Chương 72: Trận chiến thật lớn
Một chuỗi âm thanh nuốt nước miếng vang lên.
- Sư huynh, làm thế nào bây giờ?
Một tên trong số đó căng thẳng hỏi, y sợ nếu tiếp tục đánh, sẽ đánh ch.ết tên Dương Khai này mất.
- Mẹ nó, đúng là đồ điên!
Ánh mắt của tên đệ tử Khí Động cảnh kia run run, nghiến răng nghiến lợi mà mắng,
- Mặc kệ, hắn dám lại đây thì đánh! Lần này nhất định phải đánh cho hắn ngất đi!
- Được!
Bốn tên còn lại đáp lại một cách thê thảm.
Trong lúc năm người đang vô cùng cảnh giác, bất giác cảm thấy từ đáy lòng dâng lên một cỗ hàn ý, ngay sau đó nhiệt độ trong mật thất cũng giảm đi rất nhiều.
Tiếng răng rắc vang lên từ bốn phía, năm tên kinh hãi quay đầu nhìn, chỉ thấy vách tường, nền đất của mật thất đã đóng một lớp băng mỏng.
- Thế này là thế nào?
Một tên ngờ vực lên tiếng, ngay sau đó thì rùng mình một cái.
“Ầm” một tiếng, cánh cửa căn mật thất bị một cước đá văng.
- Ai!
Tên đệ tử Khí Động cảnh của Chấp Pháp Dường kia quát lên một tiếng, quay đầu nhìn, lập tức cái miệng há to ra như quả trứng vịt, làm sao cũng không ngậm lại được.
Tuy rằng nhiệt độ trong phòng thấp đến phát run, giống như mùa đông giá rét, nhưng trên trán tên này lại lấm tấm mồ hôi lạnh, ngơ ngẩn nhìn nữ tử xuất hiện ở cửa phòng, lắp bắp nói:
- Tô… Tô Nhan sư tỷ!
- Tô Nhan sư tỷ?
Sắc mặt của bốn tên còn lại cũng thay đổi dữ dội, theo ánh mắt của y nhìn ra, quả nhiên nhìn thấy một nữ tử quốc sắc thiên hương, dung nhan thanh khiết lạnh lùng, người mặc bạch y đang đứng ở đó.
Nàng giống như đóa Tuyết Liên hoa thuần khiết đang nở rộ trên tuyết sơn, tuyên cổ bất hóa, mang theo một cỗ hàn ý xuống nhân gian, cao quý như vậy, thanh khiết lạnh lùng như thế. Đôi mắt đẹp lướt qua, trong lòng năm tên tự nhiên xuất hiện cảm giác tự xấu hổ, đều không tự chủ mà cúi đầu xuống.
Tô Nhan mới vừa vội vàng trở về từ chợ Hắc Phong, căn bản không kịp điều tr.a rõ ràng tình hình của chuyện này, cứ tưởng Tô Mộc cũng bị áp vào sâm ngục. Sau khi phong phong hỏa hỏa kéo đến, mới phác giác được ở đây có dấu tích của một cuộc chiến, lập tức tới xem tình hình.
Sau khi mở cửa phòng, tình hình lọt vào tầm mắt khiến lòng nàng run rẩy.
Bên trong có sáu người, năm người trong đó là đệ tử Chấp Pháp Đường, một người ở Khí Động cảnh nhị tầng, bốn người ở Khai Nguyên cảnh cửu tầng, còn có một người toàn thân đẫm máu, y phục rách tả tơi, chao đảo đứng đó, chỉ có điều trong đôi mắt kia lại có một cỗ ý chí bất khuất vô cùng.
Người này… mình đã từng gặp!
Dương Khai! Có một lần Tô Mộc đã đưa hắn đến chợ Hắc Phong, hắn chính là đệ tử thí luyện đã đánh bại Thành Thiếu Phong!
Suy nghĩ thăm dò, vừa nhớ ra một chút, Tô Nhan liền không ngừng kinh hãi. Nàng nhìn thấy rõ ràng Dương Khai thương tích đầy mình, những vết thương này tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng với thực lực hiện giờ của hắn, tuyệt đối không thể đứng dậy nổi, đáng lẽ đã sớm gục xuống rồi mới đúng.
Rốt cuộc ý chí cứng cỏi đến mức nào, mới có thể khiến cho hắn bị thương nặng như vậy mà không đổ ngã?
Trong chốc lát, Tô Nhan đã biết toàn bộ những gì xảy ra trong căn mật thất này. Rất ít khi trong lòng dậy sóng, lần đầu dâng lên một chút bực bội không nói thành lời.
Thân hình vừa lướt qua, Tô Nhan đã tới bên Dương Khai, một tay đỡ hắn, nguyên khí lạnh như băng rót vào, khống chế thương thế nội thể ngoại thể của hắn.
Nhắc tới cũng kỳ quái, cảm giác lạnh buốt vừa khuấy động, khí huyết toàn thân Dương Khai quay cuồng nhưng lại nhanh chóng bình phục trở lại, tinh thần mê man cũng lập tức tỉnh táo lại không ít.
Hương thơm thuần khiết vương vấn ở đầu mũi, Dương Khai quay đầu nhìn Tô Nhan đứng bên cạnh mình, gương mặt dữ tợn dần dần bình thản lại. Vị sư tỷ này kì thực cũng không cao, thấp hơn mình nửa cái đầu, nhưng lúc nàng ở bên cạnh mình, Dương Khai lại cảm nhận được sự bình lặng mà trước nay chưa từng có.
Giống như đặt mình vào một không gian mênh mông trong tuyết sơn, chỉ cảm thấy mát mẻ khoan khoái, tất cả huyên náo trên thế gian này đều biến mất không còn hình bóng. Có nàng bên cạnh, Dương Khai không tự chủ được trào dâng một suy nghĩ muốn nắm tay nàng, quy ẩn núi rừng.
- Ai ra tay?
Thanh âm thản nhiên lạnh lùng của Tô Nhan vang lên.
Năm tên Chấp Pháp Đường run rẩy, tên này nhìn tên kia, cúi đầu nói:
- Tất cả đều ra tay.
Ở trước mặt Tô Nhan, dường như nói dối là không tôn trọng nàng. Khí chất và uy nghiêm cao quý, nghiêm nghị bất khả xâm phạm kia, khiến bọn chúng không dám không nói thật.
Tô Nhan khẽ gật đầu:
- Tốt lắm!
Nói xong, lại chỉ đỡ lấy Dương Khai xoay người, bước từng bước ra khỏi mật thất.
Đến khi bóng Tô Nhan biến mất, năm người mới thở phào nhẹ nhỏm, tất thảy đều có cảm giác như sống sót sau kiếp nạn.
Nhưng còn không đợi năm tên vui mừng, tên nào tên nấy đều bỗng nhiên cảm thấy ở chỗ ngực chợt lạnh, cúi đầu nhìn, chỉ thấy chỗ ngực đó không biết từ khi nào đã thêm một chấm băng sương, ngay sau đó, chấm băng sương này nhanh chóng lan rộng, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một băng hoa to bằng nửa bàn tay.
“Xoạt” một tiếng, năm băng hoa cùng lúc vỡ vụn, năm tên kêu lên đau đớn, sắc mặt tái nhợt, ngã quỵ xuống đất, chỉ cảm thấy nguyên khí toàn thân đột nhiên tiêu tan theo sự vỡ vụn của băng hoa, hơn nữa trên người còn bị thương không nhẹ.
- Thật là mạnh! Không hổ là đệ nhất tam phái!
Tên đệ tử Khí Động cảnh của Chấp Pháp Đường kia sắc mặt trắng bệch, bị đông cứng run lẩy bẩy, lòng còn sợ hãi.
Y căn bản không nhìn ra được rốt cuộc là Tô Nhan động thủ vào lúc nào, cuối cùng là không hay không biết như thế mà trúng chiêu.
Nếu không phải tính tình của vị sư tỷ này lãnh đạm, e rằng hôm nay không phải chỉ bị thương đơn giản như vậy. Với thực lực của nàng muốn lấy mạng của mấy người mình, thực sự dễ như trở bàn tay.
Bên ngoài mật thất, Dương Khai vẫn loạng choạng bước từng bước đi về phía trước, nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh, kinh ngạc quay đầu liếc nhìn Tô Nhan:
- Tỷ hạ thủ với bọn chúng?
Tô Nhan chớp chớp hàng lông mi dài:
- Ừ. Ngươi không sao chứ?
- Không sao.
Dương Khai gật đầu,
- Đúng rồi, tỷ cũng đưa bọn Lý Vân Thiên ra đi.
- Tô Mộc đâu?
Tô Nhan hỏi.
- Không biết.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu,
- Y không bị giam giữ, chắc là được đưa về rồi, đám người đó không dám động đến Tô Mộc đâu.
Nghe vậy, Tô Nhan mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người đi về hướng sâm ngục, không bao lâu đã đi đến nơi giam giữ bọn Lý Vân Thiên. Một đám người nhìn thấy Dương Khai và Tô Nhan cùng xuất hiện, lại thân mật như thế, lập tức bị làm cho kinh hãi đến rơi cả tròng mắt, quên luôn cả thở.
Trời ơi! Nếu có thể cho ta và Tô sư tỷ thân mật như vậy, có bị người ta đánh ch.ết cũng can tâm tình nguyện! Đám người Lý Vân Thiên hâm mộ muốn sống muốn ch.ết.
- Ra hết cả đi.
Tô Nhan phất tay chặt đứt khóa nhà lao.
- Ờ…
Đám người đáp một cách vô thức, mười mấy cặp mắt không ngừng nhìn quanh khắp người Dương Khai và Tô Nhan.
Dù tâm tính của Tô Nhan bình thản thế nào, bị bọn họ nhìn như vậy, vẻ mặt cũng có chút không tự nhiên.
- Đi, ta đưa các người ra ngoài.
Tô Nhan lạnh lùng, dìu Dương Khai đi trước, bọn Lý Vân Thiên theo sau.
Không bao lâu, đám người đã đi ra khỏi sâm ngục, ánh mặt trời chiếu đến, mọi người đều nheo mắt lại. Nhưng bên ngoài sâm ngục, gần trăm đệ tử Chấp Pháp Đường đang bày trận địa chờ sẵn ở đó, từng đám từng đám bao vây lối ra.
- Trận chiến thật lớn!
Dương Khai cười lạnh một tiếng,
- Lần này e là để đối phó với tỷ rồi?
Tô Nhan không trả lời, chỉ thản nhiên nhìn quét qua mọi người, vẫn đỡ lấy Dương Khai đi thẳng về phía trước.
Nơi đi qua, không tên nào dám chặn, tất cả các đệ tử Chấp Pháp Đường đều lộ vẻ sợ hãi, chủ động tản ra nhường lại lối đi.