Vũ lăng xuân Tác giả: Thụy Giả Edit: Summerbreeze Chương 7 (Hạ)
“Các chủ thế nào rồi?” sau khi Quản gia chạy đến, thấy ba người bọn Xuân Hương canh giữ xung quanh các chủ, vội vã hỏi.
Xuân Hương kể qua một lượt sự tình.
Quản gia sắc mặt nhất ngưng, nói: “Nếu đã trở mặt thành thù, há có thể để cho bọn họ chạy trốn lưu lại hậu họa. Các ngươi bảo vệ Các chủ, ta liền lệnh cho đệ tử trong các toàn lực truy sát, tuyệt không để Doanh đài chủ nhân cùng Hoàng hạc lâu chủ trở lại.” Nói xong liền vội vã rời đi, chuẩn bị tập hợp lực lượng trong các bố trí truy sát, A Hỗn thế nhưng ở phía sau hô to gọi nhỏ: “Hỗn đản, ngươi quên A Khí sao? Phải đem A Khí trở về...” Quản gia ở phía xa xa vung tay lên, biểu thị đã biết. A Hỗn lúc này mới an tĩnh lại, đi vòng quanh tại chỗ, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn bọn Xuân Hương. “Đều là lỗi của các ngươi... Nữ nhân, nữ nhân tối ghê tởm... Nếu vì không phải ta chưa bao giờ đánh nữ nhân, ta không đem các ngươi đánh thành đầu heo thì không được...” Tứ tỳ cáu giận nhìn hắn, vừa tức vừa vội, Đông Tuyết sắp khóc thành tiếng.
A Hỗn có điềm luống cuống chân tay, mắng: “Khóc gì mà khóc, ta còn chưa có đánh mà... Quên đi quên đi, đối với những người tóc dài óc ngắn như các ngươi thì ta chẳng còn gì mà nói, ta đi tìm A Khí...” Ngay lúc này, thân thể Các chủ bỗng dưng chấn động, trong giây lát mở mắt ra, nói:
“Ta đi cùng ngươi.” “Ngươi cũng không phải là người tốt.” A Hỗn mới không thèm để ý đến y, người khác sợ Các chủ, chưa hẳn là A Hỗn hắn sợ Các chủ, tính tình của hắn vốn là không sợ trời không sợ đất, nói xong xoay người bỏ chạy.
“Các chủ, đều là lỗi của tỳ nữ, là tỳ nữ đuổi A Khí đi, ngài hãy để cho tỳ nữ đi tìm A Khí về đi...” Đông Tuyết phác một cái quỳ xuống trước mặt Các chủ, nước mắt rơi xuống.
Các chủ lạnh lùng liếc mắt nhìn từ tỳ, nói: “Các ngươi làm được việc thật là tốt, khinh ta không biết.” Xuân Hương nhất thời kinh hãi quỳ xuống, trong nhất thời cũng không nói lên lời xin dung thứ.
“Lần này ta đều đem sự tình đổ lên đầu tam gia chủ nhân, bất quá là tìm một cái cớ để khai chiến cùng bọn chúng, về phần các ngươi, hanh, niệm tình các ngươi đều là do sự phụ thu dưỡng, lại hầu hạ ta không ít năm, lần này ta không truy cứu, nhưng từ nay về sau, người ta duyên chủ tớ coi như hết, Đằng Vương Các không còn, các ngươi thích đi đâu ta cũng không quản.” “Các chủ, chúng tỳ nữ biết sai rồi... Ngài không nên đuồi chúng ta đi...” Tứ tỳ nhất loạt quỳ xuống, thất thanh khóc lên, chỉ cầm lấy vạt áo Các chủ không buông, lại bị nội lực của Các chủ chấn động, đều bị đánh văng ra ngoài vài bước.
“Đều đi đi.” Các chủ bỏ xuống một câu, sau đó thân hình lóe lên, hướng về nơi A Hỗn rời đi. Tứ tỳ muốn đi cùng, nhưng lại bị Các chủ phất tay áo huy trở về, biết Các chủ quyết tâm không cho các nàng theo, nhất thời uể oải trên mặt đất khóc sướt mướt.
“Lại làm sao vậy?” Quản gia an bài xong liền quay về.
Ngay chỉ trong một ngày ngắn ngủi, trong Đằng Vương Các đã xảy ra rất nhiều chuyện, khiến Quản gia đầu tóc cũng sắp bạc trắng, nhưng cũng do Các chủ tùy hứng nên không thể tránh được, chỉ có thể an trí cho bốn tỳ nữ bị vứt bỏ lại, lúc này mới vội vã đuổi theo Các chủ cùng A Hỗn.
Cũng may lúc này Các chủ và A Hỗn chưa đi xa, chủ yếu là do A Hỗn phát hiện các chủ như một cái thuốc cao bôi trên da cầu, dính ở phía sau, đuổi cũng không đi, lão đại hắn liền không vui, liều mình muốn đuồi Các chủ đi nhưng chỉ là hắn đánh không lại, còn Các chủ thì biết trên đời này người hiểu A Khí đi nơi nào nhất chính là A Hỗn mà không phải là ai khác, cho nên muốn tìm A Khí thì phải đi theo A Hỗn.
Hai người giằng co hồi lâu, thẳng đến khi Quản gia đến hòa giải.
“Làm gì làm gì, nhìn người trừng mắt kia, đều sắp thành mắt gà chọi, có mệt hay không, ta nhu nhu cho ngươi.” Quản gia trước tiên kéo A Hỗn đến một bên, lại nói với Các chủ: “Các chủ, ngươi trọng thương chưa lành, lúc này chính là nên an tâm dưỡng thương, chuyện tìm A Khí, liền giao cho ta cùng A Hỗn đi.” Các chủ trầm mặc một lát mới hỏi: “Ta đốt Đằng Vương Các ngươi có đau lòng không?” Quản gia vừa nghe y hỏi như thế lập tức cười khô không ngớt, nói: “Nói thật thì hiện tại ta thật sự muốn hung hăng đập cho ngươi một trận, năm đó ta và người cùng được lão Các chủ đưa về Đằng Vương Các, tuy rằng lão Các chủ nói tư chất của ngươi rất tốt liên thu người làm để từ truyền vị trí Các chủ cho ngươi, mà ta am hiểu quản lý cho nên làm Quản gia, nhưng theo quy củ thì Đằng Vương Các này cũng có một phần là của ta, ngươi là muốn đốt cũng phải hỏi ta trước xem ta có đồng ý hay không đã chứ.” Các chủ yên lặng không nói gì, A Hỗn ở một bên nghe được có chút hả hê, phun ra một câu: “Bại gia từ.” “Có điều cũng phải nói, ta sớm nhìn ra đây là cách của ngươi, chỉ là không nghĩ tới người làm đến tuyệt tình như thế, một phát đốt đến sạch sẽ, cái gì không cho ta lưu lại, cũng may ta sớm có chuẩn bị, khế đất bất động sản, vàng bạc tế nhuyễn vẫn vẫn trong các ta đã sớm chuyến đi, lần này đệ tử trong các cũng không tồn thất gì nhiều, coi như là người vẫn biết nặng nhẹ, trước khi ra tay với tam gia chủ nhân thì lệnh cho bọn họ tản đi, cùng lắm thì quay về tìm thêm người trung kiến là được. Bất quá có một chuyện trước tiên phải nói, ngươi nếu như không muốn làm Các chủ, cũng phải ở Đằng Vương Các có cái danh gì đó, tương lai nếu có phong ba gì còn phải đứng ra mà chống đỡ.” Quản gia chính là vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lại có vài phần tiếu ý.
Các chủ lặng lẽ nghe nửa ngày, chỉ nói: “Ta muốn đi tìm A Khí.” “Câu này coi như là tiếng người.” A Hỗn một bên nói thầm, khóe miệng Quản gia hơi giương lên: “Ta chỉ biết...”Trong lòng tuy cảm thán một phen, y sớm nhận ra Các chủ đối A Khí không đồng dạng, nhưng là không nghĩ tới, chỉ trong mấy tháng, cư nhiên có thể khiến cho Các chủ vì hắn là đốt đi Đằng Vương Các, lúc này mà nói trong lúc mất tích Các chủ và A Khí không có vấn đề gì, đánh ch.ếty cũng không tin.
“Được rồi, đã biết, trước tiên ta cùng ngươi... Các ngươi tìm người, chờ tìm người xong rồi trở về trung kiến lại Đằng Vương Các.” Lời còn chưa dứt, Quản gia liền thấy A Hỗn lộ ra khuôn mặt tươi cười thật to, nhịn không được trong lòng hít khí một hồi, tiểu tử không có lương tâm, uổng phí chính mình thường ngày đối hắn có bao nhiêu hảo, khi hắn nhưng chỉ nhớ tới cái A Khí kia, ai...
Vì vậy ba người liền bắt đầu hành trình tìm kiếm A Khí. Lại nói chuyến đi của Quản gia và A Hỗn trước đây vốn là muốn tìm kiếm lại lịch A Khí, tuy rằng dọc đường phân nửa là du sơn ngoạn thủy, nhưng vẫn tìm ra được một đầu mối. Đầu mối này chính là loại rượu Vũ lăng xuân của A Khí hay nhắc tới với A Hỗn.
Quản gia cùng A Hỗn tìm ra được một tửu điếm mà A Khí đã từng bán Vũ lăng xuân cho, chỉ là đầu mối đến đây thì đứt, tuy rằng thời gian đã cách đây nhiều năm, nhưng là chưởng quỹ tửu điểm đó vẫn còn nhớ rõ A Khí, chỉ là ông ta cũng không biết A Khí là đến từ đâu, chỉ cảm thán rằng từ đó A Khí không quay lại, sẽ không được uống loại rượu ngon như Vũ lăng xuân nữa. Bất quá khi Quản gia nhắc đến chuyện rừng đạo, vị chưởng quỹ nọ cũng kể lại một câu chuyện lưu truyền ở địa phương.
Thật lâu trước đây, địa phương gọi là Vũ Lăng này đã từng xảy ra một hồi chiến loạn, mười nhà thì chín nhà trống, chỉ còn lại một vài người, để giữ mạng sống, những người còn sống liền lập đàn tế cầu khẩn lão thiên gia, lão thiên gia thương tình, chỉ dẫn bọn họ đến một nơi đào nguyên tiên cảnh để tránh chiến loạn, những người này liền đi theo chỉ dẫn của lão thiên gia, từ đó về sau cũng không ra ngoài nữa.
Người trong trận cũng chỉ biết đây là một câu chuyện được truyền lại, cũng không có ai nhìn thấy đào nguyên tiên cảnh kia, chỉ là hàng năm vào mùa xuân, có lúc nhìn thấy cánh hoa đào trôi theo dòng nước tới. Cũng có người hiếu kì, thế nhưng đi theo dòng suối lên thượng du thì cũng chỉ nhìn thấy núi non trùng điệp, chưa từng có người nào tìm được, ngay cả một gốc cây đào cũng chưa thấy qua.
Quản gia và A Hỗn lúc tìm đến Vũ Lăng trấn, hoa đào còn chưa nở, cho nên bọn họ không nhìn thấy cánh hoa trôi theo dòng nước, dọc theo dòng suối tìm cũng không thấy rừng đào nào, bởi vậy đối với câu chuyện này cũng chỉ là nửa tin nửa ngờ, nhưng nếu chưởng quỹ từu điếm biết A Khí, hiển nhiên chứng minh A Khí xác thực đã từng sinh sống ở nơi này.
Vì vậy, Quản gia cùng A Hỗn tiếp tục mang Các chủ đến Vũ Lăng trấn. Lúc họ tới Vũ Lăng cũng vừa là lúc hoa đào lìa cành, ba người tận mắt nhìn thấy nước suối từ trong trấn chảy ra mang theo những cánh hoa lơ lửng, một mảnh lại một mảnh, khiến toàn bộ mặt nước biến thành màu hồng nhạt.
“Nương a... Thực sự là có một khu rừng đào.” Quản gia cả kinh trong mắt liền sắp rơi xuống, thế nhưng y mang A Hỗn theo thượng du dòng suối tìm đến mười dặm, tất cả đều là sơn đạo nha, thiếu chút nữa là bỏ sót, cũng chưa có tìm được một cây đào nào.
“Lẽ nào câu chuyện là thật... thực sự có đào nguyên tiên cảnh? A Khí sẽ ngụ ở đó sao? Trời ạ, hắn như vậy không phải là thần tiên chứ... Bất quá có thần tiên ngốc như vậy sao?” A Hỗn cũng kinh ngạc đến thiếu suýt nữa là nhảy vào trong suối.
Các chủ thân thủ vớt cánh hoa lên, nét mặt một mảnh thất thần.
“Ta đã đến đây... khẳng định là đã đến.” Y ôm đầy, chỉ cảm thấy trong đầu mơ hồ đau, có vô số những hình ảnh hiện lên nhưng y làm thế nào cũng không thấy rõ được.
“Các chủ, chúng ta dừng chân trong trấn, A Khí hắn một ngày nào đó sẽ trở về, chúng ta có thể chờ hắn, so với đi tìm lung tung thì tốt hơn nhiều.” Quản gia đưa ra kiến nghị.
Các chủ ngây người một lúc, nói: “Cũng cần phải phái đệ tử đi tìm kiếm, A Khí rất ngốc, vạn nhất không tìm được đường trở về thì làm sao?
“Ngươi mới ngốc.” A Hỗn nghe thấy không vui, hắn không thể nghe được người khác bảo A Khí ngốc, nhịn không được cãi lại: “A Khí bình thường đầu óc đều rất sáng sủa, chỉ là khi đụng tới chuyện liên quan đến A Ngốc kia thì mới phạm hồ đồ.” “Ta là A Ngốc.” Các chủ run lên, đột nhiên kiên định nói.
A Hỗn lôi kéo tay Quản gia, khe khẽ nói với y: “Đại ca, lão đại nhà người đều không phải là choáng váng rồi chứ?” Quản gia dở khóc dở cười, thở dài một tiếng nói: “Không nên nói bậy, Các chủ không chừng thực sự là A Ngốc đó, năm đó...” Y đang muốn kể cho A Hỗn chuyện năm đó, không ngờ Các chủ đi lên phía thượng du, mang theo biểu tình “không tìm thấy cái đào nguyên trong truyền thuyết kia liền không bỏ qua”, Quản gia không làm gì khác là phải nhanh chóng kéo A Hỗn đuôi theo.
Mấy người ở Vũ Lăng trấn chờ hơn nửa năm, Các chủ lòng như lửa đốt, cả ngày đều ra ngoài tìm rừng đào, nhưng hết lần này đến lần khác chính là bởi vì như vậy mà bỏ lỡ cơ hội gặp A Khí đã tìm được đường trở về nhà.
Một ngày này, Quản gia đột nhiên thu được bồ câu đưa tin, nhìn nội dung sau, Quản gia sắc mặt trở nên cực kỳ xấu, nói với A Hỗn, “Ngươi ở bến tàu chở không được ly khai, ta đi tìm Các chủ.” Hơn nửa năm này, bọn họ vẫn chia làm hai đường, Quản gia cùng A Hỗn ở trong trận chờ A Khí, mà Các chủ đi vào núi tìm đào nguyên tiên cảnh trong truyền thuyết kia.
Theo thời gian trôi qua, A Khí nhưng một điềm tin tức cũng không có, cả người Các chủ giống như sắp điên lên, cả ngày chạy vào núi, cho tới hôm nay đã sắp hai mươi ngày không ra khỏi núi.
A Hỗn tùy tiện lên tiếng, cũng không truy vấn vì sao Quản gia muốn đi tìm các chủ.
Quản gia suy nghĩ một chút, lại lấy ra mấy thỏi bạc để vào tay A Hỗn, nói:”Ta lần này đi chỉ sợ là mất nhiều ngày, người đói bụng thì tự đi mua ăn, đừng... làm chuyện lén lút nữa, vạn nhất bị bắt, ta không ở bên cạnh, không có ai bảo vệ ngươi...” A Hỗn lườm y một cái: “Ta đã sớm không làm chuyện lén lút...” Quản gia bật cười lắc đầu, thầm nghĩ: người tiểu tử này làm chuyện lén lút đã thành thói quen, ngày nào đó mà từ bỏ thì chỉ e là tay sẽ ngứa.
Tuy rằng nghĩ như thế nhưng y cũng không nói thêm câu gì, A Hỗn có một đôi tay linh hoạt, đừng nói khó có một lần thất thủ, cho dù là thỉnh thoảng thất thủ, cũng không thấy xảy ra đại sự gì.
Sau khi Quản gia đi, A Hỗn vẫn buồn chán ngồi bên suối, thỉnh thoảng còn nhìn chằm chằm đội tàu thuyền vào bến, nhìn xem A Khí có thể đột ngột xuất hiện ở đó không. Mấy ngày nay ở cùng Quản gia, mỗi khi hắn tâm tình bất hảo, Quản gia liên tìm cách làm hắn vui, tuy rằng không tìm được A Khí nhưng A Hỗn tựa như cũng không cảm thấy khổ sở lắm.