Chương 51: Tội ác dưới ánh mặt trời

“A!” Lydia hít sâu một hơi, phản ứng của những người khác cũng không kém nhiều lắm, sau vài giây kinh ngạc đến ngây người thì tất cả mới tỉnh lại, ngay cả Kim McKay và Takeda Koichi cũng chưa từng nghĩ đến Vu Duy Thiển lại ra tay đánh Lê Khải Liệt.


Dù sao hắn cũng là tiêu điểm của công chúng, là thần tượng được vạn người chú ý, ai dám ở trước mặt công chúng mà lại ra tay đánh hắn, dùng bạo lực đối với một Lê Khải Liệt có chứa thừa số điên cuồng như vậy?


Hơn nữa Vu Duy Thiển ra tay không hề nhẹ, vết thương nơi khóe miệng của Lê Khải Liệt vốn đã được trang điểm để che giấu thì nay lại một lần nữa chảy ra tơ máu, khi tất cả mọi người đang lo lắng hắn sẽ làm như thế nào thì hắn lại tùy tiện lau khóe miệng một chút, nhìn vết máu trên ngón tay, sau đó hừ nhẹ một tiếng, “Cám ơn, Duy.”


“Để cho Lydia lên xe nghỉ ngơi, chúng ta ở đó chờ ngươi, có chuyện gì thì chờ đến khi ngươi quay xong rồi nói sau.” Vu Duy Thiển rút một tờ khăn giấy từ trong tay của chuyên viên trang điểm rồi ném vào mặt Lê Khải Liệt, “Có nghe thấy hay không?”


Đây căn bản là thái độ của cấp trên đối với cấp dưới, không đem Kim McKay và Takeda Koichi đặt vào mắt, ngay cả siêu sao Leo cũng dám đánh, người nam nhân này rốt cục là ai? Hắn chỉ là ông chủ của một quán bar nhỏ thôi sao?


Chỉ cần xem tin tức hay tạp chí thì sẽ đại khái biết được thân phận của Vu Duy Thiển, chuyên viên trang điểm xinh đẹp nhìn hắn một cách kinh ngạc.
Lê Khải Liệt vốn nổi danh có tính tình nóng nảy mà lại dễ dàng cho qua như thế? Những người trong giới truyền thông cũng không thể tin được.


available on google playdownload on app store


Miracle Leo từng có một lần bạo phát tại trường quay, mắng chửi nhân viên điều chỉnh ánh sáng đến mức hắn không còn mặt mũi nào, chỉ vài phút sau hắn phải từ chức bỏ của chạy lấy người, từ đó về sau không xuất hiện trong giới nữa, chỉ vài phút ngắn ngủi đó Lê Khải Liệt như là ác quỷ, đây là tin đồn đã từng lan truyền trong một thời gian.


Hiện tại hắn lại ở trước mặt mọi người nói lời cám ơn đối với người đã đánh hắn? Mọi người đều choáng váng.


Ngay tại đây mà có thể làm ra việc này, bất luận kẻ nào cũng không thể không tò mò đối với Vu Duy Thiển, Kim McKay và Takeda Koichi lúc này thoáng nhìn nhau, lộ ra nụ cười giống như lão hồ ly. Ở trong này, tại nơi tập hợp đủ loại tin đồn thị phi và bát nháo, Wirth còn muốn thoát thân? Đó là chuyện không có khả năng.


Có đôi khi không phải ai lựa chọn cái gì mà là cái gì lựa chọn ai. Vô Luận che giấu như thế nào, là kim cương thì sẽ phải phát ra hào quang, cho dù là ai cũng không thể che lấp, bao gồm cả chính bản thân của nó.


“Tiếp tục quay.” Tiếng nói còn lưu lại mùi thuốc súng chuyển hướng Kim McKay, trên người của Lê Khải Liệt còn mang theo cái loại kiêu căng không thể khống chế được, giống như chiếc Y K của hắn, điều hắn cần chính là bị kêu dừng lại đúng thời điểm, mà có thể làm được chuyện này chỉ có Vu Duy Thiển.


Kim McKay chỉ đạo nhân viên quay phim, đồng thời bảo chuyên viên trang điểm chỉnh lại tóc tai mặt mũi cho Lê Khải Liệt, hiện tại trạng thái của Lê Khải Liệt rất thích hợp với cảnh tiếp theo, “Quay lại một lần nữa, ba phút sau bắt đầu.”


Hết thảy lại quay trở về quỹ đạo, sau khi các phóng viên chụp được cảnh Lê Khải Liệt bị đánh thì rất vừa lòng, đều tán đi, nhưng vẫn có người còn lưu lại, muốn nhìn tiếp sau đó còn có chuyện gì bất ngờ xảy ra nữa hay không.


Vu Duy Thiển để cho Owen dẫn Lydia lên xe, hiện tại những lời đồn đãi sẽ đem hắn nói thành loại người gì thì cũng không sao, hắn cũng biết lúc này không thích hợp gây ra chuyện khiến người ta chú ý nhưng tình huống không cho phép hắn cân nhắc, Lê Khải Liệt là người mà bất cứ lúc nào cũng có thể gây ra phiền phức.


“Thật xin lỗi.” Lydia ngoại trừ nói thật có lỗi thì không biết còn có thể nói cái gì, “Ta không ngờ người ở đây lại điên cuồng như thế, hóa ra Leo sinh hoạt trong thế giới như vậy.”


Lúc trước nàng vẫn nghe lời hắn, cố gắng đợi trong nhà, trước kia chỉ ở tại cửa nhà nhìn thấy tình cảnh như vậy, nhưng lần này là Quảng trường Thời đại, nơi này lớn hơn, mà người cũng nhiều hơn, tình huống càng không thể dễ dàng kiểm soát, hoàn toàn vượt quá dự kiến của nàng.


“Ngươi không cần nói lời xin lỗi với ta, người bị đánh là hắn.” Ngồi xuống ghế, Vu Duy Thiển có thói quen đẩy gọng kính trên mũi, sau đó mới nhớ mấy cặp kính của hắn cứ liên tục bị hỏng nên hắn đã sớm từ bỏ. Hắn cũng không xa lạ đối với phòng xe này, lúc ban đầu hắn bị Lê Khải Liệt nhốt trong đây, từ đó về sau hắn và Lê Khải Liệt giống như đang giằng co, trong lúc phân thắng bại không ngừng lôi kéo nhau.


Lydia lặng im ngồi một bên, Wolf vẫn giống như bình thường, đứng ở một góc, trong xe trở nên yên tĩnh, xuyên qua cửa sổ được mở lên phân nửa Vu Duy Thiển có thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài. Lê Khải Liệt đã bình tĩnh trở lại, dưới sự yêu cầu của Kim McKay, hắn bắt đầu với cảnh quay cuối cùng, mỗi một cảnh đều cần biểu đạt diễn xuất khác nhau, đầu của hắn bị xén đi nhưng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn, may mắn là cũng không quá ngắn.


Trong tầm mắt, cả nam lẫn nữ đều đang điên cuồng vì hắn, các fan hâm mộ ở bên ngoài, các nhân viên công tác trên trường quay, có thể thưởng thức một siêu sao chân chính biểu diễn là một chuyện rất thú vị. Có vẻ ngoài xuất chúng cùng với tài năng tương xứng, người như thế ở trong làng giải trí đương nhiên là có nhưng không nhiều lắm, đại đa số mọi người đều tự tạo ra đủ loại tin tức để cường điệu bản thân mình.


Làng giải trí vốn là một nơi có cả hiện thực và giả tạo cùng tồn tại, hơn nữa bị khán giả xem như một thế giới mà sự thật bị bóp méo.


“Wirth, ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi thật sự thích hắn hay sao? Đã đến trình độ yêu hay chưa? Ngươi nghiêm túc đối với Leo thật ư?” Giọng nữ dịu dàng vang lên trong bầu không khí yên tĩnh giống như một tiếng ca du dương, cắt ngang dòng suy nghĩ đang trôi nổi của Vu Duy Thiển


“Đây tựa hồ không giống như xuất phát từ sự quan tâm đối với anh trai, hay chỉ đơn thuần là hiếu kỳ? Dù sao ta và hắn đều là nam nhân.” Vu Duy Thiển trả lời cũng giống như ánh mắt của hắn, bên trong lạnh lùng che giấu sự sắc bén, kèm theo một chút châm biếm tựa như đang tự giễu.


“Ta không muốn nhìn thấy bất kỳ ai trong các ngươi bị tổn thương.” Nàng dùng từ một cách đắn đo, trên gương mặt màu bánh mật lộ ra biểu tình mâu thuẫn, “Ai cũng nhìn ra bản thân của ngươi chính là một người nam nhân rất quyến rũ, Leo cũng vậy, hơn nữa thái độ của các ngươi đều cứng rắn và kiên quyết. Nếu các ngươi là nghiêm túc thì ta không biết tiếp theo sẽ như thế nào.”


Những gì nàng muốn nói kỳ thật không chỉ như vậy, nhưng trong lòng có rất nhiều cảm thụ khiến nàng không có biện pháp để bộc lộ ra ngoài, chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng để nhìn người nam nhân đang ngồi gần cửa sổ, cho dù ở trước mặt nàng chỉ có một người, dáng vẻ đoan chính đến mức làm cho người ta cảm thấy ngạo mạn, thoạt nhìn rất giống loại người chỉ vì lợi ích của bản thân mà không hề để ý đến kẻ khác.


“Ngươi không cần biết rõ, chuyện này cứ để cho chúng ta đau đầu là được rồi, có lẽ không bao lâu nữa sẽ chấm dứt phiền não.” Hắn kết luận một cách vô tình, ánh mắt đang nhìn chăm chú ngoài cửa sổ được thu hồi.


“Wirth, đừng nói như vậy, khác với vẻ ngoài, ngươi kỳ thật là người rất khoan dung.” Nàng bỗng nhiên nhẹ nhàng cười rộ lên, sau đó giải thích dưới ánh mắt nghi vấn của Vu Duy Thiển, “Ngươi xem, đầu tiên là ngươi cứu ta ở quán bar, lại giải vây cho ta ở khách sạn. Leo chọc giận ngươi nhiều lần, làm cho ngươi mất hứng, nhưng ngươi vẫn giúp hắn. Ân, tuy rằng sử dụng phương pháp hơi bạo lực một chút.”


Vu Duy Thiển lãnh đạm nhướng mi, “Miễn là có hiệu quả.”


“Đáng tiếc chuyện sau này thì ta không thể nhìn thấy, hiện tại ta phải quay về, Mary Anna, mẹ của chúng ta muốn ta quay về ngay lập tức.” Nàng thở dài một cách tiếc nuối, đây là lần đầu tiên Vu Duy Thiển nghe nói về mẹ của Lydia và Lê Khải Liệt, bọn họ là anh em cùng mẹ khác cha, Lê Khải Liệt chưa từng nói với hắn về thân thế của mình, cũng như hắn chưa từng kể lại quá khứ của hắn cho Lê Khải Liệt nghe.


“Leo là một người anh tốt, nhưng có đôi khi ta thật sự rất sợ hắn, hắn….” Ánh mắt của Lydia hướng ra đằng xa, con ngươi màu xanh ngọc bích đang ngóng nhìn Lê Khải Liệt, bên trong bịt kín một tầng sương mù khiến người ta không thể nhìn thấu, “Xin ngươi nhất định đừng bỏ rơi hắn, có thể chứ?”


Lời nói của Lydia cùng với vẻ mặt muốn nói lại thôi, tất cả đều đang ám chỉ một thứ gì đó. Khi Vu Duy Thiển muốn hỏi nàng thì ánh mắt mơ hồ của nàng bỗng nhiên khựng lại, nàng hoảng hốt che miệng, lộ ra một tiếng kêu sợ hãi, tiến lên hai bước rồi chỉ vào một hướng, “Đó là cái gì?”


Nguồn:


Phía sau chiếc xe có một chiếc bóng, khi mặt trời dần dần hạ xuống, chiếc bóng vốn rất mờ nhạt lại càng lúc càng hiển rõ dưới ánh sáng u ám, Vu Duy Thiển nhìn chằm chằm vào chiếc bóng kia, đồng tử bất chợt co rút, Lydia nắm lấy ống tay áo của hắn, nàng cắn chặt môi, “Đó không phải là…..một thi thể chứ?”


“Bảo vệ nàng, ta đi xuống nhìn thử.” Vu Duy Thiển nói với Wolf như vậy, hắn định đẩy nàng sang một bên, nhưng hiện tại nàng vẫn chưa thể phản ứng lại bình thường, theo bản năng mà nhích đến gần hắn, không chịu buông tay.


Wolf sờ lên khẩu súng trên lưng, gật đầu với Vu Duy Thiển một cái, “Xin bảo vệ tốt công chúa, ta đi xem xét, ngươi có thể làm được, đúng không?” Ở trong mắt hắn, Vu Duy Thiển đã sớm không phải là người bình thường.


Vu Duy Thiển kéo Lydia ra phía sau, Wolf xuống xe, chiếc bóng dừng ở một góc tường trong bãi đỗ xe tựa như một cái chấm, chuẩn bị hút hết thảy ánh sáng vào nó, hóa thành màu nâu trầm mục nát.


Một cái xác gục ở dưới đuôi xe, khí quản trắng bệch lộ ra ngoài không khí, cổ họng bị cắt đứt, khe hở cứ như vậy hiện ra dưới ánh mặt trời, giống như đang dùng màu đỏ sậm cùng vết máu khô queo để cười nhạo mọi người.


“Lập tức báo cảnh sát!” Đây là phản ứng đầu tiên của Kim McKay sau khi nhận được tin tức.
Sau vụ án mạng thứ sáu của New York, đây là nạn nhân thứ bảy, vẫn là phụ nữ, lúc này sát thủ giấu mặt lại đến Manhattan, ngay vào ban ngày ban mặt, ở Quảng trường Thời đại đông người như vậy!


Thi thể được phát hiện đã gây nên chấn động rất lớn, không ai có thể lường được, ngay tại trường quay mà siêu sao Lê Khải Liệt quay clip quảng bá album lại phát hiện ra thi thể thứ bảy, giống như ông trời đang đùa giỡn với mọi người, không cho mọi người trợn mắt há hốc mồm thì không chịu bỏ qua.


Cảnh sát nhanh chóng tiến đến, cũng may nhiệm vụ của Kim McKay đã hoàn thành, Lê Khải Liệt đã tẩy trang, đang được thẩm vấn cùng với các nhân viên công tác khác, Vu Duy Thiển lại là người phát hiện xác ch.ết, điều này làm cho cảnh sát cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng theo cách thức mà cảnh sát thẩm vấn thì cũng có thể biết được Richard vẫn chưa báo cáo lên cấp trên về manh mối mà lần trước bọn họ đã cung cấp cho hắn.


Cảnh sát Manahattan không biết Vu Duy Thiển đã từng phát hiện chữ viết bằng máu ở trong nhà của hắn. Lần này thi thể vẫn chưa hoàn toàn cương cứng, có thể chứng tỏ thời gian phát hiện và thời gian bị giết ch.ết cách nhau không xa, nói cách khác, ngay khi mọi người đang chuyên chú cho việc quay phim, khi các fan hâm mộ và giới truyền thông cố gắng lưu giữ những hình ảnh trên trường quay, thì đồng thời có một vụ án mạng đã xảy ra ở gần nơi bọn họ đang đứng.


Hung thủ dám ra tay ngay chỗ này, đây là một hành động mạo hiểm, nhưng cũng bởi vì vậy mà không ai ngờ đến, cho nên hắn đã lưu lại một thi thể bị rút cạn máu, giống như ma cà rồng biến mất trong đám người, không thể tìm thấy tung tích.


Nhân viên tại trường quay đều được thẩm vấn, nhưng đúng là mất bò mới lo làm chuồng. Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển gặp lại quận trưởng sở cảnh sát Thorn, đi cùng với Thorn còn có Richard.


“Không ngờ sự tình lại ầm ĩ như vậy, vụ án bắt đầu là ở địa hạt do ta quản lý, cho nên chúng ta cùng nhau đến điều tr.a vụ án lần này, bất quá nếu cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ nhất định phải xin viện trợ từ phía FBI.” Richard gầy đi không ít, vẻ mặt buồn rầu không hề thay đổi. Thorn không chú ý đến biểu tình kỳ lạ mà Richard dành cho Vu Duy Thiển.


“Hai vụ án đều xảy ra khi ngươi ở lân cận, cảnh sát nghi ngờ ngươi, bất quá ta vẫn chưa nói với bọn họ về chuyện trong nhà của ngươi, chuyện này sẽ càng làm cho ngươi gặp thêm phiền phức. Cẩn thận một chút, Wirth, có thể phần tử nguy hiểm đang ở ngay bên cạnh ngươi.” Trong lời nói của hắn có ý tứ sâu xa.


“Phần tử nguy hiểm sao?” Ánh mắt của Vu Duy Thiển dừng trên người Lê Khải Liệt đang bị thẩm vấn, ánh mắt vừa chuyển, bỗng nhiên phát hiện dưới bánh xe còn có dấu vết khác.
Ta đến đây, chờ ta –Reese thân yêu của ngươi.
Lại một dòng chữ bằng máu.






Truyện liên quan