Vũ lăng xuân Tác giả: Thụy Giả Edit: Summerbreeze Chương 8 (Trung)

Kỳ thực chuyện trong Đằng Vương Các thì rất nhiều, chỉ là những chuyện đó Quản gia cũng không phải đích thân đứng ra, mà Các chủ cũng không quản.


Mấy năm qua y trắng trợn bồi dưỡng tâm phúc, đương nhiên, y cũng không muốn soán vương vị, Quản gia vẫn là rất thỏa mãn với vị trí của mình, vị Các chủ này từ sau khi mất trí nhớ, cũng không có gì sai biệt lắm, chuyện gì trong Đằng Vương Các cũng là do Quản gia làm chủ, cho tâm phúc đi làm là được, nếu không như thế nào y có thời gian mang A Hỗn đi theo ra ngoài đàm luyến ái, khụ, là du sơn ngoạn thủy.


Bất quá sự việc lần này thực lớn, lần trước bố trí truy sát tạm gia chủ nhân thất bại, hôm nay đến lượt tam gia phản công Đằng Vương Các, Các chủ tự nhận vũ lực hiện tại của mình không thể địch lại tam gia liên thủ, chủ có thể đề Các chủ đứng ra, đáng tiếc là không tìm được người, sự tình thì khẩn cấp, cho nên y chỉ có thể kiên trì tự mình giải quyết.


Phong trần mệt mỏi, lúc Quản gia về đến Đằng Vương Các, cả người đều sắp thành bụi, trên y phục, trên tóc, trên hài, tất cả đều là bụi đường, tẩy cũng không có thời gian tẩy, chỉ gọi mấy tâm phúc đến hỏi tình huống. Đằng Vương Các ngày xưa sớm đã không còn, nhưng do y sớm có tính toán, nên cách Đằng Vương Các cũ một đoạn âm thầm thiết lập một cứ điềm, hiện nay hầu hết các đệ tử của Đằng Vương Các đều ở cứ điểm này.


“Mấy phiêu lâu, tửu lâu ở Giang Nam đều bị phá hủy...” “Đệ tử tam đại thế gia Lưu, Tống, Triệu phụ thuộc vào các gần đây không ngừng bị ám sát...” “Trạm gác bảy tỉnh phía bắc bị ngầm phá hủy...” “Gần đây cứ điểm này thường có tam gia đệ tử lui tới, chỉ sợ là không giấu được...” Liên tiếp nghe thông báo tổn thất, Quản gia mặt trầm như nước. Đây là kết quả của việc hành sự không chu toàn, nếu như trước khi các chủ hỏa thiêu Đằng Vương Các tiêu diệt ba vị chủ nhân kia mà bàn bạc với y một chút, để y an bài thì cũng không đến nỗi bị tổn thất lớn như vậy. Bất quá nói đi thì cũng phải nói lại, sự tình đã như vậy, cho dù oán giận Các chủ cũng không làm được việc gì, chính là trước tiên nghĩ biện pháp đánh trả đã.


Lực lượng tam gia quá lớn, tuy rằng vũ lực của Đằng Vương Các luôn đứng trên tam gia, thế nhưng nhiều năm như vậy bố trí xuống trạm gác cũng tổn thất khá nhiều, thế nên phương diện tình báo truyền lại có vấn đề lớn, bằng không Các chủ cũng không phải sự tình đến nước này rồi mới nhận được tin “Đối phương hiện tại chúng ta không thể đỡ, chúng ta tạm thời lánh đi một thời gian, toàn bộ cứ điểm lập tức dời đi.” Suy nghĩ một lúc lâu, Quản gia rốt cục ra lệnh. Cơ sở trùng kiến Đằng Vương Các đều đặt tại cứ điểm này, nếu như một ngày cứ điểm ngày bị phá, Đằng Vương Các sẽ hoàn toàn bị triệt để xóa tên trong giang hồ, vô luận như thế nào, bảo trụ cứ điểm mới là nhiệm vụ cấp bách.


available on google playdownload on app store


“Quản gia... đây là thông tin mới nhất mà bồ câu đưa đến...” Ra mệnh lệnh một hồi lâu, tâm phúc liền vội vã chạy tới, sắc mặt trắng bệch, hiền nhiên là nội dung tình báo thập phần không ồn.


Quản gia tiếp nhận tình báo, vừa nhìn chỉ thấy dòng chữ nhỏ: Các chủ bị vây ở Thanh Phong nhai. Y cũng sắc mặt đại biến, tay cầm tình báo thậm chí run lên.


“Chuyện này là khi nào?” Tâm phúc sắc mặt trắng bệch nói: “Nửa tháng trước, chúng ta ba người đem tin về, nhưng giữa đường bị tạm gia chặn đánh, hiện tại chỉ sợ... Các chủ...” Nửa tháng trước, đó không phải là lúc y vào núi tìm các chủ nhưng không tìm được sao, sắc mặt Quản gia càng xấu.


một nửa theo ta xuất phát.” “Đi cứu Các chủ?” “Không, nhân lúc cao thủ tam gia đi hết, đến diệt hang ổ của bọn chúng.” “Vậy... không cứu Các chủ sao?” “ngu ngốc, cứu gì mà cứu, võ công Các chủ ngươi không phải là không biết, người có thể chính diện đánh ch.ết Các chủ, nếu không phải là đã ch.ết hết thì là chưa sinh ra, y cũng không phải là hài tử ba tuổi, đánh không lại không biết chạy sao, hơn nữa, thời gian đã qua lâu như vậy, Các chủ nếu có chuyện gì xảy ra, chờ chúng ta đến cứu, cũng muộn rồi.


Quản gia nghĩ như vậy cũng không sai, Các chủ tuy rằng bị vây, nhưng tam gia chủ nhân này, mà không, chuẩn xác mà nói thì là nhị gia chủ nhân, bởi vì nhất gia đã ch.ết dưới tay Các chủ, ngày trước ba người liên thủ còn chưa từng đánh thắng được các chủ, hôm nay chỉ bằng nhị gia chủ nhân cùng một đám lâu la, muốn chính diện đánh ch.ết Các chủ, thuần túy là nằm mơ.


Khi đó, các chủ đi tìm A Khí, hầu như lật tung cả tòa núi, không, phải là trực tiếp phi qua núi này đến núi khác, cũng là vì vậy nên bại lộ hành tung, bị người của Hoàng Hạc lâu phát hiện, đem Các chủ vây lại.


Thế nhưng trong mắt Các chủ làm sao có những tiều lâu la này tồn tại, một cái phất tay làm người lật nhào, lại chạy về phía núi. Người của Hoàng Hạc lâu liều ch.ết truy không tha, cứ như vậy theo vòng quanh trong núi, xoay đến đệ tử Hoàng Hạc lâu đều sắp thồ huyết mà ch.ết, lúc này Hoàng Hạc lâu chủ cùng Doanh Đài chủ nhân đem người tới, đem Các chủ vây khốn tại Thanh Phong nhai.


Một hồi huyết chiến, đem vách núi phong cảnh đẹp như vậy nhuộm thành huyết sắc, hầu như vài bước chân lại thấy một cỗ thi thể.
Đánh ba ngày ba đêm, đến cuối cùng vẫn còn có thể đứng vững, chỉ còn lại Các chủ cùng nhị gia chủ nhân.


“Lần trước tha cho các ngươi một mạng, vì sao còn muốn đi tìm cái ch.ết?” “Kỳ thực chúng ta cũng không muốn cùng người đối địch, một lần đó chẳng phải là người động thủ trước hay sao, còn giết Túy Ông đình, kết hạ tử tù, đệ tử của Túy Ông đình khóc cầu chúng ta làm chủ, ngươi là người sai trước, chúng ta vì Túy Ông đình mà xuất đầu đương nhiên là có đạo lý. Đằng Vương Các chủ, quyết chiến ba ngày ba đêm, ngươi dù võ công cái thế, lúc này cũng là kiệt lực đi, nề tình quan hệ giữa ba nhà chúng ta, chúng ta không giết người. Ngươi tự phế võ công, chuyện này liên kết thúc.” Doanh Đài chủ nhân thản nhiên nói.


Các chủ liếc gã một cái, cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi dùng xảo ngôn đề giải vây cho chính mình, trên giang hồ tranh quyền đoạt lợi, đâu cần có cái gì gọi là đạo lý.” Lại liếc mắt nhìn Hoàng Hạc lâu chủ, “Ngươi cũng tỉnh lại đi, ta không ch.ết, Hoàng Hạc lâu người còn có đường sống, nếu ta ch.ết, bằng đầu óc của ngươi, lại càng không đấu được với hồ ly Doanh Đài này, nhìn kết cục của Túy Ông đình đi, gia chủ mới ch.ết vài ngày, môn hạ đệ tử toàn bộ thành lính hầu, vài ngày nay bị ta giết ch.ết, ngoại trừ đệ tử của Túy Ông đình và Hoàng Hạc lâu, có mấy người là đệ tử của Doanh Đài đâu.” Lời nói rất nặng, phàm là người có chút đầu óc đều nghe hiều, thế nhưng Hoàng Hạc lâu lại xuẩn như vậy, bằng không lúc trước cũng không làm ra cái chuyện chặn thuyền của y, ý tử trong lời nói của Các chủ hắn không hiểu, lại còn nổi trận lôi đình, giận dữ nói: “Ngươi giết môn hạ đệ tử của ta, ta sẽ đem ngươi bầm thấy vạn đoạn.” Nói, một đạo liền chém tới Các chủ.


“Không có thuốc nào chữa được bệnh ngu.” Các chủ thở dài một tiếng, thần sắc trong mắt lạnh hơn.


Doanh Đài chủ nhân theo sát, động tác của gã rõ ràng ưu mỹ hơn của Hoàng Hạc lâu chủ nhiều, tiêu sái không gì sánh được, tuy rằng đang ở trận chiến sinh tử, nhưng trên mặt mang theo tiếu ý, trong miệng nói: “Đằng Vương Các chủ, chẳng nhẽ ngươi không nhìn thấy vách núi này có chút quen mắt hay sao?” “Địa phương này... ta tựa hồ đã đi qua...” Các chủ bị lời của gã làm phân tâm, động tác nhất thời chậm nửa nhịp, lập tức nửa góc áo liền bị Hoàng Hạc lâu chủ một đao chém xuống.


Đây không phải là lần đầu tiên Các chủ đến Thanh Phong nhai, trên thực tế, trong thời gian hơn nửa năm đi tìm A Khí, y tổng cộng đi qua Thanh Phong nhai chín lần, lần đầu tiên chỉ là nhoáng cái mà qua, lần thứ hai dừng trong chốc lát, lần thứ ba dừng lại nửa giờ, càng về sau, thời gian dừng lại càng lâu, bằng không y cũng sẽ không khinh địch như vậy mà bị những người vây lấy.


Chỉ là y từ đầu tới cuối không thể nhớ rõ vì sao đối với Thanh Phong nhai lại có một loại cảm giác đặc biệt, tựa như ở đây từng phát sinh cái gì, khắc vào trong ký ức của y, lúc nào cũng nhắc nhở y.


Doanh Đài chủ nhân thấy chiêu này có hiệu quả, trên mặt tiếu ý càng đậm, nói: “Không nhớ rõ sao? Ngươi đã đến rồi... vừa nghĩ đến, bốn năm trước, là không, là năm năm trước...” Năm năm trước?


Các chủ hoảng hốt một chút, cánh tay trái bị Hoàng Hạc lâu chủ chém một nhát, nhất thời máu tươi nhuộm đỏ.


Năm năm trước phát sinh chuyện gì? Nhãn thần Các chủ đột nhiên co rút lại, năm năm trước y cùng sư phụ gặp mai phục, đối phương thủ đoạn xảo trá, đầu tiên là lợi dụng sơn đạo, sau đó lại dẫn khí độc, sư phụ quyết định thật nhanh, mang theo y chạy ra khỏi phạm vi khí độc, tìm một sơn động bức độc cho y.


Trong quá trình bức độc, đối phương truy tung tới, sư phụ vì đề y thoát mà tận lực chiến đấu đến ch.ết, y tuy rằng chạy được xa, nhưng lại vì độc phát tác mà mất đi thần trí, rồi ngã xuống vách núi... Các chủ đột nhiên cả người chấn động, chính là ở vách núi này, tuy rằng lúc đó thần trí y không rõ, nhưng đối với chỗ ngã xuống sau cùng này thì cho dù ch.ết y cũng không quên. Từ nơi này ngã xuống sau, thẳng đến khi trở lại Đằng Vương Các, y lại có nửa năm ký ức bị tiêu thất.


“Năm năm trước a, ở chỗ này, người bị độc ngất đi, bị ta dẫn người đuổi theo, ta hung hăng đâm ngươi một đao, đem ngươi ném xuống vách núi, ha ha ha...” Doanh Đài chủ nhân cuồng tiếu rộ lên, thần tình dữ tợn; “Ai biết ngươu cư nhiên mạng lớn như thế, không chỉ không ch.ết, lại còn trở về Đằng Vương Các, bất quá may mắn a, tàn độc trong cơ thể người vẫn còn tác dụng, phá hủy trí nhớ của ngươi, mới khiến cho ta có cơ hội...” Đúng lúc này, các chủ một tay nắm lấy đạo của Hoàng Hạc lâu chủ đang bổ tới, lưỡi đao thật sâu đâm vào trong lòng bàn tay, máu tươi lập tức theo thân đạo nhuộm đỏ một mảnh.


“Cảm tạ ngươi đã nói cho ta biết, không thì không biết bao giờ ta mới có thể nhớ lại.” hướng về phía Doanh Đài chủ nhân đột nhiên cười, dáng cười tràn ngập hàn ý, “Coi như là báo đáp, ta cho người ch.ết toàn thây.” Doanh Đài chủ nhân biến sắc, đang muốn nhắc nhở Hoàng Hạc lâu chủ lui về sau, khi đã muộn, Các chủ một chưởng bóp lấy yết hầu của Hoàng Hạc lâu chủ, bàn tay cầm lấy đao kia không để ý lưỡi đao sắc bén, hung hăng gập lại, Hoàng Hạc lâu chủ không kịp phản ứng, tiều phúc đã bị một đao đâm vào.


“Ngươi... ngươi...” Trong cổ họng trừ một chữ “người thì không nói được gì nữa, bởi vì lòng bàn tay Các chủ dụng thêm lực, siết chặt cố của hắn.
“Kế tiếp, là ngươi!” nhìn Doanh Đài chủ nhân, thật sâu nở nụ cười.


Doanh Đài chủ nhân không nói hai lời, quay đầu bỏ chạy, trong tử gia đình đài lầu các, vũ lực của gã là yếu nhất, nhưng khinh công lại cao nhất, đối mặt với một người đã bị trọng thương hơn nữa hao hết thể lực, đánh không lại mà còn không chạy thoát thì quả thực là chê cười.


“Ngươi còn nhớ rõ năm năm trước, sư phụ ta trong người trúng kịch độc, lại dùng cách nào để ngăn cản các người để ta đào tầu không?” Các chủ tựa như tuyệt nhiên không để ý đến gã muốn chạy trốn, chỉ không nhanh không chậm truy phía sau, thậm chí còn tâm tình nói chuyện phiếm.






Truyện liên quan