Chương 6-2
Thiên Vũ bảo, là chuyện gì?
Ánh mắt Trương Thư Thần lặng lẽ.
“Lúc trước tôi không nói với anh vì anh sẽ không tin tôi. Giờ tôi sắp đi, không cần phải lừa dối anh. Anh có biết Tân Đông không?”
Thiên Vũ từng nghe qua. Tân Đông là băng đảng xã hội đen hoạt động ở khu vực Giang Hán, từng phát triển rất mạnh, sau đó vì một vụ án, liên quan đến một người nổi tiếng, bị những bên liên quan ở vùng kiểm soát nhưng không áp chế hoàn toàn, nghe nói sau lưng có hậu thuẫn. Khi Đầu báo và Thiên Vũ nói chuyện phiếm từng nhắc tới, Đầu báo nói nếu ở Hán Thành này còn có gì không thoải mái thì chính là Tân Đông này. Nếu Tân Đông vừa ý với Hán Thành thì đây là cục diện một núi hai hổ, nhưng Tân Đông và Đầu báo không giống nhau, Đầu báo đi trên con đường tối, Tân Đông đã có “quan sáng”. Quan sáng là gì, Đầu báo không nói rõ nhưng Thiên Vũ cũng hiểu được.
Trương Thư Thần nói: “Chu Tiểu Châu là người của Tân Đông. Long Hạo cũng thế.”
Thiên Vũ không nói gì, chỉ cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm.
“Tôi biết anh không tin. Cứ coi như nghe thấy vậy. Chu Tiểu Châu vào Hoàng Long là do Tân Đông bảo A Hạo sắp xếp, bọn họ muốn làm gì ở Hoàng Long thì tôi không rõ lắm. Hai người bọn họ giả vờ là một đôi, thuê phòng ở bên ngoài là để liên lạc với Tân Đông. Lần bị anh bắt gặp không phải là lần đầu đâu.”
Thiên Vũ dừng lại một chút.
“Sao cậu lại biết chuyện này?”
Trương Thư Thần im lặng một chút.
“Tôi và Chu Tiểu Châu từng lên giường với nhau, nghe được cậu ta nói.”
Thiên Vũ nhìn cậu ta.
“Tôi nghe thấy Chu Tiểu Châu gọi điện cho Tân Đông ở ký túc xá. Chu Tiểu Châu lôi kéo tôi. Cậu ta nói anh và Tiêu Nam đùa cợt tôi, tôi căm ghét hai người. Cậu ta thấy tôi chưa nói ra ngoài nên tin tôi, muốn tôi che giấu giúp bọn họ. Trước khi Chu Tiểu Châu và Long Hạo biết nhau, Long Hạo có phải người bên Tân Đông không thì tôi không rõ, Chu Tiểu Châu nói Long Hạo làm việc này là có điều kiện, một trong các điều kiện chính là muốn Tân Đông bảo vệ bạn gái anh ta, anh ta mới từ chối anh, làm mất lòng sếp Tiêu, sợ hai người sẽ làm gì bất lợi với bạn gái anh ta.”
Thiên Vũ không lên tiếng, Trương Thư Thần tiếp tục.
“Tân Đông vốn muốn bảo Long Hạo thân thiết trực tiếp với anh, Long Hạo không đồng ý. Chu Tiểu Châu nói hình như Long Hạo và Hoàng Long từng có thỏa thuận gì đó nhưng Long Hạo không chịu nói, cậu ta chỉ biết Long Hạo có quan hệ với Kim Mậu.”
“Sau khi anh đuổi Long Hạo đi, Chu Tiểu Châu nói Long Hạo sẽ không rời Hán Thành. Cậu ta không cho tôi biết lí do. Mà … địa chỉ công trường của A Hạo là tôi đưa cho người công ty anh. Tôi biết anh tìm anh ta nên đi tìm Chu Tiểu Châu. Cậu ta cho tôi biết địa chỉ của Long Hạo.”
Trương Thư Thần nói xong thì im lặng một lát.
“Tôi chỉ biết đến vậy thôi. Thật hay không anh có thể đi hỏi. Lúc trước tôi muốn nói, lại sợ anh cảm thấy tôi đang ghen, nói vớ nói vẩn. Hôm nay tôi đi rồi, nói ra, anh sẵn lòng tin thì sẽ tin, không tin thì cứ coi như tôi bịa ra vậy.”
Trương Thư Thần ngừng lại, giọng nói cũng nhỏ dần.
“Anh Thiên, tôi biết trong lòng anh có Long Hạo. Tôi không muốn anh chẳng biết gì cả. Anh ta không phải người đơn giản. Sau này anh nên đề phòng chút đi.”
Thiên Vũ chỉ nghe.
Trương Thư Thần nói xong lời này thì bước đi.
Sau đó Thiên Vũ cũng không dành thời gian suy nghĩ lời của Trương Thư Thần.
Nếu là một tháng trước thì hắn sẽ lập tức đi tìm Chu Tiểu Châu để hỏi đến ngọn nguồn. Hoặc là cẩn thận cân nhắc các chi tiết trong lời nói của Trương Thư Thần xem có lỗ hổng nào hoặc tìm hiểu xem sự việc có khớp không.
Thế nhưng hiện giờ hắn nghe thì chỉ nghe thôi, không hề suy nghĩ gì.
Có thể những điều Trương Thư Thần nói đều là sự thật, cũng có thể là thổi phồng, mà cũng có thể là bịa đặt. Thì có sao? Thiên Vũ nghĩ. Long Hạo đã không còn quan hệ với hắn nữa. Tương lai của cậu thế nào đều không liên quan đến hắn, quá khứ cậu thế nào càng chẳng liên quan đến hắn. Hiện giờ nghĩ đến người này là hắn thấy mệt. Hắn đã không còn sức đi ép buộc A Hạo lần nữa, cũng không muốn ép buộc bản thân thêm lần nữa.
Vì thế Lý Thiên Vũ không phản ứng gì. Hắn quẳng chuyện này ra khỏi đầu.
Công ty biểu diễn của Thiên Vũ thành lập, lúc hắn bận rộn với công ty mới đi vào hoạt động, Đầu báo tìm đến hắn. Đầu báo đề xuất đầu tư vào công ty biểu diễn của hắn, Thiên Vũ vô cùng kinh ngạc.
Hắn đã từng suy tính muốn tận dụng chợ đen để hoạt động tài chính, nhưng sau đó cảm thấy quá mạo hiểm, hơn nữa cũng không muốn dính dáng quan hệ lợi ích với xã hội đen như Đầu báo nên lại thôi. Không ngờ ấy vậy mà Báo đầu chủ động tìm đến hắn, ngỏ ý hứng thú với kinh doanh giải trí, muốn trở thành cổ đông của công ty.
Thiên Vũ nói chuyện xã giao với Đầu báo, trong lòng lại cân nhắc mục đích thật sự của Đầu báo.
Hắn biết Đầu báo có thể hợp ý một thứ còn chưa tượng hình, đến cả việc kinh doanh thật sự còn chưa tính đến, chẳng qua chỉ là một công ty mới lần đầu tiên tiếp cận với biểu diễn và kinh doanh vé thì cũng không đơn giản là “có hứng thú” như ông ta nói bề ngoài. Lúc trước Đầu báo vào Hoàng Long, nguyên nhân mà Tiêu Nam nói cho Thiên Vũ, Thiên Vũ cũng biết đó không phải lí do thật sự.
Căn cứ vào tư duy của Đầu báo, với thế lực ở Hán Thành e rằng không chỉ vừa ý với việc làm ăn ngầm tại Hoàng Long. Thiên Vũ vẫn nghi ngờ Đầu báo và Tiêu Nam còn làm ăn khác, nhưng chuyện này không phải việc hắn nên hỏi đến, mà hắn cũng không muốn biết.
Giờ Đầu báo tìm đến hắn, Thiên Vũ không thể không nghĩ liệu có phải giống kiểu làm ăn với Tiêu Nam, thực chất lại có mục đích khác.
Nhưng Thiên Vũ chờ Đầu báo mở miệng mãi thì từ đầu đến cuối ông ta không nói chuyện khác, hình như đơn giản chỉ muốn đầu tư để rửa tiền.
Thiên Vũ cân nhắc mấy ngày rồi đồng ý với Đầu báo. Hắn biết một khi Đầu báo đã vừa ý thì sớm muộn mình cũng không có đường từ chối.
Đầu báo đầu tư không ít, hơn nữa còn làm trung gian giới thiệu kinh doanh biểu diễn nghệ thuật trong nước, chỉ có nửa năm ngắn ngủi đã mở rộng công ty biểu diễn của Thiên Vũ thành tập đoàn biểu diễn nghệ thuật.
Tiêu Nam nhìn kế hoạch kinh doanh tỉ mỉ chu toàn của Thiên Vũ, không nói gì, chỉ mỉm cười. Thiên Vũ cũng không nói nữa, chờ hắn lên tiếng.
Sau đó Tiêu Nam chỉ cho hắn một chữ đơn giản: “Được.”
Thỉnh thoảng Thiên Vũ nghĩ liệu mình có hấp tấp quá không, thể hiện quá mức vội vàng, rõ ràng.
Nhưng hắn nghĩ Tiêu Nam cũng hiểu rõ, một ngày nào đó hắn không còn giá trị với Tiêu Nam, hai người đều đi con đường khác nhau.
Đến lúc đó Tiêu Nam sẽ đá văng hắn đi. Về điểm này, Thiên Vũ cũng không nghi ngờ gì. Hắn không có động thái gì thì sớm muộn Tiêu Nam cũng sẽ có động thái. Chẳng qua hắn không mong đến lúc cuối Tiêu Nam lại giở trò gì.