Chương 4: Lục Thiên Minh
Ùn… ục…
Cái bụng đói của hắn không hiểu sao lúc này lại kêu to đến tợn. Hắn xấu hổ mà gãi gãi đầu rồi nhìn nó cười. Con rồng nhỏ dường như cũng hiểu được suy nghĩ của hắn, nên nó khẽ uống người bay đi. Hắn kinh hãi vội vàng chạy theo nó. Nhưng dù hắn có cố sức đến như thế nào cũng không có cách nào bắt kịp. Đôi mắt hắn mở tròn mà trố lên nhìn. Một con tiểu kim long to chừng nắm tay người lớn đang quần nhau với một con thỏ lông đỏ, phải to hơn nó sấp hai lần.
Khè… khè…
Con rồng nhỏ khạc ra một mồi lửa đốt trụi lớp lông đỏ của con thỏ. Một mùi thịt khét lẹt xông thẳng vào mũi làm hắn cảm thấy khó chịu. Con rồng nhỏ dùng lấy hai cái chân trước của mình kẹp vào người con thỏ rồi ném qua cho hắn. Hắn nhìn miếng thịt cháy đen trước mắt, mặt không khỏi xám lại:
-Như thế này làm sao mà ăn?
Con rồng nhỏ vẻ mặt đầy ủy khuất nhìn hắn. Hắn không khỏi thương yêu mà vuốt ve lấy cái đầu nhỏ của nó, rồi dịu giọng lại nhắc nhở:
- Tiểu Long ngoan! Ngươi lần sau không cần phải phun lửa ra giết nó, chỉ cần bắt sống về đây cho ta là được!
Con rồng nhỏ làm ra vẻ hiểu ý, nó dụi dụi cái đầu nhỏ của mình vào trong tay hắn, rồi vui vẻ uốn người bay đi một lần nữa. Hắn cũng không dám lơ là để lại nó một mình trong chỗ dã lĩnh này. Đặc biệt là quanh đây lại còn sự xuất hiện của hai con quái thú rất đáng sợ. Lần này Tiểu Long cũng không làm hắn thất vọng, chỉ thấy nó lượn một vòng trong chân đã kẹp về một con thỏ lông đỏ khác. Loại dã thú này cũng không phải là mấy loài phàm thú mà A Khờ hắn từng thấy qua, đây là một loài ma thú cấp thấp, chỉ sinh sống lân cận ở những khu vực núi lửa hoạt động. Hắn không biết, nên là vừa thấy con thỏ được Tiểu Long vứt bỏ xuống đất liền xách ra chỗ gần bờ suối mà mần thịt. Con thỏ vốn dĩ chỉ vì bị Tiểu Long dọa sợ mà ngất đi, khi nó phát hiện mình bị một tên phàm nhân nắm trên tay thì liền dùng sức mà vụt chạy mất. A Khờ bị bất ngờ nên là không có kịp phòng bị. Con thỏ chạy xổng làm hắn cảm thấy vô cùng mất mặt. Hắn tức giận mà lầm rầm niệm chú ngữ ở trong miệng. Một luồng long khí từ trong người hắn bộc phát ra ngoài, dọa cho con thỏ nhỏ sợ hãi vỡ mật ch.ết ngay tại chỗ. Hắn vui vẻ mà chạy tới xách tai con thỏ cầm trên tay:
- Ha ha, quả nhiên là con rồng cái đó không có lừa ta! Không ngờ môn bí pháp của nó lại lợi hại đến như vậy!
Con rồng nhỏ đang bay tới cảm nhận được khí tức trên người hắn không khỏi làm sợ run lên. Nó chui vào một hốc cây gần đó mà cuộn tròn lại, rồi ngốc đầu ra len lén nhìn hắn. Trong tâm hồn bé nhỏ của nó hiện lên một cái ý nghĩ vô cùng kiên định:
-Mụ mụ của ta thật lợi hại! Sau này lớn lên ta cũng nhất định phải lợi hại như vậy mới được!
A Khờ mới lần đầu sử dụng bí pháp, hắn không biết cách thu phát tự nhiên nên là sau khi bí pháp được thu hồi sắc mặt hắn cũng trở nên tái nhợt, cơ thể bắt đầu rơi vào trạng thái suy yếu tạm thời. Cũng may là trong người hắn còn một giọt long huyết còn chưa hoàn toàn bị phân hóa, nên quá trình suy yếu cũng chỉ diễn ra trong chốc lát, sắc mắt hắn cũng bắt đầu biến chuyển hồng hào trở lại. Hắn thầm nhủ trong lòng:
- Nguy hiểm thật, món “đồ chơi” này cũng thật là phiền phức, lần sau ta phải hạn chế dùng nó mới được.
Ục… ục…
Cái bụng hắn lúc này lại bắt đầu sôi lên. Hắn ngay lập tức vứt bỏ mấy cái suy nghĩ lung tung trong đầu mà chạy nhanh ra suối làm thịt thỏ đem về. Chỉ trong chốc lát mùi thịt nướng đã lan tỏa ra xung quanh, con rồng nhỏ còn đang rụt rè nấp ở trong hốc cây lúc này cũng bị mùi hương hấp dẫn mà chạy ra ngoài. Hắn vừa thấy cái vẻ mặt tham ăn của nó thì không khỏi buồn cười:
- Ngươi đói rồi sao?
Con rồng nhỏ khẽ gật gật cái đầu rồi dụi vào lòng bàn tay của hắn làm nũng. Hắn gõ nhẹ lên đầu nó, sau đó xé nguyên một cái đùi thỏ đặt lên một cái lá chuối đưa cho nó. Nó vui vẻ cạ cạ người vào tay hắn, rồi nhanh chóng lao tới há cái miệng ra nuốt ực một phát. Nguyên một cái đùi thỏ so với đầu của nó còn to hơn một chút, không hiểu làm cách nào mà bị nó nuốt gọn vào trong bụng. Nó vừa nuốt xong một cái đùi thỏ, ánh mắt lại chăm chú nhìn lên phần thịt trên tay của hắn. Hắn không khỏi trợn ngược mắt lên nhìn nó. Rồi bất đắc dĩ ném nguyên cả nửa thân con thỏ đưa cho nó, hắn chỉ tự chừa lại cho mình một cái đùi thỏ vừa đủ một bàn tay. Sau khi đánh chén no nê, con rồng nhỏ nằm ưỡn bụng ra đất mà đánh ợ mấy cái liền hồi. Hắn nhìn cái bụng đang căn phồng của nó không khỏi liếc mắt mắng:
-Tiểu tử ngươi đúng là cái loại con mắt to hơn cái bụng!
Nó không biết mấy câu mắng chửi của hắn có ý nghĩa gì. Nó chỉ cảm thấy cuộc đời nó sau này sẽ rất là hạnh phúc. Vì sau này, mỗi ngày nó đều có món ngon để ăn. A Khờ mà biết ý nghĩ trong lòng của nó, hắn chắc chắn sẽ mắng ch.ết nó.
Khò… khò…
Tiếng ngáy đều đều của con rồng nhỏ làm cho cảnh rừng càng thêm u tịch. A Khờ ngã người nằm ngay bên cạnh, ánh mắt nhìn nó có chút yêu thích:
- Nếu ta có thể vô ưu vô lo như ngươi vậy thì tốt biết mấy. Thế giới này dường như không còn là thế giới mà ta đã từng sinh sống nữa. Ta không biết con đường phía trước phải đi như thế nào. Chỉ có thể chờ đợi đến lúc ngươi trưởng thành thì có lẽ mọi thứ sẽ được giải đáp. Trước lúc đó, chúng ta có thể bình yên mà sống qua ngày như thế này cũng tốt rồi.
Mấy ngày sau đó, A Khờ dẫn theo Tiểu Long đi lang thang ở trong rừng, vừa săn ma thú, vừa làm quen với cuộc sống hiện tại. Thời gian chậm rãi trôi qua, Tiểu Long mỗi ngày một lớn thêm ra. Còn A Khờ hắn thì mỗi ngày một vất vả hơn. Xem ra công việc làm bảo mẫu này cũng chẳng dễ làm chút nào. Tính đến hiện tại, hắn và Tiểu Long ngây ngốc trong chốn hoang lâm dã lĩnh này cũng đã gần một năm thời gian. Trong khoảng thời gian này, Tiểu Long từ một quả trứng mới được sinh ra đã trưởng thành dài hơn một trượng, thân hình cũng trở nên mập mạp hơn rất nhiều. Đặc biệt là khẩu phần ăn của nó lại càng thêm lớn. A Khờ nhìn con lợn rừng so với hắn còn muốn to hơn một chút mới vừa được con rồng nhỏ đem về thì không khỏi mắng:
- Con đây đã là con thứ ba trong ngày rồi đó! Ngươi có phải là đói đến phát ngốc luôn rồi hay không? Từng này thức ăn làm sao ngươi có thể tiêu hóa cho hết được chứ?
Hắn miệng thì mắng như vậy, nhưng tay chân lại rất nhanh nhẹn. Chỉ cần chưa đến một khắc thời gian thịt của con lợn rừng đã bị phân thành từng khối rất rõ ràng. Con rồng nhỏ khe khẽ dụi dụi cái đầu đã to hơn nấm tay người lớn của nó vào chân hắn, rồi trong miệng nó nhả ra một viên đá màu huyết hồng hình lục giác. Hắn nhìn mãi cũng không biết đó là vật gì mới lấy làm lạ mà hỏi nó:
- Đây là thứ gì? Sao từ trước giờ ta chưa thấy qua?
Con rồng nhỏ lắc lắc cái đầu, nó cũng không biết đây là thứ gì. Nó chỉ biết thứ này đối với nó rất là quan trọng. Thứ này là vật mà nó đã tìm thấy được bên cạnh thi thể của một con ma thú trong lúc truy đuổi theo mấy con yêu trư. Nó không rõ cái xác ma thú này cấp bậc như thế nào, nhưng xung quanh cái xác hơn một dặm không có bất kỳ một con ma thú nào dám lai vãng đến gần, khí tức trên cái xác cũng làm nó có chút cảm giác bất an. Khi lấy được viên đá, nó rất muốn trực tiếp nuốt xuống bụng. Nhưng nó nghĩ vật này rất có thể có tác dụng đối với “mụ mụ” của nó, nên nó mới quyết định đem về hỏi hắn. Thấy ánh mắt của nó nhìn viên đá hình lục giác mà không nỡ rời ra, hắn làm sao còn không hiểu tính khí của con rồng nhỏ này. Hắn khẽ gõ lên đầu nó rồi mắng:
- Tên tiểu tử nhà ngươi nghĩ thật tốt a, ta cần thứ này làm gì? Ngươi cần thì cứ lấy mà dùng đi, đưa cho ta thì ta vứt đi đấy!
Thấy động tác của hắn con rồng nhỏ không khỏi hoảng sợ mà lao tới ngậm lấy viên đá vào trong miệng, rồi đánh ực một cái nuốt gọn xuống bụng. Hắn không khỏi trợn ngược mắt lên nhìn nó.
- Thứ này không phải là thịt cá nha, ngươi nuốt vào như vậy không phải là có chuyện gì rồi đó chứ?
Con rồng nhỏ lắc lắc cái đầu mà không có trả lời. Nó im lặng nằm bẹp xuống đất, cái miệng ngáp ngáp, đôi mắt lim dim như muốn buồn ngủ. A Khờ sợ nó xảy ra chuyện nên là cố gắng ngồi đó mà trông chừng. Hắn thấy hơi thở của nó bắt đầu trở nên đều đều, biết đây chỉ là triệu chứng ăn no buồn ngủ của nó nên hắn cũng có chút an tâm. Hắn thấy chỗ này cũng tương đối an toàn nên để nó nằm đó một mình, rồi hắn vác theo mấy khối thịt lợn đi ra phía bờ suối rửa sạch. Mùi thịt nướng lại bốc lên nghi ngút, con rồng nhỏ dường như cũng cảm nhận thấy mùi thịt thơm lừng xông vào mũi. Chỉ có điều lần này nó lại lười biếng hừ nhẹ rồi ngủ thiếp đi. A Khờ có cảm giác hơi chút tẻ nhạt. Hắn vừa đem một khối thịt lợn nhét vào trong miệng, vừa lẩm bẩm một mình:
- Ăn mấy món thịt này càng lúc cảm thấy có chút là lạ, hình như vẫn là cứ thiêu thiếu thứ gì đó. Phải chi lúc này có một bình rượu ở chỗ này để nhâm nhi thì ngon phải biết.
Hắn đang mường tượng ra một cái mỹ cảnh thật đẹp, đột nhiên một tiếng động nhẹ làm hắn cảm thấy buồn bực:
- Hừ, mấy con thỏ nhỏ ch.ết tiệc này thật là không biết điều. Bọn bây nghĩ rằng lão tử không mần thịt được bây chắc!
Hắn hừ hừ trong miệng rồi ném ngay miếng thịt đang nhai dở xuống đất, lao nhanh vào trong bụi cây mà chụp tới. Thứ hắn chụp phải lần này cảm giác không giống như mọi khi. Cái cảm giác như là hắn chụp lấy một vật gì đó vừa tròn lại vừa mịn, nơi tay còn có cảm giác âm ấm. Hắn vô ý thức mà rụt tay trở về. Một đôi mắt ngọc to tròn nhìn lên khuôn mặt của hắn. Giọng nàng yếu ớt phát ra từ trong cái miệng khô cằn:
- Cứu…
Rồi nàng ngã khuỵu xuống đất.