Chương 88: Ngục Hỏa U Hồn tháp (5)
Rời khỏi tầng tháp thứ năm, A Khờ bước chân đi vào tầng sáu. Tầng thứ sáu này bọn họ còn chưa bước đi ra, đã thấy khắp nơi mưa lửa rơi xuống như trút nước. Ẩn ẩn bên trong tồn tại rất nhiều linh hỏa cấp bậc khác nhau. Càng đi sâu vào hỏa khí càng lớn, cấp bậc linh hỏa xuất hiện cũng càng cao hơn. Bạch Tố Tố cẩn thận đem linh lực của mình tạo thành một tầng kết giới, bao bọc nhóm người A Khờ vào bên trong cách ly với thế giới mưa lửa bên ngoài. Không nhìn thấy hồn thể nào xuất hiện ở tầng thứ sáu này, A Khờ có chút tiếc rẻ mà kêu lên:
- Ài, nơi này không có hồn, hồn nô của ta làm sao thăng cấp được đây?
Con chim lửa mặc dù rất thèm muốn linh hỏa bên ngoài, nhưng nhìn bầu trời tràn đầy mưa lửa, thỉnh thoảng còn có vài tia khí tức kinh khủng. Nó sợ hãi nép sát thân hình ở bên trong kết giới, không dám một chút thò đầu ra ngoài. A Khờ bất mãn mà túm lấy nó, mắng:
- Này, ngươi dù sao cũng là một con hỏa điểu, làm sao lại nhát gan, sợ lửa như vậy chứ hả?
Nó bị hắn túm lấy rồi giơ lên cao, trong lòng rất là bất mãn kêu to. Đương nhiên âm thanh của nó không có phát ra thành tiếng, chỉ có A Khờ và nó tâm thần liên hệ nên mới hiểu được. Hắn đang muốn mắng nó một hồi, lại nghe tiếng của U Lan từ xa gọi đến:
- A Khờ, ngươi đứng lại đó cho ta!
Nàng lần này không đợi cho hắn lên tiếng, thân hình thoáng cái đã cách kết giới không đến một trượng. A Khờ muốn thúc dục để cho Tố Tố tăng tốc chạy đi, mà U Lan đã chạy lên trước chắn lại:
- Ngươi mà còn chạy, ta liều mạng với ngươi!
Nàng dùng lời lẽ ấy đe dọa A Khờ làm cho Tố Tố hiếm thấy tức giận, lớn tiếng nói ra:
- Ngươi là ai? Làm sao lại muốn dồn ép phu quân của ta như vậy? Nếu ngươi còn không tránh ra thì đừng trách ta tại sao lại ra tay động thủ!
Nhìn thấy hai nữ nhân này chuẩn bị đánh nhau, A Khờ vội lớn tiếng kêu lên:
- Khoan, các ngươi chớ có động thủ ở đây! Ta thấy chúng ta tốt nhất là nên thương lượng, thương lượng cho thật tốt a!
A Khờ đã lên tiếng hai nàng cũng chỉ hậm hực nhìn nhau mà thu hồi lại khí thế trên người.
- Ngươi nói muốn thương lượng, vậy ngươi nói sẽ thương lượng như thế nào?
U Lan nói ra lời này ẩn ẩn có chứa một chút mùi vị khó hiểu. A Khờ cười khổ nhìn nàng:
- Linh nhi!
- Ta không phải là Linh nhi, ta là U Lan!
Nghe hắn gọi đến cái tên Linh nhi nàng ngay lập tức ngắt lời, bề ngoài có vẻ là đang tức giận, nhưng tâm tình bên trong lại hỗn loạn phức tạp không thể tả nỗi. Nàng và hắn, là cái gì thân phận?
- Được rồi, U Lan thì U Lan! - A Khờ lắc đầu cười khổ, hắn làm sao cũng không giải được cái tính tình của nàng, Xà Linh mà hắn biết tâm tính tuy rất giảo hoạt, nhưng dễ nói chuyện hơn nhiều - Ta thấy tình hình hiện tại, nếu như chúng ta cứ tiếp tục tiến lên tầng tháp phía trên. Ta e là sẽ ngày một khó đi. Ta nghĩ, hay là các nàng hợp sức lại cùng với ta, thu lấy linh hỏa và hồn thể ở đây. Để cho sủng thú của ta và hồn nô cùng tiến giai, như vậy thì mới đảm bảo thực lực mà lên trên cao hơn được.
- Hừ, ngươi cũng thật giỏi tính toán! Nếu nói như ngươi vậy, thì ta chẳng phải là đi giúp ngươi không công, tương lai còn phải phụ thuộc vào ngươi nữa hay sao?
A Khờ bị nàng hỏi đến vấn đề này, hơi bất giác có chút khó xử. Hắn lại nói ra:
- Ta hiện tại cũng chỉ có thể nghĩ ra cách này, nếu ngươi có cách nào khác thì cứ đưa ra mà thảo luận đi!
Hắn lời này là không có nói dối, tình hình hiện tại trước mắt, hắn thật sự không có nghĩ ra được cách nào khả thi hơn. Mà bốn nữ tỳ của U Lan cũng đã đi đến bên cạnh. Các nàng đều đưa ánh mắt sợ hãi nhìn lên bầu trời đầy lửa xung quanh. Lời của A Khờ vừa nãy nói ra các nàng đều nghe rất rõ.
- Thánh nữ đại nhân, tòa tháp này có mười tám tầng, vậy làm sao mỗi một tầng đều có một cấp bậc linh hỏa khác nhau tồn tại. Lẽ nào trên đời này thật sự có tới mười tám cấp linh hỏa hay sao?
Người vừa lên tiếng lại là Bạch U thiếu nữ, sự nghi ngờ của nàng chính là sự nghi ngờ trong lòng của tất cả mọi người. A Khờ không nói, U Lan không nói, Tố Tố cũng im lặng, tứ nữ càng thêm trầm mặc. Chỉ có con chim lửa là ánh mắt xoay tròn đảo quanh. Trong con ngươi của nó hiện lên một tia ánh lửa tham niệm. Nó nghe A Khờ nói ra kế hoạch của hắn thì hưng phấn không cách nào diễn tả được. Nếu là ở bên ngoài Vạn Hỏa sơn, nó cũng không thể tùy tiện mà đi nuốt hỏa thăng cấp giống như ở đây. Thứ nhất, nó rất sợ hỏa thần. Thứ hai, linh hỏa cấp bậc càng cao, linh tính càng nhiều. Nếu nó muốn thu phục được bọn chúng để cho mình dùng là điều rất tốn công sức. Còn ở đây, có người cho nó linh hỏa, nó chỉ có mỗi việc là đem chúng nuốt xuống mà chậm rãi thăng cấp. Cái cảm giác mỹ mãn này khiến nó cảm thấy thật hạnh phúc vô cùng. Nó càng mong ngóng đám nữ xà nhân kia gật đầu đồng ý. Nếu mà như thế, không chừng nó thật có thể đạt đến thần cấp, tự mình huyễn hóa ra nhân hình. Lúc đó nó sẽ dọa cho chủ nhân ngốc của nó sợ ch.ết khiếp cho mà coi. Nó hưng phấn nghĩ lung tung, không biết từ khi nào ánh mắt của A Khờ nhìn nó. Rồi một tay hắn đem nó xách lên không trung:
- Con chim nhỏ, ngươi là đang nghĩ cái gì trong đầu? Làm sao ta thấy ngươi rất vui vẻ nha!
Nó bị hắn túm lấy lông đuôi xách lên thì chút nữa ngất xỉu. Chủ nhân của nó thật quá vô lại, cái đuôi đẹp đẽ của nó lỡ như bị hắn xách lên cho rụng hết thì làm thế nào. Nó uất ức nhìn hắn mà kêu lên oan oác. Chúng nữ lúc này cũng không có tâm trạng để mà để ý đến nó. U Lan ánh mắt phức tạp nhìn lên bầu trời đầy lửa, nàng khẽ thở ra một hơi thật dài:
- A Khờ, nếu như có thể rời khỏi không gian tòa tháp này, trở về với thế giới trước đây, ta muốn ngươi làm cho ta một việc. Ngươi có đáp ứng ta hay là không?
Đang lúc này nàng lại nói ra một cái yêu cầu như thế, không khỏi khiến cho mọi người ánh mắt kỳ quái nhìn đến. Nàng cũng không để ý mấy cái ánh mắt phức tạp của chúng nữ, mà nhìn thẳng vào A Khờ nói chuyện. Hắn hơi do dự muốn mở lời, nàng như tâm tư tương thông mà giành nói trước:
- Ngươi yên tâm, yêu cầu này của ta sẽ không bắt ép ngươi đi ch.ết, hay làm chuyện gì mà ngươi cho là không hợp với đạo lý. Ta chỉ muốn yêu cầu ngươi một việc, mà việc này phải đợi đến khi ta cảm thấy thời cơ thích hợp, ta sẽ tìm đến ngươi. Thời gian có thể là rất lâu, cũng có thể lại rất nhanh. Nhưng mà việc này, ngoại trừ ngươi ra tuyệt không có người thứ hai làm được cho ta.
A Khờ lúc còn là một phàm nhân, hắn có nghe qua mấy chuyện nữ nhân thích yêu cầu nam nhân của mình làm cho bọn họ những chuyện kỳ quặc. Nhưng hắn không nghĩ đến chuyện này bây giờ lại rơi vào trên đầu hắn. Với lại, hắn không cho rằng hắn và nàng thánh nữ xà tộc này có cái gì tình cảm sâu nặng. Chẳng lẽ là nói, sau khi cái bớt màu đỏ trên mặt mất đi, hắn lại "soái" đến như vậy hay sao? Trong lúc hắn còn đang mãi tự sướng trong lòng, thì âm thanh của Bạch Tố Tố đã nói ra:
- Hừ, trên đời này làm gì có cái việc gì mà chỉ có một mình ngươi mới làm được? Ngươi như vậy là đang cố ý làm khó dễ phu quân của ta hay sao?
Mấy nữ tỳ lúc này không hiểu làm sao cũng rất đồng tình với lời nói của Tố Tố. Các nàng cũng cho rằng điều kiện mà thánh nữ đưa ra có phần hơi chút mờ ám. Mấy loại chuyện như vậy thông thường là một người đồng giai cùng cấp yêu cầu với nhau, hoặc là giữa hai người tình nhân nói ra yêu cầu. Cái này không phải như là một lời hẹn ước, cả đời này ngươi nhất định phải làm cho ta một việc, nếu không ta mãi mãi sẽ nhớ đến ngươi hay sao? Chứ nào đâu có lý một người vừa không phải là tình nhân, cũng không phải là đồng giai cùng cấp mà đưa ra loại yêu cầu như thế. Chẳng lẽ nàng lại cho rằng, tên nhân loại này sẽ có một ngày vượt qua tất cả, đứng trên tuyệt đỉnh thiên hạ nên mới thực hiện được loại yêu cầu này của nàng hay sao?
A Khờ nhìn nàng, ánh mắt có chút thâm trầm nói ra:
- Được, chỉ cần yêu cầu này của ngươi không quá phận, ta nhất định sẽ thực hiênn cho ngươi. Nhưng trước hết ta muốn nhắc nhở ngươi, tòa tháp này có thể là một tồn tại mà tất cả các ngươi đều không thể nào tưởng tượng được. Nó có thể là một bảo vật từ thiên ngoại rơi xuống, hoặc cũng có thể không gian tồn tại của nó không thuộc về thế giới từng là nơi chúng ta sinh sống. Lựa chọn duy nhất của các ngươi lúc này, chính là tin tưởng ta! Ta nhất định sẽ đưa các ngươi trở về, nên tốt nhất là đừng có ai giở trò sau lưng của ta!
Hắn nói xong ánh mắt lạnh băng nhìn đến, khiến chúng nữ không hiểu sao cảm thấy rét lạnh trong lòng. Sau một lần nói chuyện này, chúng nữ cũng không nghi kỵ gì nữa, mà cố hết sức hỗ trợ lẫn nhau thu lấy linh hỏa. Nơi này thỉnh thoảng cũng có thể bắt gặp được một ít hồn thể. Đám hồn thể này vậy nhưng lại rất có linh tính, chỉ cần thoàng cảm nhận được khí tức của mọi người, bọn chúng liền tản đi ra. Diện tích tầng tháp này vậy mà rộng đến mấy dặm. A Khờ phải mấy lần giả trang đi lạc hướng mới dụ được đám hồn thể đi ra ngoài cho chúng nữ hợp lực đem bắt lại. Rời đi tầng sáu, thực lực của con chim lửa đã đột phá lên lục giai, chỉ còn cách thất giai thánh thú không còn bao xa nữa. Mà lông đuôi của nó từ năm cái ban đầu cũng mọc ra nhiều thêm một cái. A Khờ bây giờ mới biết, hóa ra lông đuôi của con chim lửa này là biểu thị cho thực lực của nó. Hắn thử tưởng tượng nếu lỡ như chẳng may hắn làm rụng của nó một cái lông đuôi, liệu thực lực của nó có bị giảm xuống một cấp hay không? Cái suy nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu hắn đã dọa cho con chim lửa sợ hãi mà thét lên chói tai.
Tầng thứ bảy được mở ra, ánh mắt mọi người đều phức tạp nhìn nhau. Nơi này không giống như trong tưởng tượng của bọn họ, linh hỏa không thấy, hồn thể cũng không tồn tại. Thứ cảnh tượng trước mắt là một mảnh băng sơn trải dài mấy mươi dặm, từng luồng khí tức lạnh lẽo như muốn tê cóng linh hồn. A Khờ kinh ngạc nhìn lên:
- Đây rốt cuộc là cái gì băng?