Chương 1: Vu sư lần đầu lên thành phố
Editor: Nát Viết Nhảm
Tại Hải Thị.
Trạm xe lửa lại nghênh đón một nhóm đến trạm lữ khách, đám người chen chúc như ong vỡ tổ từ cổng túa ra, một người trong đó bóng người nhỏ gầy đặc biệt bắt mắt, đến nỗi người ở bên cạnh đi ngang qua nàng cũng không nhịn được quay đầu lại liếc mắt.
Đó là một thiếu nữ cao chừng 1m60, mặc trang phục dân tộc thiểu số
Trang phục của dân tộc thiểu số màu sắc tổng thể rất hài hòa, quần áo của thiếu nữ được cắt may rất tinh xảo, đính rất nhiều châu ngọc hợp với ánh đèn neon ở nhà ga khiến chúng sáng ngời rạng rỡ, dị thường đột ngột cũng dị thường đẹp đẽ.
Vu Miểu Miểu từ trên người lấy ra sư phụ cấp tờ giấy, liếc mắt nhìn trên tờ giấy địa chỉ, lại nhìn chung quanh cảnh tượng của đám người vội vã, trong lúc nhất thời không biết nên đi bên nào.
"Tiểu cô nương, cô là đang chờ người đến đón sao?" Bác bảo vệ quan sát Vu Miểu Miểu hồi lâu, ông phát hiện tiểu cô nương này ra cổng liền đứng bất động, đã đến nửa ngày.
"Chào bác" Vu Miểu Miểu nhìn thấy có người lại đây, lễ phép chào hỏi.
"Xin chào" Bác bảo vệ thấy Vu Miểu Miểu ngoan ngoãn khả ái, cùng con gái mình học cấp 3 giống nhau đến mấy phần, cười càng thêm thân thiết, "Tôi thấy cô đứng ở nơi này nửa ngày bất động, là chờ người hay lạc đường?"
Tiểu khí chất của cô gái so với thành thị huyên náo rất không hợp, một chút liền có thể nhìn ra cô là mới vừa vào thành phố không lâu.
"Cả 2 đều không." Vu Miểu Miểu lắc lắc đầu, sau đó đem địa chỉ trong tay đưa tới, "Cháu đi nơi này."
Bác bảo vệ tiếp nhận tờ giấy xem xét một chút: "Khu Thanh Hồ à, này thật có chút xa, ngồi tàu điện ngầm chắc phải hơn 1 tiếng, khá phiền phức..."
Vu Miểu Miểu thật lòng nghe.
"Tiểu cô nương, lần đầu tiên tới Hải thị?"
"Vâng." Vu Miểu Miểu ngoan ngoãn gật đầu.
"Hải thị có thân thích sao?"
"Vâng, nơi này." Vu Miểu Miểu chỉ vào tờ giấy.
"Vậy làm sao người nhà cô không tới đón cô vậy?" Bác bảo vệ lo lắng, cô gái này lớn lên xinh đẹp, tính tình lại đơn thuần, Hải thị gần đây trị an lại không tốt, xe lửa ban đêm đến trạm, nhà này thân thích làm sao cũng không tới đón.
"Anh ấy không biết con đến? Con là tới tìm anh ấy." Vu Miểu Miểu giải thích.
"Này không phải có điện thoại sao? Cô gọi một cái để cậu ấy tới đón cô?"
"Cháu gọi rồi nhưng tắt máy." Vu Miểu Miểu nói.
"Như vậy à..." Bảo an suy nghĩ một chút lại nói, "Cô từ chỗ này ngồi tàu điện ngầm chắc phải đổi 3 tuyến, ra tàu điện ngầm phỏng chừng còn phải tìm một bùng binh. Không bằng cô đón xe tới đi, để tài xế trực tiếp đưa cô đến cửa tiểu khu, tuy rằng hơi đắt nhưng như vậy an toàn."
"Vâng." Vu Miểu Miểu cầm lại tờ giấy, lễ phép hỏi, "Xin hỏi, làm thế này để bắt xe vậy bác?"
"Được, đưa phật đưa đến Tây Thiên, tôi dẫn cô tới nhé"
Bác bảo vệ vẫn dẫn Vu Miểu Miểu đưa đến chỗ xếp hàng đợi xe taxi: "Từ đây đi vào, cô theo phía sau của bọn họ xếp hàng, chờ xe lại đây, trực tiếp đi tới là được."
"Cảm ơn bác." Vu Miểu Miểu lấy ra một con búp bê làm bẳng tay rất tinh xảo từ trong bọc sách đeo trên người, đưa cho bác bảo vệ, "Cái này đưa bác, chúc bác có cái mộng đẹp."
"Con búp bê này làm thật là tinh xảo
"Con búp bê này làm thật là tinh xảo." Bác bảo vệ cũng không khước từ, ông biết cô bé trong núi đi ra nên tính cách đơn thuần thẳng thắn, từ chối sẽ buồn, "Cô là người Miêu tộc sao?"
"Không phải. Cháu là người Vu tộc." Nói xong, Vu Miểu Miểu mang theo túi sách, đi vào xếp hàng.
"Ô tộc? Trong 56 cái dân tộc có tộc này sao?" Bảo an tiện tay đem con búp bê Vu Miểu Miểu đưa thu bỏ vào túi áo, sau đó liền tiếp tục công việc của mình.
Vu Miểu Miểu đợi một lúc rồi liền lên xe, cô đem trong tay tờ giấy đưa cho tài xế, tài xế liếc mắt nhìn, không nói hai lời liền xuất phát.
Trên đường, Vu Miểu Miểu không hề chớp mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ đèn neon đỏ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, vẫn cảm thấy ngột ngạt xa lạ hiện lên: "Không nhìn thấy sao nhỉ."
Từ trong nhà xuất phát, cô đầu tiên là ngồi xe gắn máy của Ngưu thúc trong thôn đến thị trấn, lại từ thị trấn ngồi ô tô đường đài đến tỉnh thành, sau đó mua vé xe lửa một đường đi tới Hải thị, trên đường tổng cộng bỏ ra hơn 30 giờ, mục đích là đến Hải thị tìm vị hôn phu của cô.
Đại khái một tháng trước, sư phụ cô thọ chung chính tẩm (nghĩa: sống thọ và ch.ết tại nhà), trước khi rời đi, sư phụ cho cô tờ giấy này: "Sư phụ từ nhỏ cho con đính ước một mối hôn sự, việc này chính con cũng biết, Vu tộc chúng ta từ trước đến giờ là kén rể nhập môn, không có nữ nhi gả ra ngoài chi, vốn là ta muốn chờ con thành niên, liền để người nhà đem con trai đưa đến đây cùng con kết hôn."
"Nhưng những năm này sư phụ bỗng nhiên nghĩ thông suốt, cuộc đời của con là chính con chọn, không thể bởi vì con là vu sư cuối cùng liền hạn chế quyền tự do của con. Vì thế, hôn sự này chính con có thể làm chủ, con nếu như muốn đem nam nhân này cưới thì cầm địa chỉ đi tìm hắn. Còn không, con cầm tín vật này đi tìm hắn nói muốn một khoản tiền, lúc trước sư phụ cứu hắn một mạng, bởi vì muốn cho con một dưỡng phu, ta đều không lấy tiền."
Vu Miểu Miểu đối với với việc sư phụ tạ thế cũng không quá khổ sở, bọn họ là vu sư, vốn là thông âm dương, từ lúc một năm trước cô đã nhìn thấy hôm nay, hơn nữa đối với vu sư mà nói, ch.ết là khởi đầu hoàn toàn mới.
"Con khi đó mới 2 tuổi, ngài làm sao đã nghĩ đến việc hôn nhân của con?" Vu Miểu Miểu kỳ quái hỏi.
"Thực sự là đứa bé kia quá đẹp, đen thùi lùi toàn thân, ta nhìn đặc biệt thích. Nếu con gặp được chắc chắn cũng sẽ rất thích."
"-_-" Vu Miểu Miểu.
Vu tộc bọn họ, sùng kính màu đen, ra ngoài làm việc thích khoác bên ngoài một bộ đồ đen, vật nuôi trong nhà cũng đều toàn chọn đen, đặc biệt sư phó của cô, đối với màu đen hầu như đã đến trình độ của si mê. Cái gì Hắc Trư (Heo mọi), Hắc Cẩu (Chó mực), Hắc Miêu (Mèo mun), Hắc Thỏ tử (Thỏ đen), chỉ cần đen đủ thuần túy, sư phụ cô đều sẽ kiếm về nuôi tất.
Xem ra cái con rể nuôi từ bé này của mình nhất định là đen thuần khiết.
Sư phụ đi rồi, Vu Miểu Miểu ở cõi đời này không còn người thân. Vị hôn phu đen thuần khiết này, tuy rằng còn chưa gặp, nhưng đã được sư phó của cô nhắc tới nhiều lần từ khi còn nhỏ, vì thế Vu Miểu Miểu đối với vị hôn phu này không quá mâu thuẫn. Hơn nữa, vậy cũng là nguyện vọng của sư phó của cô khi lâm chung, Vu Miểu Miểu cảm thấy cưới về cũng không có gì, vì thế thi đại học xong, cô liền đeo bọc sách đến rồi Hải thị.
"Tiểu cô nương, đến rồi." Xe taxi đến chỗ cần đến, tài xế nhắc nhở Vu Miểu Miểu đang ngây người phía sau.
Vu Miểu Miểu mờ mịt liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, trả tiền, xuống xe.
Xe taxi không tiến vào tiểu khu, mà là đứng ở cửa tiểu khu, tiểu khu được quản lý vô cùng nghiêm ngặt, không có gác cổng, lại liên lạc không được gia chủ, Vu Miểu Miểu bị ngăn ở tiểu khu ngoại.
Vu Miểu Miểu làm sao cũng không nghĩ tới muốn gặp vị hôn phu kia khó như vậy, nhất thời sững sờ, một đôi con mắt vô tội trừng trừng nhìn chằm vào bảo vệ đang ngăn cản cô, tựa hồ chỉ cần như thế nhìn chằm chằm vào bảo vệ thì ông ấy sẽ nhẹ dạ để cho cô đi vào.
"Tiểu cô nương, cô không cần nhìn tôi như vậy, chúng tôi nơi này có quy định, không phải gia chủ không cho vào. Cô nên gọi điện thoại cho bạn cô đi, để anh ta tới đón cô." Bảo vệ bị Vu Miểu Miểu nhìn chăm chú có chút sợ hãi.
Không phải anh ta nhát gan, thực sự là này buổi tối, một cô gái cùng tờ giấy như thế, ăn mặc kỳ quái, trừng trừng nhìn người khác với đôi mắt đen láy, cũng không nói lời nào, nhìn còn tưởng đến đây lấy mạng oan hồn mà.
"Nếu không... Tôi gọi đồng nghiệp giúp cô tới cửa hỏi một chút? Cô tên là gì, cùng gia chủ quan hệ gì?" Bảo vệ hỏi.
"Tôi tên là Vu Miểu Miểu, là vị hôn thê của anh ấy." Vu Miểu Miểu thật lòng hồi đáp.
"Hả... Vị hôn thê? Tiểu cô nương cô thành niên chưa? Đừng nói với tôi cô là gạt cha mẹ đi ra gặp bạn trai trên mạng?" Cậu ta biết hiện tại có nhiều tr.a nam lên mạng lừa gạt tiểu cô nương.
Cái cậu Quý Lãng này nghe tên thì có vẻ giống vậy thật, cho địa chỉ, để tiểu cô nương người ta thật xa chạy tới, sau đó điện thoại tắt máy, tìm người thì không gặp. Quan trọng nhất chính là, tiểu cô nương này ngay cả dung mạo của vị hôn phu ra sao cũng không biết. Lại nói, thời đại này, còn có ai cho mấy cô bé vị thành niên lấy chồng sao? Khẳng định là chuyện ma quỷ lừa gạt trên internet rồi.
Vu Miểu Miểu không đáp, tiếp tục tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm bảo vệ.
"Được, tôi cho người gõ cửa cho cô." Bảo vệ suy nghĩ một chút, một lúc sau anh ta dẫn tiểu cô nương đi, nếu thật sự là bạn trai trên mạng, anh ngay lập tức sẽ báo cảnh sát, sẵn tiện có đồn cảnh sát ở ngay đường cái đối diện.
Bảo vệ cầm bộ đàm gọi, báo cho tuần tr.a đồng nghiệp ở trong tiểu khu, để hắn hỗ trợ đi gõ cửa: "Có người nào ở khu số 11 hay không, có thể đến hộ 801 gõ cửa hay không, để xem chủ nhà có ở nhà không."
Khoảng chừng sau năm phút, bộ đàm nội bộ truyền đến hồi âm: "Chủ nhà không ở nhà."
"Cô xem, không ai ở nhà, nếu không cô chờ một lúc trở lại? Hiện tại đã sắp 9 giờ, 10 giờ cậu ấy nhất định phải trở về ngủ. Cô nếu không trước tiên đi ăn một chút gì, chờ một lúc trở lại?" Bảo vệ đề nghị.
Vu Miểu Miểu trầm mặc chốc lát, xoay người hướng về sau lưng đi đến.
"Cô gái đó có chuyện gì vậy?" Một bảo vệ khác lúc này mới từ bên kia tiến tới.
"Hình như là bị bạn trai trên mạng lừa tới gặp." Bảo vệ đáp.
"Tôi nhìn không giống."
"Là sao?"
"Vừa nãy thời điểm cô ấy đi tới, nhìn tôi một chút, ánh mắt kia quỷ quái lắm."
"Đó là bởi vì ông nhìn cũng quá hung hãn mà, chắc tiểu cô nương sợ sệt, không muốn nói chuyện cùng ông."
- -----------------------------------------------------------------
Phía bên kia đường, trong đồn công an, Quý Lãng chính mặt tối sầm lại.
"Người là cậu đánh sao?" Cảnh sát hỏi.
"Vâng."
"Quả nhiên rất thành thật, nói, tại sao bỗng nhiên đánh người?"
"Nhìn hắn khó chịu!" Quý Lãng đáp.
"Nhìn người khó chịu? Cậu làm sao ngày nào cũng nhìn người rồi khó chịu?" Cảnh sát đồng chí nghe được cái cớ quen thuộc mà Quý Lãng hay nói, nhất thời bị làm tức giận, "Tôi cho cậu biết, lần này không phải lần đầu tiên, cậu đã có án cũ, có người muốn kiện cậu, chỉ cần một người tố cáo thôi thì chuẩn..."
"Án cũ? Tôi có án cũ sao?" Quý Lãng liếc cảnh sát một chút.
Thật khiến người khác tức nổ phổi mà, cái tên tiểu tử này đúng là tà môn, năm lần bảy lượt khó chịu là lại đánh người tại lối đi bộ, nhưng mỗi lần đến cục cảnh sát, người bị hại lại không tố báo cho cảnh sát, nên tội án của hắn để đều không lưu lại.
"Lần này thì có." Cảnh sát đồng chí thực sự không chịu nổi phần tử tội phạm xấc xược như thế, anh ta quay đầu nhìn về phía người trong cuộc bị đánh sưng cả mặt mũi, hỏi, "Đồng chí, anh yên tâm, chuyện của anh, tôi nhất định..."
"Tôi... Tôi không báo cảnh sát, tôi có thể đi rồi chứ?" Người kia có chút e ngại nói rằng.
"Anh nói cái gì? Anh không nghe thấy cậu ta mới vừa nói sao? Cậu ta đã thừa nhận đánh ngươi!" Cảnh sát không dám tin nói.
"Tôi nên đánh, tôi tự tìm, đồng chí cảnh sát, tôi không báo cảnh sát, tôi có thể đi rồi chứ?"
Quý Lãng xì một tiếng bật cười, cũng không biết là đang giễu cợt cảnh sát, hay là đang giễu cợt người bị anh đánh.
Bất luận cảnh sát đồng chí khuyên bảo như thế nào, người bị hại có ch.ết sống cũng không muốn báo cảnh sát, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Quý Lãng thong dong đi ra ngoài.
Ra khỏi đồn công an, Quý Lãng chuẩn bị qua đường cái về nhà, khi đi tới vằn sang đường, một cô gái mặc trang phục dân tộc đang băng qua đường. Khí chất mạnh mẽ của cô gái, hai bím tóc đen, khuôn mặt trắng như tuyết và đôi mắt đen nhánh đang nhìn chằm chằm vào anh như sương mù, như thể anh đã là người của cô.
Lại gặp quỷ à?
A.
Dám tập hợp gần như thế, xem ra đạo hạnh của con quỷ này cũng không quá nông cạn.