luyện, bất quá hình như phải tìm một nữ nhân, tìm ai đây?
Tiểu Ngũ bình tĩnh nhất, hắn liếc hai cỗ thân thể trên giường, bắt đầu xoi mói một phen ở trong lòng. Vóc người phụ thân không kém, cường tráng có lực, lại không mất đường cong, là thượng phẩm. Nhũ mẫu không tồi, mềm dẻo có thừa, mị mà không tục, cũng là thượng phẩm, không tệ, không tệ, phụ thân và nhũ mẫu quả là một đôi gian phu ɖâʍ phụ trời sinh. (tác giả 囧, có ngươi dùng từ như vậy sao, phải kêu là trai tài gái sắc)