Chương 54: Trừng phạt Cửu Thị
Hắc y nhân từ trong Vong Linh thành lao thẳng đến cấm địa, A Khờ nếu mà nhìn thấy người này hắn nhất định sẽ nhận ra. Vì đây không phải là Vong Linh thành thành chủ thì có thể là ai.
Phía bên ngoài mộ địa lúc này cũng đang tập trung rât nhiều vong linh ma pháp sư. Thập muội dẫn theo Tiêu Lăng bắt đầu đưa người xâm nhập vào bên trong. Chỉ có điều nơi này là cấm địa Tử Vong cốc nên mọi người tiến vào bên trong lại rất thận trọng.
Cũng đương lúc này trời đột nhiên gầm lên giận dữ, rồi lực hút vô hình kéo theo cả đám người lao tuột vào trong. Hốt hoảng, kinh hoàng và la hét. Ngay cả Thập muội là một trong mười đại thủ lĩnh của Vong Linh thành cũng gấp đến độ hô lên:
- Lui, tất cả mau lui ra ngoài, nhanh!
Nhưng mệnh lệnh của nàng đưa ra đã quá chậm trễ, toàn bộ vong linh ma pháp sư đi theo đều bị cuốn vào bên trong. Nàng và Tiêu Lăng chỉ cố chống cự được một chút cũng liền bị lực hút khủng bố đó cuốn vào. Tất cả mọi thứ mà nàng nhìn thấy chỉ là một cái vòng xoáy sâu hun hút không thấy đáy, rồi mọi thứ cứ như thế mà tối sầm lại.
A Khờ hai mắt mở to, long ảnh lúc này đã tiêu biến đi đâu mất. Trong đầu hắn bây giờ đã hình thành một cái tiểu thiên thế giới. Nguồn thông tin khổng lồ được truyền thừa lại làm hắn khiếp sợ không thôi. Thì ra cái long ảnh này chính là Long Vương đại đế, Long Ngạo Thiên. Vào ba vạn năm trước trong thần - ma đại chiến, Long Ngạo Thiên chính là một trong mười đại chiến thần mạnh nhất Thiên giới. Sức mạnh của ông ta cũng đứng trên mười người, chỉ dưới một người được gọi là Đại Tôn giả, có điều thông tin về người này không hiểu sao rất nhạt nhòa, hắn không cách nào ghi nhớ được.
Trong thần - ma đại chiến diễn ra năm đó, vị Đại Tôn giả đó dường như đã biến mất khỏi Thiên giới ngay trước khi ma tộc xâm lấn. Sau đó, chính Long Ngạo Thiên cũng bị kẻ khác ám toán mà trọng thương nặng. Cuối cùng ma tộc đại khai sát giới, vô số cao thủ của Thiên giới gồm nhân -yêu hai tộc ngã xuống. Và nắm mộ địa này cũng chính là nơi diễn ra trận chiến ác liệt nhất của thần - ma đại chiến. Nếu như năm đó đến thời khắc quyết định cuối cùng ma tộc không đột nhiên rút lui khỏi Thiên giới, chắc có lẽ bây giờ Thiên giới đã là nhà của ma tộc, mà nhân - yêu hai tộc đã có thể trở thành nô lệ của chúng.
Ma tộc là một giống loài ngoại lai đến từ ma giới, thân hình quỷ dị có nhiều đầu và tay. Sức mạnh của chúng phụ thuộc vào số lượng đầu và tay trên người. Theo trí nhớ mà Long Ngạo Thiên lưu lại, mười hai tên đại thống lĩnh của ma tộc xâm lấn Thiên giới đều có ba đầu và mười hai cánh tay. Một mình Long Ngạo Thiên cũng chỉ có thể đối phó được ba tên đại thống lĩnh như thế. Nếu như không có thương tích trong người, ông ta làm sao dễ dàng bị ngã xuống như vậy.
Sau khi ma tộc lui quân, Long Ngạo Thiên mới phát hiện ra sự thật đằng sau đó là một cái đại âm mưu. Ma tộc xâm lấn lần này chính là nhận được sự tiếp tay của ba đại cổ tộc và một người trong long tộc, tên là Long Thiên Hận, là một tộc nhân trong hoàng tộc của long tộc. Kẻ này thực lực không thua kém gì Long Ngạo Thiên, nhưng hắn ẩn mình quá kỹ. Vả lại năm đó Long Ngạo Thiên cũng là một kẻ cao ngạo, ngoài vị Đại Tôn giả kia ra, trong Thiên giới ông ta chưa từng để ai vào mắt. Thậm chí là chín người trong thập đại chiến thần cũng bị ông ta coi thường. Chính vì thế mà năm đó ông ta đã bị bán đứng. Vị Đại Tôn giả kia thì bị kẻ khác độc hại, buộc lòng rời khỏi Thiên giới, tu vi cũng bị giảm sút rất nhiều. Còn lại một mình, Long Ngạo Thiên bị người ta tính kế, cuối cùng bỏ mình ch.ết thảm, nơi này chỉ là lưu lại một đám thần niệm mà thôi.
Sau khi nhận được truyền thừa của Long Ngạo Thiên, A Khờ cũng biết được đẳng cấp tu luyện của ba vạn năm trước được phân chia phức tạp hơn bây giờ rất nhiều. Nếu như nói cấp bậc hiện tại của hắn đã là thánh cấp cao giai, nhưng ở ba vạn năm trước hắn chỉ có thể được xưng là ngụy thánh. Vì một vị thánh thật sự thì bắt buộc phải lĩnh ngộ ra được lĩnh vực của riêng mình, mà bước vào lĩnh ngộ lĩnh vực thì có thể coi như đã đạt đến giai vị chuẩn thánh. Sau khi lĩnh ngộ lĩnh vực hoàn chỉnh mới có thể xưng là thánh. Một khi tu sĩ lĩnh ngộ được lĩnh vực, bước vào thánh vị cũng chính là thoát khỏi phạm trù của phàm thân, tức là tiến gần thêm đến việc hóa thần, địa vị cao cao tại thương, có thể trường tồn với thời gian. Bây giờ A Khờ nhận được sự truyền thừa của Long Đế, mở ra tiểu thiên thới giới bên trong cơ thể, coi ra hắn đã có thể bắt đầu ngưng tụ ra được thần cách, gần đến hóa thần thêm một bước không xa.
- Không nghĩ đến, ta sau khi bị bắt đến nơi đây lại nhận được kỳ ngộ như vậy.
Hắn ánh mắt lúc này đã không còn cái vẻ cà lơ phất phơ như trước, mà nó bắt đầu trở nên trong suốt và thâm sâu đến khó dò. Nhìn thấy long hồn còn đang lơ lững giữa không trung, hắn chỉ có thể thở dài rồi thu nàng về lại trong tiểu thiên thế giới mới hình thành của mình để nuôi dưỡng. Hắn bây giờ đã có thể lý giải tại sao trước đây nàng hay quấy nhiễu hắn đến như vậy. Hóa ra năm xưa nàng là con gái của Long Ngạo Tinh trưởng tử của Long Ngạo Thiên. Sau khi Long Ngạo Thiên bị trúng kế mà bỏ mình, cả nhà Long Ngạo Tinh cũng bị trục xuất ra khỏi long tộc. Sau đó lại bị người ta truy sát suốt mấy ngàn năm. Đến cuối cùng, Long Ngạo Tinh bị người ta giết, vợ con thì chia cách. Long hồn vì bảo vệ đứa em trai còn chưa chui ra khỏi vỏ mà táng thân trong dung nham suốt hơn vạn năm.
- Nàng thật là ngốc!
Hắn thở dài một hơi rồi thu xếp lại tâm tình. Hiện tại hắn đã biết được phương pháp rời khỏi Tử Vong cốc. Chỉ cần tìm lại Tiêu Lăng và cứu nàng đi ra là hắn sẽ rời đi. Có điều, giờ nhìn lại Cửu Thị vẫn còn nằm hôn mê dưới đất, đầu hắn không khỏi lóe lên một cái ý nghĩ xấu xa.
- Khà khà, lúc trước ngươi còn dám khi dễ ta, để xem ta phải trừng phạt ngươi như thế nào cho phải đây!
Hắn cười tà đi đến gần, Cửu Thị đang hôn mê cũng cảm giác lành lạnh sống lưng. Sâu trong tiềm thức thiếu nữ, nàng có thể nhìn thấy một đôi mắt tà ác nhìn mình như là muốn ăn tươi nuốt sống đến một mẩu xương cũng không còn. Nàng rùng mình tỉnh dậy, trước mắt nàng là một cỗ quan tài, cảnh vật xung quanh cũng muốn đảo ngược lại. Hóa ra nàng bây giờ đang bị người ta treo ngược lên cao, một giọng nam nhân lười biếng nói với nàng:
- Cuối cùng thì ngươi cũng đã tỉnh!
Nàng giật mình xoay người lại mới thấy khuôn mặt ti tiện của hắn nhìn mình. Nàng thử sức muốn vùng thoát khỏi những sợi dây trói buộc, hắn thấy thế thì cười tà:
- Hè hè, thứ ta dùng là đằng long thực vật, ngươi càng giãy giũa thì nó sẽ càng siết chặt. Linh lực trên người ngươi cũng đã bị ta cầm cố, trên người ngươi còn có ấn ký của ta rồi. Chỉ cần ta khởi động một chút là ngươi muốn ch.ết không được, muốn sống cũng chẳng xong. Nếu muốn được ta thả ra thì phải xem thử ngươi có biết nghe lời hay là không mà thôi.
- Ngươi... ngươi mau thả ta xuống... nếu ngươi còn là nam nhân thì hãy thả ta xuống mà đánh nhau một trận. Ngươi lợi dụng lúc ta hôn mê để bắt bớ thì có hay ho gì, có bản lĩnh thì hãy thả ta xuống đi!
Nàng cật lực đem hết tâm can ra dụ dỗ hắn, chỉ đáng tiếc hắn vốn là cái người mặt rất dày. Chỉ cần người không phạm hắn hắn sẽ không phạm người. Nhưng mà người đã chọc hắn giận thì hắn sẽ không bởi vì mấy cái sĩ diện hão mà buông tha cho. Hắn sờ cằm rồi nhìn nàng cười cười:
- Ngươi muốn ta thả ra cũng dễ thôi, chỉ cần ngươi gọi ta một tiếng chủ nhân thì ta có thể suy xét lại.
- Chủ... chủ nhân!
Nàng không chút do dự mà gọi. Hắn cảm giác vẫn thấy kỳ kỳ. Nàng tuy là một trong thập đại thủ lĩnh của Vong Linh thành nhưng dáng vẻ và khuôn mặt lại hoàn toàn trái ngược với tính cách quái dị thể hiện ra ngoài. Trông nàng nhỏ nhắn, xinh xắn mà đáng yếu như một nữ hài ngoan ngoãn, hiền lành. Nhưng hắn nhanh chóng loại bỏ cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Hắn đã chứng kiến qua việc nàng đánh người không chớp mắt. Chỉ cần bây giờ hắn thả nàng ra ngoài, nàng chắc chắn sẽ gây phiền phức với hắn. Mặc dù thực lực lúc này tăng mạnh, nhưng hắn cũng không muốn như thế mà chủ quan.
- Ài, ta còn chưa có nói xong đây, ngươi làm sao gọi nhanh như vậy chứ!
Nhìn vẻ mặt ti tiện của hắn, nàng không khỏi nghiến rắng nghiến lợi mắng:
- Vô sĩ, ngươi là một tên vô sĩ!
Hắn cười:
- Hì hì, ta vốn dĩ làm người rất vỗ sĩ nha! Ngươi có muốn biết ta vô sĩ như thế nào hay không?
Hắn tà ác nhìn nàng, làm nàng sợ đến muốn khóc thành tiếng:
- Ngươi... ngươi muốn làm gì ta... ta... ta... ta còn chưa có trưởng thành nha...
Hắn trợn mắt nhìn nàng:
- Ngươi gấp cái gì? Ta còn không thèm để ý đến loại ngực phẳng như ngươi. Ta chỉ muốn thử xem, một thiếu nữ thịt trắng da mịn như ngươi liệu rằng có thể chịu được mấy roi của ta. Ta nghĩ chắc là ngươi sẽ không thấy đau đâu nhỉ?
- Ngươi... ngươi đừng có đánh ta! Ta rất sợ đau!
Nàng thế mà khóc thật, hắn tức giận liền mắng:
- Ngươi khóc cái gì? Chẳng phải thường ngày ngươi rất thích đánh người hay sao?
- Nhưng... nhưng người ta sợ đau a!
Hắn không biết từ lúc nào trong tay đã cầm đến một đoạn roi da. Hắn cố tình vun lên, đánh vào không khí tạo thành thanh âm "vùn vụt". Nàng cảm thấy da thịt rét lạnh:
- Ngươi... ngươi đánh thật sao?
- Thế nào, giờ thì biết sợ rồi sao?
Hắn híp mắt nhìn nàng. Nàng gấp đến độ muốn giãy thoát mà chạy trốn ra ngoài. Đáng tiếc, nàng càng giãy thì sợi dây trói trên người càng thêm siết chặt. Đến cuối cùng, khi roi da trên tay hắn đánh vụt tới bầu trời dường như muốn đổ sập tới. Mấy chục tên vong linh pháp sư từ trên trời rơi xuống. Trong đó, Thập muội và Tiêu Lăng cũng bị cuốn theo. Hắn thu hồi roi da, hai mắt trợn trừng:
- Ta muốn đánh người cũng đánh không được hay sao?