Chương 100: Loạn chiến tam yêu

Kẻ vì tranh đoạt linh hỏa mà chiến, kẻ vì tư thù cá nhân mà giết. Tam đại cổ tộc, ba đại đế quốc, yêu tộc, các loại phân tranh không nơi nào mà không diễn ra. Lúc này ngay tại đương trường, thực lực yếu nhất cũng là thánh cấp tu sĩ. Với những tu sĩ này, cái gì là biển lửa triền miên không dứt, cái gì là linh hỏa ngập trời. Tất thẩy chỉ có tranh đoạt, không có bất kỳ một tia sợ hãi nào xuất hiện qua. Cuộc chiến trên trời ác liệt bao nhiêu thì cuộc chiến bên dưới này càng tàn khốc bấy nhiêu.


Trong đám hỗn loạn, năm nữ xà nhân cũng không thể nào mà tránh khỏi. Hiện tại bên người các nàng không có Linh Diễm Vương lại bị ba tên yêu tộc vây công, đánh đến rất chật vật.


- Thánh nữ đại nhân, người mau đi tìm chủ nhân đến để trợ giúp đi! Có chúng ta ở đây yểm hộ cho người rồi!


Các nàng lúc này bị thương không phải là nhẹ. Trong lúc nguy cơ lại chỉ có thể nghĩ đến cái tên chủ nhân vô cùng tiện nghi kia. U Lan thần sắc phức tạp nhìn các nàng. Tứ nữ là cùng với nàng lớn lên, địa vị tuy có khác biệt, nhưng tình cảm lại không khác gì là thân tỷ muội. Thấy các nàng muốn liều mạng yểm trợ cho mình nàng làm sao có thể chấp nhận được:


- Ta với các ngươi, có ch.ết cùng ch.ết, có sống cùng sống! Tam yêu, mau bỏ mạng lại cho ta!
Nàng nói xong liền mở ra một tầng kết giới quyết đem tam yêu giam vào bên trong. Tam yêu hình thù nửa người nửa thú, trông rất quái dị. Một tên yêu nhân hình người thân chim, nhếch miệng cười lên đầy vẻ tà ác:


- Nữ xà nhân, ngươi đã có ý chiếu cố với ba lão yêu chúng ta như vậy, thế thì hôm nay để cho bọn ta thưởng thức thân thể của ngươi một phen đi!
Lời hắn nói ra, hai yêu nhân kia cũng cười lên đầy man rợ. Tứ nữ thấy thánh nữ bị bọn chúng lời nói làm nhục, liền lớn tiếng mắng:


available on google playdownload on app store


- Vô sĩ, mau đi ch.ết cho ta!


Các nàng lúc này không nhịn được mà cùng nhau công kích đến. Đây là một cái kết giới lĩnh vực. Bên trong vừa có hàn khí âm lãnh, lại có hỏa khí nóng bức như muốn thiêu đốt vạn vật. Thánh nữ xà tộc, mỗi một đời đều dựa vào chính là băng - hỏa linh khí mà luyện ra một bộ thuật pháp băng hỏa song hệ vô cùng khủng bố. Nàng dù hiện tại chỉ là thánh cấp đại viên mãn, vẫn có thể chống lại tu sĩ đạt đến thần cấp một, hai sao. Đáng tiếc, lúc này đối đầu là ba cái yêu nhân thần cấp hai sao, nàng dù có cố hết sức cũng chỉ có thể ngăn cản được một lúc, càng đánh về sau thì càng bất lợi. Mà tứ nữ cho dù có thuật hợp kích, cùng lắm là đối phó được với một cái trong số ba cái yêu nhân này. Một gã yêu nhân thân người, đầu sư tử miệng gầm lên nột tiếng. Thanh âm như có ngàn vạn lôi điện theo bên trong thần thức đánh vào. Tứ nữ tu vi thấp kém, tinh thần lực cũng không đủ để chống đỡ một đòn công kích vừa rồi. Các nàng thần sắc tái nhợt, miệng liên tục phun ra máu tươi. Mà U Lan lúc này sắc mặt thật sự cũng không tốt. Nhìn thấy nguy cơ trước mắt, các nàng điều hiểu rõ, nếu như các nàng bây giờ rơi vào trong tay tam yêu, tính mạng tuy có thể bảo toàn một lúc, nhưng sự trong sạch của các nàng sẽ bị bọn chúng mặc sức mà chà đạp.


A Khờ cùng với Long Tinh Nguyệt lúc này đang ẩn mình ở một chỗ để quan sát trận đại chiến cấp bán tôn trên trời. Hiện tại trận chiến này dường như còn chưa muốn kết thúc. Không phải là do thực lực của Hỏa Đế và Hỏa Kỳ Lân quá mạnh, mà căn bản là đám người của tam đại đế quốc đều tự có tính toán riêng của mình. Bọn họ sáu người còn chưa thật sự tung ra hết sức. Nếu không thì một người một lân kia từ lâu đã thất thủ rồi. Nhìn thấy trận chiến này vẫn còn thiếu một tia đột biến để chấm dứt, A Khờ chỉ có thế bình tĩnh lặng yên ngồi xuống quan sát. Ngay lúc này, ấn ký hình đầu rồng trên tay của hắn đột nhiên có linh động. Là thần niệm ấn ký trong người của năm nữ xà nhân báo động cho hắn.


- Ồ, đám người này làm sao lại bị ngươi ta truy sát? Nếu cần đến linh hỏa thì nói với ta một câu là được rồi hay sao?
Hắn ngoài miệng thì nói như vậy nhưng cũng không dám chần chừ mà truyền âm cho Long Tinh Nguyệt dặn dò:


- Tinh Nguyệt, ta cần phải đi cứu người, ngươi cứ ở đây đợi ta. Ta đi rất nhanh rồi sẽ quay trở về.


Hắn lúc rời đi còn cố ý lưu lại hai quỷ hồn Hắc Bạch Vô Thường làm trợ thủ cho nàng. Nàng hơi liếc mắt nhìn theo bóng lưng của hắn một chút, miệng hơi nhếch lên cười. A Khờ tự mình gọi ra khí linh tìm kiếm khí tức của năm nữ xà nhân. Hiện tại cả mấy chục vạn dặm Vạn Hỏa Sơn như là một lò hỏa thiêu, khắp nơi đều là tu sĩ tranh nhau đánh giết. A Khờ muốn tìm được các nàng không phải là chuyện dễ dàng. Khí linh sau một hồi tự mình tản ra thần thức, rốt cuộc nó cũng xác định được một cái phương hướng. Không biết có phải là do năm nữ xà nhân này sắc nước hương trời làm cho một nam yêu nhân động tình hay không. Mà ngay lúc các nàng sắp bị tam yêu khống chế thì một gã ngưu đầu, thân to mười tám thước, cằm cây rìu lớn nhảy ra hô lên:


- Ải... ải... có lão Ngưu ta ở đây, lũ yêu quái các ngươi còn không biến ngay cho khuất mắt?
Tam yêu thấy kẻ này bộ dạng nửa người nửa trâu, so với bọn họ cũng không khác biệt là mấy, lại dám thẳng miệng gọi bọn họ là yêu quái. Một gã yêu nhân thân chó, có ba đầu người ngửa cổ lên trời rống to:


- Lão Ngưu, đám nữ xà nhân này là người của tam yêu bọn ta, ngươi mau cút đi cho ta!


Một con khỉ người đầy lông lá, vai gác gậy sắt hiên ngang đứng dựa vào một tảng đá gần đó, một tay ngoáy mũi, một tay đưa cọng cỏ ngậm ở trong miệng. Ngưu Ma Vương đang tính xông lên đánh nhau một trận, lại thấy Mỹ Hầu Vương còn không chịu đi ra, hơi có chút gấp kêu lên:


- Này, Đại Thánh! Ta là nhờ ngươi đến giúp ta cứu người, không phải là đến đây để xem vui a!
Mỹ Hầu Vương miệng nhả cọng cỏ, lúc này mới lười biếng vươn vai ngáp dài một cái:


- Oai, lão Ngưu đầu, ngươi làm sao lại đi tìm phiền phức như vậy làm gì? Còn không bằng đi với ta lấy mấy cái linh hỏa, đem về đổi với mấy cái lão quái kia đạt đồ tốt. Còn đám nữ nhân này thì đổi ra được món gì tốt chứ? Thật muốn phiền ch.ết ta đi được!


Tam yêu nhìn thấy Mỹ Hầu Vương đứng ở gần đó, mặt mày đều có chút khó coi. Nay nghe con khỉ này nói như vậy, tên yêu nhân người chim vô cùng hớn hở nói ra:


- Đúng, đúng! Mỹ Hầu ca, chúng ta chỉ là muốn đem mấy nữ xà nhân này về làm áp trại phu nhân, vui đùa một phen. Nếu đem các nàng ra đổi cũng chẳng đổi được một cái gì tốt. Mỹ Hầu ca, ta thấy hay là huynh khuyên vị Ngưu đầu ca này rời đi có được không?


Tam yêu lúc này trên tay đã đem năm nữ khống chế, bọn họ đang rất nóng lòng muốn rời khỏi Vạn Hỏa sơn, quay về lại núi của mình cư ngụ. Mà Mỹ Hầu Vương lúc này đột nhiên nhảy ra đem gậy đánh xuống.


- Ài, là Ngưu đầu lão huynh của ta đã để mắt đến năm nữ nhân này rồi, các ngươi muốn đi thì ta mặc kế. Nhưng năm nữ này nhất định phải lưu lại!


Bị Mỹ Hầu Vương bất ngờ đánh tới, Kim Mao Sư Vương vô cùng tức giận rống lên. Âm thanh này là một môn thần thông công kích tinh thần và linh hồn. Bình thường không có bất kỳ vật gì có thể phòng ngự được công kích của nó. Nhưng Mỹ Hầu Vương lại làm như không thấy, đem gậy đập cho Kim Mao Sư Vương lăn đùng ra đất. Hai yêu còn lại kinh hãi mà nhảy ra đánh trả. Ngưu Ma Vương nhanh chân chạy đến đem năm nữ thu vào bên trong một cái túi vải đeo ở bên hông. Đây là một món thần khí mà hắn rất là đắc ý, lúc nào cũng mang theo trên người. Tam yêu vừa mới có người bị thương, nay người cũng bị Ngưu Ma Vương thu mất. Tam yêu lúc này đã thật sự nộ khí xung thiên, mà đều điên cuồng lao lên tấn công. Kim Mao Sư Vương cùng với Điểu Nhân hợp công đối phó Mỹ Hầu Vương. Mà Tam Đầu Khuyển thì công kích Ngưu Ma Vương. Năm yêu đánh nhau, đánh đến long trời lở đất. A Khờ lúc này cũng vừa hay chạy đến, khí linh đã truyền âm nói cho hắn biết:


- Chủ nhân, năm nữ xà nhân là bị cái túi không gian pháp bảo trên người cái tên đầu trâu kia thu vào bên trong.


Nghe nó nhắc nhở, A Khờ không chút chần chừ lao lên. Lúc này bên trong bảo tháp cũng đã gọi ra một gã trung niên quỷ hồn, một tay cầm bút, một tay cầm sổ. Đây là quỷ hồn Phán Quan, thuộc hạ dưới trướng của Tần Quảng Vương. Bút trên tay của gã là bút thần, sổ trên tay là sổ sinh tử. Thuật pháp mà quỷ hồn Phán Quan sử dụng chính là sinh tử chi thuật, một chữ định sinh tử, một chữ khốn càn khôn. Năm yêu đang đánh đến bất phân thắng bại, đột nhiên bị A Khờ một bút chen ngang, sắc mặt đều vô cùng giận dữ. Nhưng khi thấy quỷ hồn Phán Quan hiện thân, một bút viết ra, làm cho từng tia sinh mệnh bị lấy đi, thì tất thẩy đều kinh hãi lui ra.


- Ngươi... ngươi là ai?


Ngưu Ma Vương lúc này không hiểu làm sao cái túi càn khôn đeo ở trên ngườ bị đoạt đi. Hắn không biết, bên cạnh A Khờ có một tên quỷ ảnh rất giỏi trò này. Tuy nói là hiện tại A Khờ còn chưa để cho Quỷ Vô Anh đi ra khỏi bảo tháp, nhưng mượn nhờ thuật pháp của hắn trộm chút đồ cũng không có gì quá khó. A Khờ đương nhiên là không thèm để đám yêu nhân này ở trong mắt. Hắn đem năm nữ xà nhân từ trong túi càn khôn gọi ra. Các nàng lúc này thần trí đã hôn mê, A Khờ phải đem linh lực rót vào mới có thể gọi các nàng tỉnh lại. Bạch U vừa nhìn thấy hắn thì nước mắt giàn dụa nói ra:


- Chủ nhân, bọn họ ăn hϊế͙p͙ tiểu U!
Nàng lúc này cũng bất chấp mà lao vào trong ngực hắn khóc nức nở. Hắn hung hăng đem cái mông nhỏ của nàng đánh lên vài cái, nàng càng xấu hổ ôm chặt lấy hắn. Miệng nhỏ khẽ chu lên:
- Chủ nhân thật xấu!


Tam yêu, Ngưu Ma Vương lúc này mắt đã mở to trợn trừng. Đây là cái gì công lý a, năm người bọn hắn đánh đánh giết giết, cuối cùng thành ra tiện nghi cho tên nhân loại này. Đám tam yêu thì không nói gì, nhưng Ngưu Ma Vương lúc này đã tức đến muốn lộn ruột:


- Tiểu tử, mau trả lại túi càn khôn cho ta!
A Khờ xách cái túi càn khôn cầm trên tay, nhếch mép lên cười khẩy:
- Đồ này từ khi nào là của ngươi? Đồ ở trong tay ta chính là của ta, ngươi có bản lĩnh thì cứ xông lên mà đoạt!


Ngưu Ma Vương đương nhiên là không sợ A Khờ, mà con trâu này e ngại nhất chính là quỷ hồn Phán Quan đang đứng bên cạnh hắn. Thấy bọn họ không có tên nào dám xông lên, A Khờ lúc này mới phủi tay bỏ đi.
- Được rồi, đã các ngươi không muốn lên, vậy thì ta đi đây!


Thật tình nếu như lúc này hắn không có việc trong người thì đã đem ba tên yêu nhân khi nãy khi dễ các nàng ra hung hăng đánh cho một trận. Còn tên Ngưu Ma Vương và Mý Hầu Vương còn có thể tha cho một lần. Nhưng mà bước chân hắn chưa rời quá nửa bước, con khỉ đá đang đứng nghênh ngang nhìn trời đột nhiên xông tới:


- Có lão hầu ta ở đây, ngươi còn dám cướp đồ của lão ngưu huynh đệ với ta hay sao? Mau đem đồ giao lại cho ta!


A Khờ vốn dĩ là không muốn rước thêm phiền phức, nay phiền phức tìm đến trước cửa thì đành phải tiếp ứng một trận vậy. A Khờ lúc này trên môi ẩn chứa một tia khoái hoạt. Mà Mỹ Hầu Vương thì thầm tính toán một phen. Rốt cuộc, trận đánh này ai sẽ là người giành được chiến thắng sau cùng đây?






Truyện liên quan