Chương 6: Tranh chấp tứ chi
Ngay tại không khí yên tĩnh này, vài tiếng ấn phím di động đã sớm vang lên, chụp xong rồi quay. Sau khi thấy Lê Khải Liệt không làm ra hành động nào khác, người trong quán bar đều khôi phục trạng thái ban đầu, người uống rượu tiếp tục uống rượu, người nói chuyện phiếm tiếp tục nói chuyện phiếm.
Những người đến đây đều có mục đích riêng, theo đuổi ngôi sao là chuyện của người trẻ tuổi, người trưởng thành chính chắn chỉ phóng túng chính mình đi truy tìm thanh xuân khi ở thời điểm thích hợp, hiện tại không ở trong trạng thái này.
Ánh đèn nhu hòa không quá tối tăm, quán bar được trang trí cũng rất đơn giản, thậm chí có vài phần cổ xưa, nhưng dùng quan điểm của trào lưu hiện đại để đánh giá thì đây là một phong cách phục cổ. Khách trong quán bar không đông lắm, khi đến mùa vãn khách thì chỉ cần một người phục vụ, Vu Duy Thiển thủy chung đứng phía sau quầy bar, thỉnh thoảng sẽ chú ý đến những vị khách mới đến.
Lê Khải Liệt vừa uống rượu vừa quan sát hắn, tầm mắt của Vu Duy Thiển tự do lướt ra bên ngoài, không để ý đến ánh mắt tràn ngập ý tứ hàm xúc của đối phương. Từ xôn xao đến im lặng, trong quán bar vang lên khúc hát du dương tiếp theo, chậm rãi trở nên rõ ràng.
…..Love me tender, love me dear
Tell me you are mine
I’ll be yours through all the year
Till the end of time….
Giọng hát trầm thấp cất lên những ca từ lãng mạn trữ tình, chậm rãi tựa hồ có thể đem thời gian dừng lại, trong góc phòng vang lên những tiếng thì thầm nho nhỏ, lời bài hát về tình yêu tha thiết mà những người yêu nhau đều rất thích, ôm ấp tình cảm, thổ lộ tất cả tình yêu trong lòng, hứa hẹn vĩnh viễn không rời xa—cho đến tận cùng.
Mái tóc đen như biển đêm nổi lên một đợt sóng, Vu Duy Thiển nhìn chăm chú ly rượu trước mặt, ánh mắt tựa như có thể xuyên thấu, có sương mù che khuất đôi mắt băng lãnh ngạo mạn kia, lúc trước còn có vẻ lạnh lùng nghiêm khắc, nhưng chỉ trong chớp mắt lại toát lên một tia cô tịch.
Vô thức nhíu lại mi tâm, hạ xuống ánh mắt để ngăn cách hết thảy, Vu Duy Thiển sờ lên chiếc ly thủy tinh trong tay.
Tận cùng—đối với hắn mà nói khi nào mới là tận cùng?
Hắn sẽ nhìn người xung quanh già đi một chút, sau đó hắn sẽ chuyển chỗ, dời đến một thành phố khác.
Bởi vì hắn thủy chung không thay đổi.
Hắn sẽ không già, cho dù bị trọng thương nghiêm trọng như thế nào thì cũng không ch.ết, hắn bị thời gian lãng quên và vứt bỏ, ngăn cách khỏi thế giới này.
May mắn hay sao? Không, không có ai ở vào hoàn cảnh của hắn, vì vậy không có ai sẽ lý giải được cảm thụ của hắn.
Đùng! Bên ngoài vang lên tiếng sấm, lúc này trời hay đổ mưa, có lẽ không bao lâu sẽ có mưa phùn, người đi đường đều bước nhanh cước bộ, biển treo bên ngoài quán bar bị gió thổi đong đưa, mặt tiền quán bar của Vu Duy Thiển không có biển cố định, Lê Khải Liệt bỗng nhiên nhớ đến tấm biển treo mà hắn nhìn thấy khi đứng trước cửa.
Maze, mê cung.
Trong quán bar tuyệt đối không giống mê cung, cũng không hề hỗn loạn, hết thảy đều gọn gàng ngăn nắp, dùng một cái tên không thể dễ dàng thu hút kinh doanh như vậy, trong điếm lại bố trí đơn giản, hơn nữa vô luận khách hàng là thân phận gì thì cũng không nhận được chiêu đãi đặc biệt.
Lê Khải Liệt phả ra khói thuốc, sau đó khẽ nheo măt lại, quán bar này cũng giống như chủ nhân của nó, không hợp với lẽ thường.
“Có ai nói với ngươi rằng ngôn hành của ngươi thật sự dễ dàng đắc tội người khác hay không?” Giọng nam trầm thấp dụ nhân ngay tại bên tai, tràn đầy nguy hiểm, Vu Duy Thiển đột nhiên hoàn hồn, khói thuốc tản ra.
ch.ết tiệt! Hắn không nên ở ngay lúc này mà nhớ lại quá khứ, đều do thời tiết đáng ghét kia!
Không biết từ khi nào thì Lê Khải Liệt đã đứng dậy, gần đến mức có thể làm cho Vu Duy Thiển ngửi được mùi hương trên người hắn, đó là mùi nước hoa của nữ nhân, lưu lại một chút dư vị hỗn tạp với mùi rượu, một loại hương vị xa hoa lãng phí khiến người ta sa đọa.
Vu Duy Thiểm phản cảm mà thối lui vài bước, khóe miệng nhếch lên một độ cong không mang theo ý cười, “Vì sao không đi nơi khác? Với thân phận của ngươi thì không nên hạ cố ghé đến quán nhỏ như vậy.”
Lê Khải Liệt sờ cằm của mình, phả ra một làn khói hình tròn, trả lời bằng ngữ điệu rất nhẹ khiến người ta khó chịu, “Bởi vì ta cao hứng.”
Đôi mắt được mọi người xưng là Tham Lang hơi chuyển động, màu tro lục lạnh như băng xẹt qua một tia sắc bén uẩn chứa gió lốc, lại nóng rực như lửa, “Vu Duy Thiển, nếu ta trở thành khách quen ở nơi này, ta sẽ làm cho kinh doanh của ngươi càng thêm phát đạt, ngươi không nên cám ơn ta hay sao?”
“Cám ơn, cánh cửa này trong bảy ngày qua đã bị mấy trăm người giẫm đạp, ta không cần quá nhiều người đến đây gây rối.” Tròng kính hiện lên hàn quang, câu trả lời nằm trong dự liệu của Lê Khải Liệt, cự tuyệt hoàn toàn rõ ràng.
Trời mưa, chiếc Y2K ở trước cửa bị mưa xối ướt, ánh mắt của Lê Khải Liệt chợt lóe, “Xem ra ngươi không thích hỗn loạn, thích trật tự và hoàn mỹ, nếu hết thảy những điều này bị phá hủy thì không biết sẽ như thế nào?”
Vu Duy Thiá»Ân thoáng chá»Âc cảnh giác, ngoài cá»Âa vút qua vài bóng ngðá»Âi, âÂÂHey! Leo, ngðái không quan tâm ÃÂến hắc mỹ nhân của ngðái sao? Nó ðá»Ât ÃÂẫm rá»Âi kìa!â Ngoài cá»Âa ló ra má»Ât cái ÃÂầu, nam nhân cao to ÃÂẹp trai vá»Âi mái tóc xoÃÂn tÃÂt, làmá»Ât trong những ngðá»Âi khách lần trðá»Âc không ÃÂðợc hoan nghênh hạ cá» quán bar này, cá»Âng sá»± của Lê Khải Liá»Ât, tay ghita trong ban nhạc Deer.
âÂÂKhông thành vấn ÃÂá»Â, chẳng phải càng ðá»Ât thì càng tuyá»Ât hay sao?â Uá»Âng má»Ât ngụm rðợu, giá»Âng nói trầm thấp ÃÂầy sức hút của Lê Khải Liá»Ât tạo thành má»Ât hiá»Âu quả ái muá»Âi nào ÃÂó, ngoài cá»Âa vang lên những tiếng hoan hô huýt gió, vài ngðá»Âi lần lðợt tiến vào, ÃÂá»Âu làcá»Âng sá»± của Lê Khải Liá»Ât.
Trong quán bar nhất thá»Âi trá» nên huyên náo, những ngðá»Âi khách khác nhìn thấy bá»Ân há» ÃÂi vào, dần dần có má»Ât chút xôn xao.
âÂÂCó lẽ ngðái nên mðá»Ân thêm vài ngðá»Âi ÃÂá» há» trợ, lần trðá»Âc ngðái giúp ta, ta ghi nhá» trong lòng, cho nên muá»Ân ÃÂá»Ân ÃÂáp gấp bá»Âi.â Má»Âi má»Ât câu ÃÂá»Âu mang theo ý cðá»Âi, Lê Khải Liá»Ât ÃÂá» lá» ra hàm rÃÂng trắng ÃÂá»Âu xinh ÃÂẹp, cá»Âi bỠáo khoác bên ngoài, duá»Âi thẳng tứ chi, từ chiếc áo ba lá» bó sát có thá» nhìn thấy rõ ràng hình dáng cá thá» rắn chắc.
ÃÂây làtð thế chuẩn bá» ngá»Âi lâu dài á» nái này.
NÃÂm ngðá»Âi trong ban nhạc, chủ xðá»Âng Lê Khải Liá»Ât ÃÂứng chÃÂnh giữa, xung quanh làthành viên trong ban nhạc của hắn, những ngðá»Âi không biết còn nghé rằng bá»Ân há» sẽ biá»Âu diá» n trá»±c tiếp á» nái này, lần lðợt có ngðá»Âi tiến lên há»Âi thÃÂm, nam nữ cùng rðợu cá»Ân, láºÂp tức vang lên những tiếng trêu ÃÂùa.
Không gian vá»Ân ôn hòa yên ténh bá» phá vỡ, Vu Duy Thiá»Ân nhÃÂu mày, Lê Khải Liá»Ât gõ mặt bàn, nụ cðá»Âi cuá»Âng bạo bao phủ trong khói thuá»Âc, âÂÂSúng sẽ không còn hiá»Âu quả vào lúc này, hôm nay không phải buá»Âi hòa nhạc, không có ai náo loạn, ngðái không thá» cá»± tuyá»Ât khách hàng của mình.âÂÂ
âÂÂSo vá»Âi viá»Âc dùng thủ ÃÂoạn nhàm chám ÃÂá» gây phiá»Ân phức cho ta thì không bằng trá» vá» luyá»Ân giá»Âng của ngðái, ngðái không phải ca sé hay sao?â Từ trong khoang mà ©i phát lên má»Ât tiếng cðá»Âi lạnh, Vu Duy Thiá»Ân ÃÂi ra phÃÂa sau quầy bar, bá»Âng nhiên tá»±a há» nhá» ÃÂến cái gì ÃÂó, hắn dừng bðá»Âc rá»Âi quay ÃÂầu lại, âÂÂTháºÂt có lá»Âi, ta ÃÂã quên, ca sé hiá»Ân nay chá» cần bán rẻ nhan sắc làcó thá» bá» túi má»Ât má» tiá»Ân lá»Ân, luyá»Ân giá»Âng?â Hắn lắc ÃÂầu, tròng kÃÂnh mất ÃÂi tác dụng che giấu, ánh mắt ÃÂầy chế nhạo.
Mặt bàn vang lên tiếng va chạm, rðợu trong ly bắn tung tóe ra ngoài, Lê Khải Liá»Ât ÃÂuá»Âi theo bóng dáng của Vu Duy Thiá»Ân, âÂÂNgðái nói lại lần nữa xem?âÂÂ
Vu Duy Thiá»Ân bá» ÃÂẩy mạnh vào tðá»Âng, loảng xoảng, xung quanh bá» vỡ vài thứ, hắn bá» lá»±c lðợng sau lðng ÃÂẩy mạnh vào nhàbếp.
Dao ÃÂn, chai rðợu, chén ÃÂéa, những thứ có thá» bá» phá vỡ, chá» cần quá tay thì láºÂp tức có thá» ÃÂụng ÃÂến, không gian trong nhàbếp cà ©ng không lá»Ân, ÃÂặt vài thứ ÃÂá» tẩy rá»Âa, má»Âi ngày sau khi ÃÂóng cá»Âa sẽ có ngðá»Âi ÃÂðợc thuê mðá»Ân ÃÂá» rá»Âa ly tách, hiá»Ân tại hai ngðá»Âi bá»Ân há» chen vào, không gian nhất thá»Âi có vẻ cháºÂt chá»Âi.
âÂÂNgðái dám lặp lại lá»Âi nói má»Âi vừa rá»Âi hay không?â Ngón tay xuyên qua càvạt có ÃÂðá»Âng kẻ màu xám, tay còn lại của Lê Khải Liá»Ât ÃÂặt lên tðá»Âng, bóng ÃÂen bao phủ Vu Duy Thiá»Ân truyá»Ân ÃÂến má»Ât cảm giác áp bách, ÃÂôi mắt tro lục, bÃÂng vàhá»Âa cùng va chạm, giá»Âng nhð muá»Ân ÃÂn tðái nuá»Ât sá»Âng hắn.
âÂÂNếu ngðái muá»Ân ta lặp lại thì ta có thá» lặp lạiâ¦.â Vu Duy Thiá»Ân không bá» khàthế của ÃÂá»Âi phðáng áp ÃÂảo, bình ténh ÃÂẩy lên gá»Âng kÃÂnh trên mà ©i, lá»Âi ÃÂã nói ra khá»Âi miá»Âng, hắn không muá»Ân thu há»Âi.
âÂÂNgðái ÃÂã từng nghe ta hát? Hay làxem qua diá» n xuất của ta?â Hàng lông mày nhÃÂu lại làm lá» ra má»Ât vùng tá»Âi tÃÂm u ám trên mặt, bàn tay của Lê Khải Liá»Ât càng siết chặt, truyá»Ân ÃÂến hðáng vá» của nữ nhân có loại dục vá»Âng xa hoa, Vu Duy Thiá»Ân nghiêng ÃÂầu sang má»Ât bên, hắn không thÃÂch những mùi hðáng không thuần túy.
âÂÂVẫn chða.â Trả lá»Âi ÃÂúng sá»± tháºÂt, tð thế tá»±a lðng vào lá»Âp gạch men á» sau lðng tháºÂt thả lá»Âng, thái ÃÂá» tùy ý của hắn làm cho sắc mặt của ÃÂá»Âi phðáng trá» nên cứng ngắc.
âÂÂVẫn chða?â Lê Khải Liá»Ât cðá»Âi lạnh má»Ât cách nguy hiá»Âm, nhìn trðá»Âc mặt, tóc ÃÂen, áo sá mi trắng, ánh mắt khẽ nheo lại nhð ÃÂang khiêu khÃÂch sá»± tá»± chủ của hắn, âÂÂTá»Ât lắm!â Má»Ât quyá»Ân hðá»Âng vào bụng, vừa nhanh vừa chuẩn.
Vu Duy Thiá»Ân chụp lấy cá» tay của Lê Khải Liá»Ât, tay còn lại tung ra má»Ât quyá»Ân, trðá»Âc khi nắm ÃÂấm chạm vào phần ngá»±c bên ngoài chiếc áo ba lá» phðáng Tây thì ÃÂầu gá»Âi ÃÂðợc nhấc lên, ÃÂá»Âng tác của Vu Duy Thiá»Ân không há» cháºÂm.
Ngðá»Âi nam nhân bá» phản kÃÂch phát ra tiếng gầm gừ tá»±a nhð tiếng cðá»Âi, ly tách bát ÃÂéa ÃÂá»Âu bá» vạ lây dðá»Âi nắm ÃÂấm của Lê Khải Liá»Ât, quyá»Ân phong sát qua khuôn mặt, giá»Âng nhð có hai ÃÂá»Âm lá»Âa rái vào trong mắt.
Không phải ÃÂánh lung tung, màlàthế lá»±c ngang nhau, trong nhàbếp nhá» hẹp oi bức, bầu không khàtrá» nên ẩm ðá»Ât vẩn ÃÂục, không gian cháºÂt chá»Âi khiến cho ÃÂá»Âng tác của hai ngðá»Âi bá» hạn chế, kim loại vàthủy tinh phát ra âm thanh lạnh lẽo, nắm ÃÂấm cùng da thá»Ât trên thân thá» va chạm phát ra tiếng trầm ÃÂục, trên thân thá» bá» ÃÂánh ÃÂến mức ÃÂau nhức nhðng không ngðá»Âi nào chá»Âu thu tay.
ÃÂnh mắt sau gá»Âng kÃÂnh không há» do dá»±, sá»± nhã nhặn cao ngạo bá» xé má»Â, lá» ra sá»± sắc bén lợi hại, ÃÂấu pháp của Vu Duy Thiá»Ân tàn nhẫn hung bạo, thàrằng bá» thðáng cà ©ng phải ÃÂánh trúng ÃÂá»Âi phðáng, hắn không lo cho tánh mạng của mình, hắn vàngðá»Âi thðá»Âng bất ÃÂá»Âng. Trên thá»±c tế, khoảng cách giữa hắn vàhai chữ bình thðá»Âng cách nhau quá xa.
Lê Khải Liá»Ât không ngá» ÃÂá»Âi thủ của hắn so vá»Âi hắn tðá»Âng tðợng còn thú vá» hán nhiá»Âu, vì váºÂy xuất thủ càng thêm mạnh mẽ, má»Âi má»Ât quyá»Ân ÃÂá»Âu hðá»Âng vào ÃÂiá»Âm tràmạng, loại ÃÂấu pháp ÃÂiên cuá»Âng này sẽ làm rất nhiá»Âu ngðá»Âi cảm thấy sợ hãi, giá»Âng nhð mãnh thú hung tàn mất ÃÂi lý trÃÂ, vì tìm ÃÂðợc con má»Âi xứng tầm màcàng thêm hðng phấn.
Không gian nhá» hẹp không thá» chá»Âu ná»Âi gió lá»Âc ká»Âch liá»Ât nhð thế, cảnh tðợng rất nhanh liá»Ân trá» nên ÃÂiêu tàn, tiếng huyên náo của ÃÂám ngðá»Âi trá» thành nhạc ÃÂá»Âm không há» hài hòa vá»Âi giá»Âng ca trong máy hát ÃÂéa. Bên ngoài vÃÂng vẳng khúc hát lãng mạn, những lá»Âi tá» tình thiết tha, còn hai ngðá»Âi nam nhân bên trong lại giao tranh bằng tứ chi, ÃÂá»Âng tác nhanh nhạy ÃÂiên cuá»Âng lại mạnh mẽ, dùng nắm ÃÂấm làm cho khuôn mặt của ÃÂá»Âi phðáng càng tÃÂng thêm sắc thái.
Bá»Âng nhiên cá»Âa bá» ÃÂẩy ra, âÂÂLeo! ÃÂi mau!â Tay ÃÂánh ÃÂàn ghita Deer sá»Ât ruá»Ât hðá»Âng vào bên trong gá»Âi to, nhðng sau khi nhìn thấy rõ ràng tình cảnh bên trong thì láºÂp tức ngây ngẩn cả ngðá»Âi, âÂÂCác ngðái ÃÂang làm cái gì?âÂÂ