Chương 67: Từ chối lời đề nghị

Takeda Koichi đứng ở trước cửa đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy có người mở cửa, vừa rồi thấy Martha rời đi, hắn rất xác định trong nhà có người, ngay cả người đại diện cũng không cho vào, vì sao lại có một người xa lạ từ trong nhà của Lê Khải Liệt đi ra, hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu.


“Wirth, ngươi có ở đây hay không?” Không bấm chuông cửa, hắn chỉ dùng gậy để gõ, tiếng đập cửa không ngừng vang lên, rốt cục có người bước ra, đứng trước cửa là Lê Khải Liệt với vẻ mặt vô cùng khó chịu.


“Takeda?” Cuộc nói chuyện với Vu Duy Thiển bị cắt ngang, không thể tiếp diễn, người nam nhân nóng nảy này lộ ra vẻ mặt vô cùng u ám, mái tóc rối bù vẫn chưa được chải lại ngay ngắn, tùy tiện mặc một chiếc áo sơ mi và quần dài, cổ áo mở rộng, Takeda Koichi hơn một tháng trời không gặp Lê Khải Liệt, lúc này vừa nhìn thấy thì thiếu chút nữa đã nhận không ra.


Khác với bộ dáng lần trước nhìn thấy, hiện tại Lê Khải Liệt suy sút hơn rất nhiều, bởi vì khó chịu mà nâng cằm lên, buông xuống ánh mắt như mây đen dầy đặc, trên mặt tuy rằng rất sạch sẽ nhưng khóe miệng rủ xuống lại chứng tỏ không muốn tiếp khách.


“Lê Khải Liệt, biểu tình này của ngươi là sao? Ta đến đây không phải để tìm ngươi, Wirth ở đâu? Có phải ở trong nhà của ngươi hay không?” Dùng ngữ khí chất vấn, Takeda Koichi đứng trước cửa mà xụ mặt, “Lần trước sau khi các ngươi rời khỏi buổi tiệc thì không hề để lại một chút tin tức gì, còn có công việc tuyên truyền album mới của ngươi nữa, Kim McKay nói ngươi làm việc vô trách nhiệm mà ta không tin, không ngờ….” (ta dạt mỏ bác này luôn)


Đột nhiên dừng lại, Takeda Koichi nhìn thấy Vu Duy Thiển xuất hiện bên trong, nhất thời liền trở nên cao hứng, “Wirth, ngươi quả nhiên ở đây.”


available on google playdownload on app store


Người đứng trong phòng không hề lộ ra biểu tình gì đặc biệt, chỉ hơi gật đầu về phía Takeda Koichi, giống như hết thảy không liên quan đến hắn, Vu Duy Thiển điềm nhiên đi vào phòng khách rồi cầm lấy một tờ báo, bắt chéo chân ngồi xuống ghế, sau đó chậm rãi đọc báo.


Lúc đầu không biết Vu Duy Thiển khi nhìn thấy hắn thì sẽ phản ứng như thế nào, không ngờ lại là loại thái độ hoàn toàn không để ý này, Takeda Koichi chỉnh lại biểu tình, chậm rãi đi vào, “Lần này bất ngờ ghé thăm, thật đường đột, hy vọng không làm cho các ngươi cảm thấy bất lịch sự.”


Xưa nay nổi tiếng làm việc nghiêm túc cẩn thận và yêu cầu rất cao, tuổi tác của Takeda Koichi cũng không nhỏ, khi làm việc đều có phương pháp và thái độ riêng của hắn, lúc này nếu không phải bởi vì Vu Duy Thiển xuất hiện rất đột ngột, khiến người ta khiếp sợ thì hắn tuyệt đối sẽ không lộ ra sự thất thố như vậy, khi tỉnh ngộ lại, hắn liền khôi phục diện mạo của một kẻ học giả.


Gần đây mọi người đều cảm thấy hắn giống như thay đổi thành một người khác, hắn chưa bao giờ tôn sùng đối với một nghệ sĩ như vậy, lần này lại kịch liệt tiến cử một người mà ngay cả cái tên cũng chưa từng nghe thấy. Thậm chí chính hắn cũng không rõ vì sao người thanh niên này ở trước mặt hắn lại trở nên mạnh mẽ như vậy, hắn giống như khai quật được một bảo tàng, nóng vội muốn lấy ra để cho những người khác chiêm ngưỡng, nhưng người có được bảo tàng này lại xem nó không đáng giá một xu.


“Có việc gì hay sao?” Lại một lần nữa đeo mắt kính trở lại, Vu Duy Thiển khiến cho cảm giác của Takeda Koichi có một chút biến hóa, giống như chỉ cần trả lời một câu không đúng thì hắn có thể sẽ bị đuổi ra ngoài, đương nhiên đây là ảo giác, khiến cho hắn sinh ra ảo giác chính là đôi mắt ở sau tròng kính, cái loại ánh mắt này giống như không có bất cứ thứ gì có thể dao động, đối với cái gì cũng không có hứng thú.


“Lần này ghé thăm là có chuyện quan trọng, ta hỏi Owen, hắn bảo ngươi không ký hợp đồng với công ty, thế nào, ngươi có hứng thú diễn tấu một khúc nhạc do ta soạn hay không?” Takeda KoiChi vừa tiến vào thì liền vội vàng hỏi như vậy, Vu Duy Thiển chỉ hơi nhướng mi lên, “Ngồi xuống trước rồi nói sau.”


Trong tay của hắn còn đang lật báo, từ mục tin tức đến mục giải trí, đến khi nhìn thấy tin tức về vụ án mạng liên hoàn, tầm mắt dừng một lúc lâu ở trên những dòng chữ, trong khi mục giải trí lại đưa tin Lê Khải Liệt bỏ việc mà mất tích, không biết phía sau có công ty nào thao túng hay không, hay chỉ là một chiến lược dùng để tuyên truyền quảng bá.


“Ắt hẳn đây là ý kiến của Owen, đây là tác phong của hắn, khi nào không thể nghĩ ra cách thì sẽ lợi dụng tình hình hiện tại.” Lê Khải Liệt lướt qua hình ảnh quảng bá trên đầu trang báo về album Out Of Control, các thành viên trong ban nhạc đều có mặt, duy nhất đứng chính giữa lại dùng một hình ảnh mờ ảo để thay thế.


Cái bóng trên tờ báo không hề bị các thành viên khác lu mờ, mà ngược lại càng tạo cảm giác rất nổi bật, loáng thoáng có thể nhìn thấy gương mặt của cái bóng, đôi mắt màu tro lục xuất hiện trong bóng đêm, giống như đang nhìn trộm thế giới, chờ đợi đến ngày xuất hiện.


“Wirth, chẳng lẽ ngươi không muốn cân nhắc lời đề nghị của ta hay sao?” Takeda Koichi lại một lần nữa ngưỡng mộ tài hoa của Vu Duy Thiển, cũng khó trách hắn cảm thấy không cao hứng đối với thái độ này của Vu Duy Thiển, kẻ có tài thường khó tránh khỏi khinh người, nhưng hắn đã đích thân đến tận nơi mà đối phương vẫn giữ thái độ này.


Lê Khải Liệt ở bên cạnh không nói chuyện, cũng đợi phản ứng của Vu Duy Thiển, lúc này lại nhìn thấy người nọ đặt tay lên thành ghế, mười ngón tay đan vào nhau, đôi mắt màu đen hơi nâng lên, sau đó không hề nhúc nhích mà nhìn Takeda Koichi ở trước mặt, “Vì sao ngươi lại đưa ra lời đề nghị này?”


“Vì sao….” Takeda Koichi trở nên hồ đồ, còn cần phải nói ra nguyên nhân hay sao? Nhưng ánh mắt của Vu Duy Thiển thâm thúy khó dò, thoạt nhìn cũng không phải hỏi một cách tùy tiện mà là liên quan đến việc hắn có đáp ứng hay không.


“Đương nhiên là vì tạo ra một bản nhạc xuất sắc.” Đây là đáp án, nhưng không biết vì sao khi hắn nói ra lời này lại cảm thấy có một chút bất an, giống như học trò bị thầy giáo hỏi bài, cho dù tin rằng chính mình trả lời đúng nhưng trong lòng vẫn có một chút khẩn trương và bất an khó hiểu.


“Sau đó thì sao?” Vu Duy Thiển tựa lưng vào ghế, giống như đang hỏi một cách tùy tiện, “Tạo ra một bản nhạc xuất sắc thì sao?”


“Có thể phối hợp chế tác âm nhạc cho điện ảnh, hoặc là đem bán ra ngoài, Kim McKay có yêu cầu ta một bản nhạc cho bộ phim điện ảnh mới nhất của hắn lần này, nếu có ngươi tham gia thì nhất định sẽ tạo nên hiệu quả không thể tưởng tượng! Âm nhạc xuất sắc phải dùng ở một nơi thích hợp, chỉ cần ngươi cùng ta hợp tác thì ta sẽ làm cho ngươi trở thành kỳ tích trong giới âm nhạc!” Takeda Koichi nói một cách kích động, cố ý dùng tiền đồ tốt đẹp để lay động hắn.


“Kỳ tích sở dĩ được gọi là kỳ tích bởi vì không dễ dàng xảy ra, ở trước mặt ngươi đã có một người.” Đuôi lông mày nhướng lên, chỉ về hướng của Lê Khải Liệt, những lời này của Vu Duy Thiển cho dù chủ ý là khen ngợi nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy bên trong có vài phần châm chọc.


Bị hắn ám chỉ, người nam nhân kia chuyển mắt, “Cám ơn đã quá khen, có phải ta nên vì thế mà cảm thấy cao hứng hay không?”


Tâm tư của Lê Khải Liệt vẫn còn đang vướng bận đến cuộc nói chuyện mới vừa rồi với Vu Duy Thiển, so với thời điểm khi hai người bắt đầu quen biết, thì Vu Duy Thiển mặc dù ở bên cạnh hắn nhưng lại giống như càng lúc càng xa, hắn không hiểu Vu Duy Thiển suy nghĩ cái gì, bởi vì tâm tình này mà Lê Khải Liệt ẩn chứa một loại cảm xúc phức tạp, ánh mắt thâm thúy bắt đầu lưu luyến trên người của Vu Duy Thiển.


Tầm mắt trầm trọng giống như có chứa điện lực, loại ánh mắt này không hề che giấu, không phải là mối quan hệ bạn bè bình thường nên có, vị khách ngồi đối diện cũng phát hiện. Takeda Koichi nghĩ đến tin đồn về vụ bê bối giữa Lê Khải Liệt và người bạn thân của hắn, trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng bề ngoài vẫn phải tiếp tục bảo trì bộ dáng ban đầu.


Takeda Koichi nghĩ rằng chuyện kia chỉ là do báo chí viết nhảm, nhưng ngồi ở chỗ này thì hắn có thể cảm giác được bầu không khí tế nhị giữa hai người, lo lắng thực hư của chuyện này sẽ tạo thành ảnh hưởng, vì vậy hắn liền trở nên trầm mặc, Vu Duy Thiển cũng phát hiện, sau đó lại nghiêng đầu đi.


Đôi mắt đặc biệt của Lê Khải Liệt vô cùng nóng bỏng, dường như có một chút đăm chiêu, một chút tà khí và ngang ngược, làm cho người ta muốn giả vờ không biết cũng thật khó khăn.


Người này đang nhìn cái gì, cảm thấy kỳ lạ, Vu Duy Thiển tạm thời dời mắt, Takeda Koichi bỗng nhiên nghe thấy một câu hỏi vững vàng được cất lên từ phía đối diện, “Đem bán? Làm như vậy thì có lợi gì cho ta?”


Đây là lần đầu tiên mà Takeda Koichi gặp phải một câu hỏi vừa thẳng thắn vừa rõ ràng như vậy, thậm chí không hề che giấu, hắn cảm thấy rất bất ngờ nhưng vẫn đáp lại một cách nghiêm túc, “Ngươi có thể yêu cầu một cái giá, cho dù là bao nhiêu thì ta vẫn cho rằng âm nhạc của ngươi đáng giá, nếu ngươi không tiện thì có thể tìm người đại diện để đàm phán với ta, ngươi có tài năng âm nhạc như vậy, nếu bị mai một thì rất đáng tiếc.”


Lê Khải Liệt không hề cảm thấy kỳ lạ đối với sự nóng vội của Takeda Koichi, hắn rốt cục dời mắt, “Đối với người soạn nhạc mà nói, nếu có người có thể sử dụng kỹ thuật hoàn mỹ và nội tâm chuẩn xác để biểu diễn một bản nhạc của mình, như vậy sức cuốn hút của bản nhạc sẽ càng mạnh.”


“Nói rất đúng!” Dù sao Lê Khải Liệt cũng là người chơi nhạc, Takeda Koichi thật sự đồng ý với lời của hắn, thân thể ngồi trên ghế bắt đầu thăm dò, lại tiếp tục thành khẩn yêu cầu, “Diễn tấu cho ta đi? Thế nào? Ngươi có điều kiện gì thì cứ nói, mặc kệ khó khăn như thế nào thì ta nhất định sẽ tìm cách mà giải quyết.”


Nếu là người nam nhân này, cho dù là một bản nhạc tầm thường thì nói không chừng ở trong tay hắn cũng sẽ trở nên thần kỳ, Takeda Koichi bỗng nhiên có loại cảm giác kỳ quái này.


“Nếu nói như vậy thì ta từ chối.” Giống như không cần cân nhắc đến giá trị, Vu Duy Thiển trực tiếp thẳng thắn trả lời, đôi mắt màu đen lộ ra cảm giác phiền chán, gọng kính màu bạc bởi vì loại biểu cảm như vậy mà trở nên sống động, giống như cùng lóe sáng với ánh mắt, hiện lên vẻ sáng bóng lạnh lẽo.


Nếu là những người khác, khi được mời như vậy thì ắt hẳn sẽ mừng rỡ như điên, nhưng hắn không có, thậm chí còn dùng loại thái độ này để đáp lại Takeda Koichi, đây là lần đầu tiên ông lão Nhật Bản này thành khẩn đề nghị như thế, cũng là lần đầu tiên bị từ chối một cách vô tình như vậy, có thể hiểu rõ cảm thụ trong lòng của hắn là như thế nào.


“Ngươi–” Hắn đứng lên, giấu không được sắc mặt giận dữ, nhưng vẫn cố bảo trì tác phong chuyên nghiệp, “Ta thật tiếc khi ngươi đưa ra câu trả lời như vậy, ngươi có thể cho ta biết lý do hay không?”
—————


P/S: bác Koi này phiền quá nha, hèn gì con sam nó khó chịu là phải. Lý do lý diếc gì, nhạc của Duy là chơi cho con sam thôi:>






Truyện liên quan