Chương 6-1
Sau khi Các chủ rời nhà tranh, lại tìm Quản gia đến, nói: “Đi điều tr.a thân thế A Khí.
Quản gia cả kinh hỏi: “Có đầu mối rồi sao?” Các chủ khẽ gật đầu, nghĩ lại nghĩ, lại nói: “Năm đó ta mất tích ở chỗ nào, theo địa phương đó đi tìm có thấy một rừng đào không?” Quản gia cười khô: “Năm đó lão Các chủ và người đi chính là lộ tuyến bí mật, lúc chúng ta tìm được thi thể lão Các chủ, địa phương đó cũng không để lại dấu vết, rõ ràng đó không phải là nơi mà người và lão Các chủ bị tập kích. Bây giờ lão Các chủ đã qua đời, trừ chính ngươi ra, ai còn biết chỗ nào các ngươi bị tập kích? Hết lần này tới lần khác ngươi lại quên... Từng đào... thiên hạ có bao nhiêu chỗ có rừng đào đây?” Các chủ lại chuyên suy nghĩ: “Vậy bốn năm trước người tìm được ta ở chỗ nào?” Quản gia cười khổ càng sâu, “Là có người vớt ngươi từ trong nước lên, lúc đó ta dẫn người lên thượng du tìm đến năm mươi dặm, chỉ tìm được một rừng cây nhỏ đã bị phá hủy, căn cứ vào đó mới biết người đã ở chỗ đó phát cuồng một trận, sau đó không biết vì sao nhảy vào trong sống, cái khác thì không biết... Quên đi, đề ta đi tra, xem nơi đó có rừng đào hay không.” Các chủ nhìn chăm chú nắm tay, trầm giọng nói: “Tìm đến đó, cách chỗ ta bị tập kích không xa đâu.” Quản gia hít một tiếng, “Đã vài năm trôi qua, không hắn còn đầu mối gì lưu lại, có thể tìm lại được sao?” “Chưa chắc.” Các chủ hừ lạnh một tiếng, “Nếu là không có đầu mối lưu lại, những người đó làm sao phải di chuyện thi thể của sư phụ, ắt phảo có vết tích không xóa được, bọn họ sợ bị phát hiện nên mới phải mang đi thề của sư phụ đi nơi khác.” Quản gia suy nghĩ một chút, nghĩ lời này cũng có chút đạo lý, vì vậy lên tiếng, xoay người rời đi.
Các chủ hé ra khuôn mặt âm trầm, cởi ra vạt áo trước ngạc, nhìn một đạo dấu vết thật dài nơi đó, chậm rãi nắm chặt tay. Không quản là ai, thù này, y nhất định phải báo.
1 Sát khí dần tràn ngập, nhưng đột nhiên lại thu lại, đã thấy sắc mặt Các chủ lộ ra vài phần nhu hòa, quay người lại, đi đến phòng A Khí. Còn chưa vào nhà, lại nghe âm thanh tinh tế toái toái trong nhà truyền ra, y ngưng thần nghe một chút, chỉ nghe thấy âm thanh của A Khí, cách một tầng chăn mỏng, không ngừng gọi A Ngốc.
Sắc mặt Các chủ trở nên ấm tình bất định, sờ sờ mặt mình, nhưng lại không thể xác định, rốt cục mình có phải là A Ngốc trong miệng A Khí không. Một đoạn chỗ trống trong trí nhớ, có phải thực sự tồn tại A Khí không?
Nếu như, thật sự chính mình là A Ngốc, như vậy A Khí là ân nhân cứu mạng của y đi. Muốn ôm ân nhân vào trong ngực, lại cảm thấy thập phần không được tự nhiên, nhưng ức chế không được, thật giống như người lữ khách khát thật lâu, đột nhiên nhìn thấy một phẳng cam tuyền, thế nào lại có thể nhịn mà không đi uống.
A Khí không có mơ thấy A Ngốc, hắn ôm chắn chặt đến nỗi suýt hít thở không thông. Kết quả chính là không thể ngủ, hắn nhớ A Ngốc, mãn đầu óc đều là A Ngốc, hắn nghĩ ngày hôm qua gặp được A Ngốc, thực sự là nằm mơ.
Mộng đẹp luôn không dài.
Bầu trời tối đen, đêm khuya nhân tĩnh, hắn nhẹ nhàng đi xuống giường, ra ngoài cửa, ngồi ôm gối ở hành lang, ngơ ngác nhìn nguyệt nha nhi trên trời, hình như lại nhìn thấy ánh mắt cười của A Ngốc.
A Hỗn luôn nói rằng hắn nghĩ A Ngốc nghĩ tới choáng váng, đầu óc bình thường rối rắm, thế nhưng A Khí biết không phải như thế, hắn chỉ là quá nhớ , nhớ đến đội khi không phân rõ đâu là tưởng tượng đầu là hiện thực.
A Khí không biết nhớ A Ngốc như thế, rốt cuộc có đáng giá hay không, hắn chi nghĩ, nếu như quên mất A Ngốc, hắn sẽ hối hận, cả đời hối hận. Hắn sợ rằng tại lúc chính mình quyết định buông tay, A Ngốc lại đứng ngay tại nơi mà hắn quay đầu lại có thể nhìn thấy. Hắn sợ bọn họ cứ như vậy mà bỏ qua nha, như vậy thì cả đời hắn... sẽ không bao giờ vui được nữa.
“Thế nhưng... cứ tiếp tục tìm kiếm như vậy, có thể sẽ liên lụy A Hỗn...” Trong lòng A Khí hiểu rất rõ, nếu như không có A Hỗn chiếu cố, chỉ sợ hắn đã sớm ch.ết. A Hỗn nhanh nhẹn lại có nghĩa khí như vậy, khiến người yêu thích như vậy, nếu như không phải do mình liên lụy, A Hỗn đã sớm khác. A Hỗn cho rằng hắn không biết, kỳ thực hắn sớm nghe nói qua, đã từng có một chưởng quỹ của tửu lâu, rất thích sự nhanh nhẹn của A Hỗn, muốn lưu hắn lại thế nhưng A Hỗn cự tuyệt.
Vì sao A Hỗn lại cự tuyệt? Chính là vì bồi mình đi tìm A Ngốc, không phải nói là, là vì chiếu cố tấm lòng muốn tìm thấy A Ngốc của kẻ ngu si này.
2 Hiện tại, thật vất vả mới xuất hiện một vị Quản gia thích A Hỗn, hắn biết, Quản gia muốn A Hỗn lưu lại, mặc kệ A Hỗn ở lại nơi này làm việc có bao nhiêu mệt nhọc, đều tốt hơn lưu lạc cùng hắn.
A Khí suy nghĩ một đêm, ở hành lang ngồi một đêm, kết quả, ngày hôm sau hắn liền bị bệnh.
Toàn thân phát lạnh, lòng bàn tay nóng rực, càng không ngừng đổ mồ hôi, đây là do gió đêm, thân thể hắn lại yếu, kháng không được liền bị phong hàn, Thỉnh đại phu đến xem, đại phu lắc đầu, khai một toa thuốc trị phong hàn, lại khai một đơn thuốc bổ thân thể, sau cùng lại nói một câu: Tâm bệnh cần tâm dược.
Các chủ nghe xong chút suy nghĩ, ngược lại đề Quản gia mang A Khí chuyển đến nhà tranh trong rừng đào ở.
A Hỗn biết, tức giận đến giơ chân mắng to; “Quỷ hẹp hòi, uống nước lạnh, trong viện nhiều phòng trống như vậy, cư nhiên bắt A Khí ở nhà tranh.” Quản gia nghe xong dở khóc dở cười, xoa thái dương nói: “Ngươi tên tiểu tử này, tương lai gặp phải họa là do cái miệng này, đến lúc đó nếu ta không ở, xem ai có thể che chở ngươi.” A Hỗn tất nhiên là không để ý, hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ A Khí khóc, vội vàng đi thăm A Khí.
A Khí lúc này cũng không khóc, trợn mắt tỉnh lại, nhìn thấy gian nhà quen thuộc, rừng đào quen thuộc, dòng suối quen thuộc, dĩ nhiên là vui mừng không hiểu, chỉ là nói: “Ta lại nằm mơ.” Ngược lại nhìn A Hỗn, cực kỳ vui vẻ nói: “Lúc này trong mơ cũng có người cùng ta." A Hỗn chi là ai thán: “Lại ma chướng rồi...” A Khí cũng không để ý đến hắn, giống tự tại trong mộng không muốn tỉnh lại, đợi hết mộng, cũng tỉnh lại giả vờ bệnh ở trên giường, không đi ra khỏi rừng đào nửa bước. Đợi đến khi hoa đào đều rơi xuống, trên cây bắt đầu kết trái đào, hắn sẽ không gia bệnh nữa, nhượng A Hỗn kiếm rất nhiều cành trúc, bắt đầu đen sọt, chuẩn bị đi hái đào.
Các chủ trong lúc A Hỗn không ở cũng tới vài lần, A Khí thấy y liền gọi to A Ngốc A Ngốc, hài lòng lôi kéo y đi vào trong rừng phác lá bắt chim, mỗi ngày la hét đòi ủ rượu cho y uống, chơi đến quên cả trời đất, thế nhưng chỉ là lời nói khách sáo, sự tình không có gì tiến triển, A Khí từ đầu chí cuối không nói nên địa phương mà hắn trụ tên là gì, chỉ nói rằng rừng đào là nhà của hắn 3 Việc này mang đến khó khăn cho công tác điều tr.a của Quản gia, người phải ra nhiều như ruồi, cứ tìm trên trăm dặm thì ra một rừng đào, khó khăn không phải là nhỏ.
Các chủ không nhận được tin tức, giận dữ, một cước đem đá văng Quản gia cùng A Hỗn ra khỏi Đằng Vương Các, ý tứ là nếu không tìm được rừng đào đó thì không cần trở về nữa. A Hỗn tức đến chửi ầm lên, Quản gia nhưng lại cười trộm không ngớt.
“Tiểu tử, đừng nóng giận, A Khí của người sẽ có người chiếu cố.” “Ai chịu chiếu cố A Khí, ngoại trừ ta là người có lòng tốt như vậy chứ...” A Hỗn thở hổn hển.
Sờ sờ mũi, Quản gia chỉ cười, nói: “Có người nhịn không được, muốn thấu hương thiết ngọc thôi.” A Hỗn nghe không hiểu ý tứ “thâu hương thiết ngọc”, chớp chớp mắt, kì quái hỏi:
“Lẽ nào có người muốn đến ăn trộm đồ của tên phôi đản đó? Hảo, trộm sạch sẽ là hay nhất, ta không trông đại môn cho y nữa, mau đi mau đi.” Nói, liền chủ động kéo Quản gia đi.
Sự tình thật đúng là Quản gia nói trúng rồi, Các chủ chân trước đã A Hỗn ra ngoài, chân sau liền vội vàng chạy đến căn nhà tranh A Khí trụ.
A Khí cũng rất chủ động, giúp đỡ Các chủ chuẩn bị giường chiếu hảo, sau đó ngồi mép giường nhìn y cười.
Dáng tươi cười ấy giống như một ngọn cầu vĩ ba cong trong lòng, công đến làm cho Các chủ ngứa ngáy, ngực nói thầm: “Nuôi thế nào mà mãi không có tý thịt, ôm vào liệu có đau tay không.” ngoài miệng lại nói: “Ngươi cười cái gì?” A Khí khanh khách cười, nghiêm mặt nói: “Xấu hồ xấu hổ, A Ngốc giống như miêu nhi tham ăn...” Thoạt nhìn A Khí đã sớm đoán ra Các chủ muốn làm gì.
Bị A Khí nói ra suy nghĩ trong lòng, Các chủ thẹn quá hóa giận, hé ra khuôn mặt đen, muốn sống một tiếng như đối với bốn người Xuân Hạ Thu Đông, nhưng lại sợ dọa A Khí chạy mất, trong lòng rối lên, muống thành cuồng.
A Khí chậm rãi dựa vào, cầm lấy cánh tay y nhẹ nhàng lắc, thấp giọng nói: “A Ngốc, ta rất nhớ* ngươi.” Các chủ trong lòng khẽ động, thân thủ nhẹ nhàng mơn trớn tóc mai trên trán A Khí, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói: “Ta cũng rất muốn** ngươi.” 4 *nhớ và muốn đều là “xiang cả, đồng âm.
Còn chưa nói hết câu, đã thấy A Khí đột nhiên nắm lấy tay y, há miệng cắn lên mu bàn tay y, rất cố sức, giống như muốn cắn đi khối huyết nhục trên tay y xuống.
"A..." Các chủ đau nhức hô một tiếng, vừa sợ vừa giận vừa không thể giải thích được, không hiểu vì sao A Khí vừa cười xong, thế nào lại đột nhiên trở mặt.
Lúc này A Khí mở miệng, dang tay ôm lấy cổ y, đôi môi nhiễm huyết sắc đỏ thẫm bỗng nhiên tới gần, hung hăng hôn lên môi y.
Hàm răng va vào hàm răng, vừa chua xót vừa đau, thế nhưng Các chủ không hiểu được cả người đều ngây dại.
“A Ngốc là phôi đản... là phối đản...” A Khí một bên vẫn mắng y, thanh âm lại lộ ra nghẹn ngào.
Tâm Các chủ đột nhiên nhuyễn xuống thành một nắm bồng, ôm A Khí lung tung đáp: “Đúng vậy, ta là phội đản, ta phôi...” “Không được chạy loạn nữa, lần sau chạy sẽ đánh mất, ta không bao giờ... đi tìm ngươi nữa...” “Hảo, ta không chạy loạn...” “Cũng không cho thấu rượu uống, bây giờ ủ rượu, ta muốn để dành cho A Hỗn...” “Không thấu... Nhất định không thấu...”Mới là lạ, y một giọt cũng sẽ không để lại cho A Hỗn, Các chủ đầu tiên là oán hận đồi ý, sau đó phản ứng lại, đã thấy mình có vẻ quá nhỏ nhen, y sẽ thưởng cho A Hỗn, thế nhưng đượu A Khí ủ, một giọt cũng đừng có nghĩ.
A Khí nhận được bảo chứng, cảm thấy mỹ mãn, cả người như dán lên người Các chủ, cọ cọ, có là thần tiên thì các chủ cũng không chịu được trêu chọc như vậy, vô ý khiêu khích, thường thường mới là mê người nhất.
Các chủ cúi đầu, ôm lấy bả vai A Khí, tay chân cùng sử dụng, xiêm y rơi hết xuống đất, chỉ khoảng nửa khắc sau hai người đều lăn lên giường.
“A Ngốc, chúng ta đã lâu không làm... ngươi nhẹ một chút...” Không trả lời, miệng Các chủ chính là vội vàng hôn lên A Khí, ngửi thấy trên thân thể tắm rửa xong là mùi vị tươi mát, đầu lưỡi xoẹt qua da thịt, phiếm ra một cỗ hương vị ngọt ngào không nói không nên lời, rất nhạt, thế nhưng cực kỳ mê người.
Các chủ nghĩ quả thực mình sẽ hóa thân thành ác thú, mang thân thể mê người này toàn bộ nuốt vào bụng.
5 Trên mặt, trên người A Khí đều nhiễm một tầng hồng nhạt, không thể chịu đựng động tác cuồng dã của người trên thân, thân thể đều có chút run nhè nhẹ, lại không biết là xấu hổ, hay là động tình, khó có thể tự chế, chỉ có thể cúi đầu mắng: “Bại hoại... chỉ là biết mấy chuyện xấu... thật là xấu...” Tuy là tiếng mắng, nhưng mơ hồ không rõ, nghe như tiếng rên rỉ động tình, chỉ nghe thấy thân thể Các chủ đều tô, dục vọng hạ thân thoáng cái lên cao, không quan tâm, đem A Khí nằm úp sấp quỳ gối trên giường, động một cái liền sáp vào.
A Khí cúi đầu kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng lại cắn môi nhịn xuống, chịu đựng Các chủ rong ruồi ở trên người.
Một đêm xuân, cho đến khi trời sáng, động tĩnh trong phòng dần dần lăng xuống. Các chủ vẫn ý vị chưa tẫn mà vuốt ve da thịt A Khí, ôm chặt lấy cơ thể ở trong lòng, nhãn thần chưa từng vì bất kỳ điều gì mà lưu lại, nhưng trong khoảnh khắc này lại không muốn ly khai người trong lòng. A Khí nhưng lại đã sớm chìm vào giấc ngủ.
6