Chương 27: Sinh tử trận
Hắn mơ màng chìm vào trong hỗn loạn. Hắn không hiểu tại sao con dao đó lại có thể đâm xuyên tim của mình. Tên giết người và ả đàn bà lẳng lơ đang ở trước mặt, vậy thì ai là người đâm con dao đó? Hắn tự hỏi mà không tìm được câu trả lời cho chính mình. Những thứ hình ảnh hỗn loạn trong đầu làm cho tâm trí của hắn bắt đầu mê muội dần. Rồi đột nhiên hắn gồng mình quát lớn:
- Không đúng, không đúng! Ta đang bị vây trong ảo trận, làm sao ta có thể ch.ết được! Khốn kiếp, phá cho ta!
Hắn gào rống mà ra sức vận chuyển linh lực thông qua các đường kinh mạch mà truyền vào trong từng thớ cơ bắp.
- A... A Khờ ta nhất định không thể ch.ết, tuyệt đối không thể ch.ết! Ha ha ha, ta là bất tử! Ta không thể ch.ết! Phá!
Chỉ một chữ "phá" cuối cùng của hắn ảo trận dường như ngay lập tức bị phá vỡ. Tiểu cô cô bị phản phệ mà phun ra một bụm máu tươi, ánh mắt nàng nhìn hắn không hề tức giận mà còn rất hưng phấn. Nàng lau vội vết máu trên miệng, rồi hé môi ra cười:
- Hì hì, tên tiểu tử này chơi rất vui! Hắn có thể nhanh như vậy phá được ảo trận của ta, lần này ta phải đổi lại trận khác mà áp hắn mới được. Hừ, cô cô ta không thể để mất mặt như vậy được. Đổi trận!
Nàng vừa nói tay vừa phất lệnh kỳ mà chuyển đổi trận pháp. Xuân Nhi chỉ đừng ngoài nhìn mà thấp thỏm không chịu được.
- Không xong rồi, không xong rồi! Hai người này cứ tiếp tục như vậy thì kiểu gì cũng có người bị thương. Cô cô thì không thể bị thương được. Mà hắn thì càng không thể nào. Ta phải làm sao đây, làm sao đây!
Nàng đứng một bên mà gấp như đang ngồi trên đóng lửa vậy.
- Sinh tử trận, nhốt cho ta!
- Sinh tử trận... sinh tử trận... Cô cô ngươi thật sự điên rồi sao? Đây là sinh tử trận a, một khi hắn không phá được trận này thì hắn ch.ết chắc rồi. Nhưng nếu hắn phá trận ra ngoài thì tu vi của người cũng sẽ bị phế bỏ a! Đây là người muốn cùng hắn tử chiến hay sao?
Tiểu cô cô vẫn đang chỉ huy lệnh kỳ nên không thể phân tâm được. Đợi đến khi nàng bố trận xong xuôi rồi mới quay lại liếc nắt nhìn đứa cháu gái của mình:
- Hừ, ngươi gấp cái gì mà gấp? Đây chỉ là trận pháp mô phỏng thôi, ngươi nghĩ sinh tử trận này dễ bố trí lắm hay sao?
- Nhưng mà...
Nàng định nói nữa liền bị cô cô ngăn lại:
- Không cần lo, ta tự có chừng mực của mình. Chỉ là kiểm chứng thực lực của đứa cháu rễ này một chút thôi!
Nghe nói đến đây mặc dù trong lòng đang lo lắng nhưng nàng cũng không khỏi xấu hổ mà nói:
- Ta đây với hắn có quan hệ gì đâu, cô cô đừng có nói bậy!
- Hừ, hai ngươi các ngươi còn chưa có quan hệ gì mà đã ôm nhau chặt như vậy ở trong phòng của ta rồi. Chờ ngươi và hắn có cái gì thì chẳng phải ta cũng lên chức bà bà rồi sao?
- Cô cô...
Nàng mặt lúc này đỏ đến mang tai. Trong khi đó, A Khờ vừa mới phá xong ảo trận lại đột nhiên thấy mọi thứ xung quanh biến đổi trở về lại lúc ban đầu. Hắn thấy mình vẫn đứng ở trong phòng của vị tiểu cô cô kia. Chỉ có điều là căn phòng lúc này lại trống rỗng không có một bóng người. Hắn nghi ngờ nhìn quanh, rồi tự lẩm bẩm trong miệng:
- Trận pháp phá xong rồi tại sao lại không thấy người ở đây nhỉ?
Hắn đang định bước ra khỏi phòng, đột nhiên linh cảm nói cho hắn biết phía trước có nguy hiểm nên hắn vội vàng rút chân về lại. Vừa kịp lúc cả căn phòng lần nữa biến mất, mà thay vào đó là một cái đồ hình bát quái bao trùm xung quanh. Khoảng không trước mặt hắn cũng biến thành hai màu trắng đen vô cùng quái dị. Hắn lúc này mới biết thì ra là mình vẫn còn bị vây trong trận.
- Không phải chứ? Cái bà điên này thật muốn đùa ch.ết ta sao? Ta với ngươi vốn không thù không oán a! Ngươi làm ơn đừng có chơi đùa kiểu này chứ!
Đúng lúc này giọng nói của nàng vang lên nhắc nhở hắn:
- Tiểu tử thúi, dưới chân ngươi chính là bát quái trận đồ do ta lập ra, trận này có tên là sinh tử trận. Ta lấy bốn phương tám hướng tạo thành mười hai phương vị, tương đương với mười một cửa tử và một cửa sinh. Ngươi muốn phá trận này thì cần phải trong thời gian ngắn nhất tìm cho được cửa sinh mà đi ra. Còn nếu không ngươi mà đi nhầm vào cửa tử thì ta cũng không biết hậu quả là như thế nào đâu. Với thực lực của ngươi mà nói, ta nghĩ chắc là không có nguy hiểm gì đến tính mạng đâu. Nhưng có vài thứ, hoặc là vài bộ phận trên cơ thể của ngươi mất đi thì cũng rất có thể. Đến lúc đó ngươi cũng đừng có trách ta, có trách thì trách vận mệnh của ngươi có chút kém mà thôi.
Hắn nghe đến có chút muốn nhảy ra ngoài mà đem nàng ta ra lột hết quần áo, rồi đánh nát cái mông của nàng cho hả giận.
- Đây là ngươi chơi cái gì trò a? Ta có thể không phá trận mà đi ra được hay không?
- Hừ, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ! Nếu ngươi không phá được trận thì cứ ngồi ở trong đó mà đợi đi! Dù sao ta vẫn còn rất nhiều ma hạch và tử linh thạch, có thể duy trì trận pháp này thêm vài hôm nữa.
- Vài hôm là mấy hôm?
- À, để ta tính xem nào... à... ừ... đại khái là khoảng một tháng hay một năm gì đó. Dù sao ta có rất nhiều thời gian. Ngươi có thể ở trong đó mà từ từ nghiên cứu cũng được.
Hắn lúc này chỉ muốn hét lớn:
- Con bà nó, lão tử liều mạng với ngươi!
Nhưng lại nghĩ đến hoàn cảnh của mình hiện tại, hắn phải đành nhỏ nhẹ xuống nước nói:
- Tiền bối, người đại nhân có đại lượng. Ta có sai phạm gì xin người bỏ qua cho ta một lần có được không? Ta nhất định sẽ bồi thường cho tiền bối đầy đủ. Chỉ cần tiền bối thả ta ra ngoài là tốt rồi!
- Hừ, ngươi nghĩ trên người ngươi thì có thứ gì đáng giá chứ? Ngươi cứ ở trong đó mà từ từ suy nghĩ đi, ta đi tìm chỗ ngủ đây!
Nàng nói xong liền im lặng không tiếp tục nói nữa, chỉ tội cho hắn bị vây trong trận mà ngó đông ngó tây không nghĩ ra một chút biện pháp gì. Hắn đi đi lại lại xung quanh vòng tròn nhưng lại không dám xông bậy. Hắn nghĩ cũng không nghĩ ra cách nên đành phải ngồi xuống nhắm mắt mà tĩnh tọa. Trong lúc tĩnh tọa tâm thần hắn chiềm vào trong một cái đồ hình bát quái màu đen trắng. Hắn nhìn thấy trong đồ hình có hai tên A Khờ một đen và một trắng đang đánh nhau rất quyết liệt. Tên A Khờ màu trắng là biểu hiện của sự sống, còn tên A Khờ màu đen là biểu hiện của vật ch.ết. Cả hai đều dùng phương pháp liều mạng mà tranh thắng thua. Có mấy lần tên A Khờ màu trắng đánh giết được tên A Khờ màu đen nhưng chỉ chốc lát tên A Khờ màu đen lại hồi phục như cũ. Mà tên A Khờ màu trắng càng đánh càng suy yếu rõ rệt. A Khờ đang nhắm mắt tĩnh tọa, đột nhiên hai nắt mở bừng mà đứng dậy.
- Đúng rồi, trong sinh có tử, trong tử có sinh. Nếu ngươi bất tử, ta cũng bất tử thì ngươi lấy gì mà giết ta! Ha ha ha, A Khờ ta là bất tử, thân ta là bất diệt! Các ngươi không thể giết ta ch.ết được!
Xuân Nhi đứng bên ngoài thấy hắn đột nhiên đang ngồi tĩnh tọa lại đứng lên kêu gào điên loạn như vậy thì lo lắng nói:
- Cô cô, hắn không phải là gặp vấn đề gì rồi chứ? Có khi nào...
Tiểu cô cô ánh mắt khẽ nhíu lại, nét mặt nàng không vui không buồn nói:
- Ngươi còn nói là không có gì với hắn, làm sao lại lo lắng cho hắn như vậy?
Thấy nàng lại tính nói cái gì, cô cô liền phất tay nói:
- Yên tâm đi, hắn lần này xem như nhân họa đắc phúc! Trận này nếu hắn có thể phá được, con đường tu luyện phía trước của hắn sẽ rộng mở ra rất nhiều. Tương lai rất có thế, hắn chính là chí tôn vô thượng của một giới này. Tâm trí của người này rất cứng cỏi, trên đời này không có thứ gì có thể ngăn cản hắn được. Chỉ có điều hắn hoa tâm có chút lớn a!
Nàng cố ý thở dài mà quay sang nhìn đến cháu gái của mình. Xuân Nhi không khỏi bĩu môi mà lầm bầm trong miệng:
- Hắn hoa tâm thì có liên quan gì đến ta chứ!
A Khờ nhìn trận đồ ở trước mặt, hắn không còn chần chừ lựa chọn nữa. Mà trực tiếp đi thẳng về một hướng, hắn không quan tâm đến liệu đó có phải là cửa sinh hay là cửa tử. Hắn chỉ bước đến đó và vung mạnh quyền xuống quát lớn:
- Đến đây đi, ta bất tử các ngươi cũng đừng hòng bắt ta tử! Giết!
Ầm, ầm!
Quyền đầu nện xuống là cho cả không gian trở nên chấn động mãnh liệt. Vô sổ tử ảnh lao ra hướng về phía hắn mà đánh tới. Mỗi một quyền của hắn đều triệt triệt để để mà tiêu trừ hết tất thẩy. Đến cuối cùng thứ hiện ra trước mặt hắn là hai khuôn mặt của nữ nhân nhìn đến có chút kỳ. Một người thì trố mắt lên mà nhìn như thể hắn là một con quái vật vậy. Trong khi đó, một người thì nhìn hắn mỉm cười rất quái dị. Hắn nhìn thấy tiểu cô nương trước mắt, miệng liền hừ hừ lên mấy tiếng:
- Bà nương điên, ngươi thật sự muốn đánh nhau với ta thật hay sao?
- Hừ, ta đánh không lại ngươi!
Nàng nói xong thì thu nụ cười bí ẩn của mình lại, rồi phất tay bảo:
- Hai người các ngươi đi ra khỏi phòng của ta nhanh đi! Ta không có thời gian để tiếp chuyện với các ngươi đâu!
Đến khi ra khỏi phòng rồi mà Xuân Nhi vẫn còn chưa hoàn hồn lại, nàng làu bàu lẩm bẩm ở trong miệng:
- Làm sao có thể, hắn làm sao có thể lợi hại như vậy được chứ?
- Ngươi đang lầm bầm cái gì trong miệng vậy?
Nghe A Khờ hỏi đến nàng mới giật mình lắc đầu nói:
- Không có gì... không có gì...
Rồi sau đó nàng chạy biến mất dạng. Hắn nhìn về phía bóng lưng của nàng mà nhíu mày:
- Lần nào gặp ta ngươi cũng chạy nhanh như vậy làm gì?
Hai người đi khỏi rồi, cánh cửa phòng của cô cô một lần nữa được đẩy đi vào. Lúc này giọng của nàng lười biếng nói:
- Lão đầu tử, kết quả như vậy đã làm lão hài lòng hay chưa?
- Ha ha, ta chờ đợi ở đây đã mười năm rồi! Cuối cùng cũng có thể tìm ra hắn, người có thể sai sử được rồng. Đứa con của tạo hóa! Ha ha ha!
- Hừ, với thực lực của hắn hiện tại còn chưa đủ để ta để vào mắt. Lúc nãy chỉ là một chút trò chơi nhỏ thôi, muốn đối đầu với bọn họ thực lực của hắn ít nhất cũng phải đạt tới thần cấp. Còn hiện tại hắn chẳng qua chỉ là một con chốt thí nho nhỏ thôi, không đáng giá nhắc đến!
- Nhược Tử a, Nhược Tử! Nha đầu ngươi cũng thật là nhỏ nhen, thua hắn có một trận mà đã suy nghĩ như vậy rồi sao?
- Hừ, ta thèm vào!
Nàng bĩu môi, tính tình lúc này có chút trẻ con muốn giận dỗi. Khuôn mặt già nua của lão nhìn nàng đến có chút thâm ý cười. Lão không phải là cha của nàng thì là ai?