Chương 9
Trên vai phải như bị ngọn lửa đốt có một lá bùa màu vàng, trên lá bùa, ánh sáng màu đỏ lâm râm lóe lên như ngọn lửa. Thành phố Hải gần biển, ban đêm gió lớn, nhưng lá bùa đó như bị cái gì dính kỹ, dán chặt trên vai anh.
Đau, vô cùng đau, Quý Lãng cắn răng không để mình phát ra tiếng, bởi vì anh biết đau đớn rất nhanh sẽ trở về. Tác dụng của tấm bùa này chỉ có năm giây, sau năm giây cảm giác đốt cháy sẽ biến mất.
Năm giây sau, ánh sáng màu đỏ phai đi, lá bùa rơi khỏi vai Quý Lãng, Quý Lãng đã đau đến đầu đầy mồ hôi lúc này mới ngẩng lên, nhìn người đàn ông trung niên ồn ào đứng ở trước mặt anh.
Anh không nhận ra người đàn ông này, thậm chí chưa trải qua giấc mơ liên quan tới ông ta.
“Tại sao?” Quý Lãng lạnh lùng hỏi.
“Tại sao? Cậu không biết thẹn mà hỏi tại sao? Một tháng qua thành phố Hải mù mịt chướng khí, tất cả đều là cậu ban tặng. Cậu có biết gần đây bao nhiêu người đến đêm không thể chợp mắt, bao nhiêu ác linh bò ra từ trong bóng tối không? Bao nhiêu người vô tội bị làm hại?” Người đàn ông trung niên hung dữ trợn mắt nhìn Quý Lãng, tựa như đang nhìn thứ tội ác tày trời, nói ra cũng đều là lời chỉ trích nghiêm khắc.
“Vừa rồi ông mới hỏi tôi, gần đây thành phố Hải lòng người hoang mang, có phải tôi giở trò không? Bây giờ lại ăn nói chắc chắn, nói tất cả đều do tôi ban tặng.” Ánh mắt của Quý Lãng sáng rực nhìn chằm chằm người nọ, cười khẩy nói: “Cho nên, thật ra thì ông cũng không biết chuyện này có liên quan tới tôi không, chẳng qua là ông cảm thấy phải có liên quan tới tôi, hoặc là nói, mặc kệ có liên quan tới tôi không, ở trong mắt ông thì tôi đều là đầu sỏ, đúng không?”
“Phải thì sao?” Người đàn ông bị đoán trúng suy nghĩ trong lòng nhưng không thấy bối rối, vẻ chán ghét ở đáy mắt càng sâu hơn.
Mộng Yểm này, quả nhiên giỏi thăm dò việc riêng của người khác, đầu độc lòng người.
“Nói cách khác ông vốn không có chứng cứ, chẳng qua là giận cá chém thớt, tấn công về phía tôi.” Quý Lãng nói.
“Cậu là Mộng Yểm, đứng đầu kẻ ác, giết cậu là chuyện sớm muộn.”
“Tôi nhớ hội trưởng hội huyền học từng nói với tôi, chỉ cần tôi còn lý trí, chỉ cần tôi không bị sức mạnh của Mộng Yểm khống chế hoàn toàn, tôi chưa là Mộng Yểm thật sự. Giới huyền học, tu hành chính đạo, tuyệt đối không làm hại người vô tội người...”
“Đúng vậy, nếu không phải giới huyền học chúng tôi có quy định không được làm hại người thường, cậu cho rằng với thân phận của cậu có thể sống đến bây giờ?” Người đàn ông hét.
“Vậy vừa nãy ông đang làm gì?” Quý Lãng hỏi: “Vì sao dùng bùa làm tôi bị thương?”
“Cậu cũng nói, đó là lá bùa, lá bùa của đạo một môn chúng tôi chỉ làm ác quỷ vật tà bị thương. Nếu cậu là người phàm, thì sẽ không bị thương.” Người đàn ông nói.
“À, thì ra là vậy, có thể bị lá bùa gây thương tích thì không phải người phàm, bị thương sẽ đều là ác quỷ vật tà, cho nên dù tôi cầm lá bùa này đến hội huyền học của các ông, nhất định cũng không đòi được ý kiến.” Quý Lãng tự giễu nói.
Người đàn ông từ chối cho ý kiến, nhưng vẻ mặt không lo ngại gì đã nói rõ tất cả.
“Bị huyền thuật gây thương tích, cho dù tôi bị ông làm bị thương nặng nữa, trên người cũng sẽ không hề để lại vết thương, không có chứng cứ sẽ không thể báo cảnh sát.”
“Người cậu đầy tà khí, cảnh sát tới, chưa chắc là bắt ai.” Người đàn ông cười nhạt, Mộng Yểm này còn muốn báo cảnh sát bắt mình.
Đúng rồi, người một tháng sẽ bị cảnh sát kiểm tr.a thẻ căn cước ba mươi lần như mình, cảnh sát tới thật, nào sẽ cảm thấy mình là người tốt.
“Xem ra tôi không thể làm gì ông.” Quý Lãng nhìn chằm chằm người đàn ông, ánh mắt u ám.
“Đừng tưởng tôi không biết cậu muốn làm gì, cậu là Mộng Yểm, muốn đối phó tôi trong mơ. Nhưng giấc mơ của người tu luyện chúng tôi không phải là cậu muốn vào thì có thể vào, hơn nữa cho dù đi vào thì đã sao, dù sao đó là mơ, trời sáng tôi sẽ tỉnh lại, vẫn không hề bị thương.” Người đàn ông khinh thường nói: “Hội trưởng của chúng tôi nhân từ, nói cậu chưa hoàn toàn thức tỉnh sức mạnh Mộng Yểm, không tính là tà ma, không thể giết cậu. Lần này tôi tới cũng chỉ nhắc nhở và cảnh cáo cậu, nếu cậu không khống chế được bản thân nữa, tiếp tục ảnh hưởng số mệnh của Hải Thị, tôi sẽ dùng trăm ngàn bùa lửa như vừa nãy, đốt cậu thành tro bụi. Nỗi đau của chân hỏa thiêu đốt, vừa rồi cậu đã cảm nhận rõ?”
Cảnh cáo?
Âm khí nặng thì các ông đến cảnh cáo, tà ma lợi hại ở đâu ra các ông cảnh cáo, lúc quỷ môn sắp mở các ông đến cảnh cáo. Tôi chưa thức tỉnh thành Mộng Yểm các ông đến cảnh cáo, tôi thức tỉnh thành Mộng Yểm thì các ông muốn giết tôi.
Từng kẻ ra vẻ nghiêm trang, nếu các ông chắc chắn tôi chính là ngọn nguồn của mọi chuyện ác, sao không giết tôi lúc tôi vừa chào đời?!
Trong lòng Quý Lãng vô cùng giận dữ, ánh mắt lại rất bình tĩnh, giống như đêm tối mênh mông, không thấy chút ánh sáng.
“Búp bê nguyền rủa!” Lúc này, một tiếng hét to vang lên, sau đó một vật bay qua bả vai của Quý Lãng.
“Ha ha, ha ha... Ha ha, ha ha...”
Tiếng cười trẻ con kỳ dị, đột ngột xuất hiện ở ban đêm yên tĩnh.
Quý Lãng nhìn chằm chằm, đó là một con búp bê vải tinh xảo, nó mặc quần áo thêu hạt màu, ở trên đất trống trước người mình không xa, bước hai chân ngắn nhỏ liên tục xoay tròn như đang khiêu vũ, chuỗi hạt trên người sáng chói, lộ ra một vẻ kỳ quái.
Quý Lãng nhận ra, đó là búp bê nguyền rủa mà ban ngày Vu Miểu Miểu đưa cho anh xem.
“Thứ gì đây?” Người đàn ông chưa từng thấy loại búp bê kỳ lạ này, theo bản năng lấy lá bùa ra, đề phòng.
“Ông dám ức hϊế͙p͙ chồng tôi.” Vu Miểu Miểu đi ra từ sau lưng Quý Lãng, trong tay còn cầm xôi gà, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lúc này căng chặt, đáy mắt toàn lạnh lẽo.
“Cô là ai?” Người đàn ông bị ánh mắt lạnh như băng của Vu Miểu Miểu dọa lui một bước.
“Tôi đã nghe thấy lời ông vừa nói.”
Thật ra Vu Miểu Miểu cũng không nghe thấy nhiều, lúc cô nhận ra khác thường đuổi tới thì chỉ kịp nghe được câu nói cuối cùng của người đàn ông uy hϊế͙p͙ Quý Lãng nhưng những lời này đủ khiến cô tức giận.
“Nỗi đau bị lửa thiêu đốt, tôi để ông cảm nhận rõ ra sao trước?” Dứt lời, Vu Miểu Miểu nhét xôi gà vào trong tay Quý Lãng, sau đó nhấc hai tay, kết ra một pháp ấn tộc Vu, trong mắt có ánh sáng đen tản ra: “Ta lấy danh vu sư, nguyền rủa ông, cắn trả!”
“Nguyền rủa, nguyền rủa, nguyền rủa!”
Búp bê nguyền rủa luôn cười to, khoảnh khắc Vu Miểu Miểu dứt lời, bỗng nhiên bắt đầu liên tục lặp lại hai chữ “nguyền rủa”, hình ảnh đó vô cùng kỳ dị trong đêm đen.
Quý Lãng chỉ cảm thấy có cơn gió gì đó thổi qua bả vai anh, sau đó người đàn ông vừa rồi còn vênh váo hống hách chợt hét to một tiếng, che bả vai kêu rên.
“Á, á!! Nóng, nóng ch.ết mất.” Tiếng kêu gào chọc thủng trời cao, dân xung quanh hoảng sợ rối rít mở cửa sổ nhô đầu ra kiểm tra.
“Sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
“Nhà ai đang giết heo sao?”
“Kêu thật thê thảm.”
“Có cần báo cảnh sát không?”
“...”
Năm giây sau, lửa dừng lại, mặt người đàn ông trắng bợt, tê liệt ngã xuống đất, sợ hãi nhìn Vu Miểu Miểu: “Cô dùng tà thuật gì?”
“Cắn trả!” Trả lời ông ta là hai chữ được Vu Miểu Miểu lạnh lùng nói ra.
“Nguyền rủa, nguyền rủa, nguyền rủa!” Búp bê nguyền rủa trên đất lại nhảy múa.
“Á!!!!” Nỗi đau bị lửa thiêu đốt lại ập tới, người đàn ông theo bản năng dùng vai phải của mình chạm mặt đất, cứ như làm vậy sẽ có thể dập tắt ngọn lửa. Nhưng tiếc là, lúc bùa chú của ông ta đốt Quý Lãng, là không có lửa cũng không thể dập tắt. Cho nên theo lý, cho dù ông ta làm gì cũng không thể cắt đứt quá trình thiêu đốt.
Năm giây sau, Vu Miểu Miểu lại nguyền rủa.
“Tôi sai rồi, dừng tay, người giúp đỡ.” Người đàn ông đã đã hoàn toàn sụp đổ, không ngừng xin tha. Từ trước đến nay ông ta chưa từng nghĩ, lúc mình dùng bùa chú đánh ch.ết vật tà, tà vật sẽ khó chịu thế nào.
Ngay lúc Vu Miểu Miểu kết ấn lần thứ tư, một cánh tay duỗi ra giữ cô lại.
“Tướng công?” Vu Miểu Miểu nghi ngờ nhìn Quý Lãng ngăn cản mình.
“Dừng tay đi.” Quý Lãng nói.
“Tại sao? Người này vừa nói muốn gấp trăm ngàn lần, tất nhiên tôi phải thực hiện nguyện vọng của ông ta gấp trăm ngàn lần!” Lúc này mới ba lần, đủ chỗ nào.
“Có người tới.” Quý Lãng nhắc nhở.
Quả thực người đàn ông kêu quá thảm, nhà xung quanh đã báo cảnh sát, lúc này bảo vệ đã chạy tới trước.
Hai phút sau, cảnh sát cũng tới.
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Cảnh sát bật đèn pin, đầu tiên là soi một người đàn ông nằm trên đất kêu rên, lại soi Quý Lãng và Vu Miểu Miểu: “Quý Lãng, lại là cậu.”
Cảnh sát này là người quen, chính là cảnh sát xử lý vụ án của Quý Lãng tối qua.
“Cậu lại đánh người?” Quý Lãng cũng xem là người quen cũ ở đồn cảnh sát của họ, trên đường thường bắt người đánh một trận, đánh xong rồi đi, cũng không biết những người bị hại đó làm sao mà người nói là hiểu lầm, người dám kiện anh. Chuyện này thật sự khiến anh ta hận đến nghiến răng, chỉ hận một khối u xã hội như Quý Lãng, sao không thể trừng trị chứ.
“Không có.” Quý Lãng trả lời.
“Còn muốn cãi, người bị hại ở đây này.” Cảnh sát chỉ người đàn ông nói.
“Cảnh sát Vương, là tôi đánh, tôi chối lần nào.” Quý Lãng mỉm cười nhìn cảnh sát, cùng lúc thản nhiên kéo Vu Miểu Miểu muốn nói chuyện ra sau lưng.
Cảnh sát Vương ngẩn ra, dường như trước đây mỗi lần Quý Lãng bị đưa đến đồn cảnh sát, mặc dù không thể khép tội, nhưng mà chưa có lần nào chối chuyện đánh người.
“Vậy cậu anh xảy ra chuyện gì?” Cảnh sát Vương hỏi.
“Tôi cũng không biết.” Quý Lãng thản nhiên nói: “Đúng lúc chúng tôi đi ngang qua đây, người đàn ông không biết tên họ này bỗng nhiên ngã xuống đất kêu to, vừa nãy tôi còn nghĩ có phải bị bệnh không, đang muốn gọi 120 đây.”
Cảnh sát Vương nghi ngờ nhìn Quý Lãng, ánh mắt liếc Vu Miểu Miểu: “Em gái nhỏ, cậu ta nói đúng không?”
“Đúng.” Mặc dù Vu Miểu Miểu không hiểu tại sao Quý Lãng nói như vậy, nhưng ở trước mặt người ngoài tất nhiên không thể phá Quý Lãng. Bên ngoài cho Tướng công mặt mũi, là giúp cho nội bộ gia đình đoàn kết.
“Ông gì ơi, cậu ta nói đúng không?” Cảnh sát Vương quay đầu hỏi người trong cuộc khác được bảo vệ đỡ.
Người đàn ông bị bùa lửa đốt ba lần, mặc dù chỉ có mười lăm giây ngắn ngủi, nhưng đau đớn xé lòng đó gần như khiến ông ta sụp đổ.
“Phải, là như vậy.” Không thể đưa chuyện của giới huyền học đến cục cảnh sát, đây là ước định thành quy củ.
Huống chi, chuyện ông ta tấn công Quý Lãng vốn là chuyện không hợp quy củ ở hội huyền học, nguyên nhân ông ta dám đến là vì Quý Lãng là Mộng Yểm, bị phát hiện thì hiệp hội thẩm tr.a cũng chỉ mắt nhắm mắt mở. Nhưng vì chuyện này ông ta bị người khác đánh lại, hiệp hội cũng sẽ không ra mặt giúp ông ta.
“Thật sự là bỗng nhiên phát bệnh?” Cảnh sát Vương hỏi.
“Ừ.”
“Bệnh gì? Cần chúng tôi đưa ông đến bệnh viện không?”
“Không, không cần, tôi bị bệnh cũ, phát tác xong là đỡ rồi.”
“Bệnh của ông thật đáng sợ, chắc chắn không sao?”
“Không sao.”
“Cảnh sát Vương, nếu không còn chuyện gì, chúng tôi có thể đi được chưa?” Quý Lãng dò hỏi đúng lúc.
Cảnh sát Vương gật đầu: “Nếu không liên quan tới cậu, vậy cậu trở về đi.”
“Được.” Quý Lãng cười cười, cúi người xuống, thản nhiên nhặt búp bê nguyền rủa đã yên tĩnh từ khi anh giữ Vu Miểu Miểu lại ở bên chân cảnh sát Vương.
“À thì...”
“Làm sao?” Tay cầm búp bê nguyền rủa của Quý Lãng cứng đờ, bình tĩnh nhìn cảnh sát Vương.
“Khụ... ờ thì, vừa rồi hiểu lầm cậu, xin lỗi.” Cảnh sát Vương hơi lúng túng nói xin lỗi.
Quý Lãng ngẩn ra, sau đó tự giễu nói: “Không sao, cũng không phải lần đầu.”
Nói xong, anh cầm búp bê nhét vào trong lòng Vu Miểu Miểu, rồi sau đó kéo cô gái rời đi.
“Ôi, người này...” Cảnh sát Vương nhíu mày, muốn nói gì, nhưng ngẫm nghĩ lại, hình như đúng là không phải lần đầu mình hiểu lầm Quý Lãng.
“Chuyện này cũng không trách tôi, ai bảo cậu thường xuyên đánh nhau.” Lúc lâu, cảnh sát Vương nhỏ giọng lẩm bẩm.