Chương 20

Đi ra khỏi phòng làm việc, Quý Lãng đang muốn cùng Vu Miểu Miểu ra ngoài ăn cơm, nhưng Vu Miểu Miểu lại nói rằng hơi mệt, muốn về nhà sớm.


Cả một ngày chỉ ngồi trên sa lông đọc tiểu thuyết thì không hiểu mệt là mệt cái gì? Cô nói như vậy là muốn anh được về nhà nghỉ ngơi sớm mà thôi. Quý Lãng rất muốn nói rằng nhờ cô dùng năng lượng vu sư chúc phúc mà giờ anh cảm thấy rất ổn, nhưng cuối cùng vẫn là không nói. Anh không nói làm uổng phí phần quan tâm này của cô.


Hai người gọi xe về nhà, taxi dừng lại trước cửa, hai người tiện đường đi qua cửa chính lấy bưu phẩm rồi chậm rãi đi bộ về nhà.
"Tướng công ơi, hôm nay anh định mấy giờ ngủ?" Vu Miểu Miểu đột nhiên hỏi.
"Sao vậy?" Quý Lãng khó hiểu.


"Hôm trước anh có nói là hôm nay cho tôi dùng năng lực búp bê nguyền rủa hút lấy năng lượng của anh. Tôi định chờ lúc anh ngủ rồi làm." Vu Miểu Miểu nói.
Quý Lãng nhớ lại, hôm trước anh có nói như vậy.


"Hôm nay tôi hơi mệt, ăn cơm xong sẽ ngủ." Một tuần chỉ có một đêm không mộng mị, phải tranh thủ ngủ càng sớm càng tốt. Ngẫm nghĩ thôi mà tâm tình Quý Lãng đã tốt lên rồi.


Ý cười hiện rõ trên mặt  Vu Miểu Miểu, dường như đối với quyết định này của Quý Lãng rất vui: " Đi, chúng ta về nhà nhanh lên nào, rồi nhanh chóng ăn cơm, rồi sớm mà đi ngủ."
"Ừm." Quý Lãng không tự chủ mà cũng bước mau hơn, nhất thời không chú ý tới trong lời nói của Vu Miểu Miểu có ý nghĩa khác.


available on google playdownload on app store


"Đúng rồi." Vu Miểu Miểu đang bước nhanh về phía trước đột nhiên quay lại, đối mặt với Quý Lãng, vừa bước lùi vừa hỏi: "Vậy chúng ta chút nữa ăn gì? Em gọi ship luôn."
"Không cần gấp thế, về nhà rồi… Cẩn thận!!"


Một chiếc xe điện đột nhiên quẹo cua từ ngõ chạy ra, Vu Miểu Miểu lúc này đang đưa lưng về phía đường, căn bản không nhìn thấy. Quý Lãng nhanh chóng chạy lên một bước, kéo cô vào lồng ngực.
Phịch một tiếng, Vu Miểu Miểu ngã vào ngực Quý Lãng.


Xe điện lao tới cách hai người gần 10m mới dừng lại được, cậu chàng giao hàng mặt mày lo sợ: "Ôi tôi xin lỗi, vừa rồi chưa đâm phải anh chị phải không ạ?"
"Đường trong ngõ cậu sao cậu lại đi nhanh như vậy!" Quý Lãng nổi giận.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi vội chạy xe đưa đơn, cho nên..."


"Đây có ngõ rẽ, đi đến đây phải giảm tốc chứ!"
"Tôi..." Cậu trai giao hàng bị khí thế của Quý Lãng làm cho khiếp vía, còn hơi run run.


"Không sao không sao, tôi vừa nãy chưa bị đâm phải, thôi cậu đi đi." Trong khi Quý Lãng thì tức giận như vậy thì Vu Miểu Miểu tâm trạng có vẻ khá hơn, hào phóng nói mình không việc gì, bảo cậu trai giao hàng có thể đi.


Cậu trai giao hàng không những không thấy biết ơn, chỉ chột dạ liếc Quý Lãng, thấy anh không cản lại là phóng xe đi luôn.
"Ha ha ha.” ngay sau khi cậu trai giao hàng rời đi, Vu Miểu Miểu cười cười.


"Đi nhìn đường đi, muốn bị xe đụng thật luôn à?" Quý Lãng nhíu mày, nếu vừa rồi không phải tại cô bỗng dưng quay lưng lại thì cũng không tới mức có xe lao tới cũng không biết.
"Nếu anh ôm tôi thì có bị đụng xe cũng được." Vu Miểu Miểu tươi cười nói.


Quý Lãng tức giận lườm cô cháy mắt, nhanh chân đi trước, bỏ lại cô phía sau.
"Ấy, tướng công ơi đợi tôi" Vu Miểu Miểu nhanh chóng chạy theo.
Về tới nhà, hai người gọi giao hàng, ăn xong Quý Lãng đi tắm trước.


Vu Miểu Miểu ở phòng khác xem tv đợi Quý Lãng ra, chuẩn bị sử dụng năng lực búp bê nguyền rủa để nuốt ác mộng.


Quý Lãng tắm cũng khá nhanh, cả gội đầu mà không quá mười lăm phút đã xong. Nhưng lúc anh từ phòng tắm đi ra, đang chuẩn bị gọi Vu Miểu Miểu dùng năng lực "búp bê nguyền rủa" thì lại phát hiện Vu Miểu Miểu đã ngủ quên tại sa lông rồi.


Một tay cô ôm búp bê nguyền rủa, một tay còn đang cầm điều kiển TV, hai chân ngả nghiêng dựa vào thành sô pha. Đây không phải là một tư thế ngủ thoải mái, chỉ có người đang cực kỳ mệt mỏi mới có thể thiếp đi với tư thế này. Quý Lãng ngồi xổm xuống, kề sát vào Vu Miểu Miểu, cẩn thận quan sát, lúc này mới phát hiện nét mặt cô tràn đầy mệt mỏi.


"Hôm nay tôi hơi mệt, muốn về nhà sớm chút."
Hóa ra thật sự mệt mỏi, nhưng sao đột nhiên lại mệt mỏi? Cô ấy làm gì tiêu hao nhiều năng lượng sao?
Quý Lãng khựng lại một chút, bỗng nhiên hiểu ra. Là chúc phúc của vu sư.


Vu Miểu Miểu sử dụng chúc phúc hai lần cho mình, tối qua một lần, giữa trưa nay thêm một lần nữa, hai lần cách nhau tầm mười mấy tiếng thôi. Đáng lẽ nên sớm nghĩ ra, rõ ràng đối với bản thân chỉ bị động bị bắt đi vào ác mộng, vậy mà tỉnh lại liền cảm thấy mệt mỏi, huống chi là một người chủ động sử dụng pháp thuật mạnh cỡ này. Vậy nên, cô vội vã về nhà, vội vã hỏi anh khi nào thì ngủ, là sợ mình mệt mỏi quá mà ngủ mất không giúp anh loại bỏ được cơn ác mộng kia sao?


Quý Lãng lấy tay ôm ngực, đột nhiên cảm giác có gì đó tràn ra, đây là gì vậy?


Yên lặng một lát, Quý Lãng cầm lấy điều khiển trong tay cô, dịu dàng ôm lấy cô, đem người vào phòng, đặt cô lên ghế nằm, đắp chăn mỏng, đóng cửa sổ lại, kéo rèm, mở điều hòa tới độ ấm thích hợp rồi mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.


Lúc Vu Miểu Miểu tỉnh lại đã là 9h sáng hôm sau, một lúc sau ý thức được tối qua mình quên cái gì thì từ trên giường nhảy dựng lên, xông ra ngoài.
"Tướng công, tướng công ơi..."


"Dậy rồi à?" Quý Lãng đang xem tin tức ở phòng khác, thấy Vu Miểu Miểu lao ra, cực kỳ tự nhiên mà nói: "Đánh răng rửa mặt đi rồi ăn sáng."
"Dạ vâng." Vu Miểu Miểu theo bản năng cứ thế mà nghe lời đi vào phòng vệ sinh.
Lúc cô rửa mặt xong thì Quý Lãng đã hâm xong bữa sáng, đặt trên bàn.


"Tướng công ăn rồi à?" Vu Miểu Miểu hỏi
"Sắp 10h rồi chẳng lẽ còn chưa ăn?" Quý Lãng hỏi lại.
"Tôi xin lỗi vì dậy trễ. Tôi không nghĩ mình ngủ say thế, hôm qua còn hứa sẽ giúp anh loại bỏ ác mộng mà cũng quên mất." Vu Miểu Miểu áy náy.


Quý Lãng không nói, đưa cháo hải sản còn nóng về phía trước.
Vu Miểu Miểu ngồi im, mắt nhìn chăm chú Quý Lãng, nhất định phải được anh tha thứ mới được.
"Tối hôm nay đừng quên." Quý Lãng nói.


"Dạ." Cô mạnh mẽ gật đầu, toàn thân thoáng cái vui vẻ trở lại. Cô cầm lấy thìa bưng bát cháo, há miệng ăn.
“Chút nữa tôi sẽ tới công ty, hôm nay cô cứ nghỉ ở nhà đi." Quý Lãng nói
“Tôi ăn nhanh lắm, hai phút là xong." Vu Miểu Miểu ăn nhanh hơn.


"Tôi có đặt đồ, tầm 11h sẽ giao tới, cô ở nhà nhận nhé." Quý Lãng giải thích.
"À do vậy à, thế thì, vâng." Vu Miểu Miểu suy nghĩ một chút lại hỏi lại "Đồ của anh có đúng giờ giao không, vì buổi chiều ở nhà có một mình, tôi muốn ra ngoài. Dù sao ma moi gan cũng bắt được rồi."


"Dù bắt được ma moi gan, nhưng vẫn còn mèo mắt đỏ, cô...xử lý được chứ?" Quý Lãng hỏi.


Vu Miểu Miểu nhớ ra con mèo kia, khác với mọi người, với tư cách vu sư, nàng biết con mèo đó không phải do Quý Lãng tưởng tượng ra, nó là một tà linh thực thụ: "Chỉ là một tà linh thôi, thực lực cũng chẳng phải khủng bố gì, hay là để chiều nay tôi đi tóm nó luôn? Cảnh sát chắc chắn sẽ không ai đi bắt con tà linh đấy."


Trong mắt cảnh sát thì con tà linh này chẳng khác gì một con mèo bình thường, mà nó lúc này chắc cũng trốn lâu rồi.
"Không cần đi tìm nó làm gì." Quý Lãng nói.


"Vậy phải làm sao, ma moi gan sát hại nhiều người, dù đúng là do tại chính gã phát điên, nhưng con tà linh này có liên quan rất lớn. Nếu không thèm để ý tới nó, chỉ sợ nó lại đi dụ dỗ ám hại người khác. Cho nên nhất định phải bắt được nó, không thể để nó có cơ hội mê hoặc tâm trí người khác nữa." Vu Miểu Miểu hùng hồn nói.


Quý Lãng trầm mặc không nói tiếp, nhưng trong lòng anh không hề đồng tình với Vu Miểu Miểu. Theo quan điểm của anh, tà linh dù mê hoặc tâm trí con người, nhưng nếu không phải bản chất kẻ đó trong thâm tâm tồn tại ác niệm thì tà linh kia đầu độc sao nổi?


"Với cả, tướng công đã bắt ma moi gan rồi, tôi đi xử lý tà linh, vậy chúng ta sẽ là vợ chồng đồng lòng cùng nhau trừ gian diệt bạo rồi." Vu Miểu Miểu vui mừng với phát hiện này của mình: "Đúng không anh?"


[Nhà ngươi là ác mộng, có thể tự do xâm nhập giấc mộng của bất cứ ai, tiến vào tiềm thức yếu ớt của nhân loại, tùy ý điều khiển ảo cảnh trong mơ của họ. Nội tâm mỗi người rất yếu ớt, mỗi người đều có những thứ giấu sâu trong nội tâm không muốn cho người khác biết, cùng với những suy nghĩ hiểm độc âm u. Chỉ cần ngươi ở trong mộng tùy tiện tác động, có thể phóng đại những suy nghĩ vặn vẹo này, tạo thành những sai lầm không thể cứu vãn.]


Chính mình, hình như rất giống con tà linh này.
"Tướng công ơi?"
Quý Lãng hoàn hồn, nhìn thấy Vu Miểu Miểu sắc mặt kỳ quái nhìn anh, "Cô muốn làm gì thì làm, tôi đi đây"
Nói xong Quý Lãng đi ra ngoài.


Biết mèo mắt đỏ có thể gây họa cho con người thì ngoại trừ Quý Lãng và Vu Miểu Miểu ra còn có Đông Vinh Nguyên.
"Sư phụ, tà linh mị hoặc ma moi gan kia hiệp hội sẽ phái thầy đi xử lý sao?" Tối qua tan làm, anh ta nói cho sư phụ biết chuyện ma moi gan là do bị tà linh mị hoặc.


"Đã tuyên bố nhiệm vụ rồi, hôm nay sẽ cử đệ tử đi xử lý." Sư phụ Từ nói: "Tà linh kia giảo hoạt tàn nhẫn, nó không tự mình ra tay nên tại hiện trường gần như không tìm được chút tà khí nào của nó còn sót lại. Đợi chúng ta lấy được chai thuốc của nó từ cục cảnh sát là có thể khoanh vùng được vị trí của nó rồi."


Tà linh mặc dù không trực tiếp giết người, nhưng thuốc kia là do nó làm.
"Vậy cũng yên tâm, tà linh này nếu không sớm bắt thì sẽ không dừng đi hãm hại người khác." Đông Vinh Nguyên thở dài một hơi.


"Đúng rồi, Mộng Yểm thế nào rồi? Nó lần này là chủ động tiến vào cảnh trong mơ của ma moi gan, hay là bị động?" Sư phụ Từ hỏi, "Năng lực của nó có tăng tiến không?"
Đông Vinh Nguyên sắc mặt hơi cứng ngắc, ngón tay đang cầm điện thoại không tự chủ được mà siết chặt.
"Đông Vinh Nguyên?"


"Dạ, à không đâu, sếp lần này không phải chủ động." Đông Vinh Nguyên lấy lại tinh thần nói
"Vậy nó chỉ đơn giản là trùng hợp đi vào đúng mộng cảnh của ma moi gan à?"


"Đó là vì… cách đây không lâu, phải rồi, cách đây không lâu ma moi gan theo dõi một đồng nghiệp của bọn con, làm bạn của đệ tử mấy ngày liên đều gặp ác mộng. Có khả năng là sếp…Mộng Yểm là không cẩn thận cũng bị cuốn vào mộng cảnh theo thôi." Đông Vinh Nguyên giải thích: "À mà ma moi gan xuất hiện tại Hải thành cũng gần hai tháng rồi. Mộng Yểm nếu muốn tìm tên đó thì cũng đâu cần chờ tới bây giờ mới ra tay."


"Nói cũng phải." Sư phụ Từ dường như đã tin lời giải thích của Đông Vinh Nguyên.
Cúp điện thoại, Đông Vinh Nguyên vô lực dựa vào tường, cười khổ: "Sếp ơi là sếp, lần sau anh bớt bớt dùng năng lực ác mộng đi, tôi không chống chế mãi được đâu."


"Đang làm gì ở đây vậy?" Giọng Quý Lãng bỗng vang lên.
Đông Vinh Nguyên bị giật mình chút thì rớt điện thoại: "Sếp đến rồi à? Hôm nay không ở nhà nghỉ ngơi sao?"
"Cậu vừa rồi đang làm gì đấy?" Anh vừa nãy hình như có nghe thấy Đông Vinh Nguyên nói một câu gì đó có chữ "sếp".


"À, tôi… tôi liên hệ với xưởng sửa xe, xe anh sửa xong rồi đấy, để chiều tối nay tôi đi nhận xe." Đông Vinh Nguyên trong cái khó ló cái khôn.
"Đưa tôi địa chỉ đi, tôi tự mình đi nhận xe cũng được." Quý Lãng không nghi ngờ gì.
"Vâng." Đông Vinh Nguyên đáp luôn.
...


Vu Miểu Miểu ở nhà đợi đến mười một giờ, nhân viên đúng giờ đưa đồ.
Vu Miểu Miểu nhìn cái hộp lớn bị gói kín, tò mò hỏi: "Lớn thế này cơ à, đồ gì thế?"


"Giường chị ạ." Nhân viên nhìn thoáng qua biên lai đơn hàng trả lời, "Ngài Quý nói muốn đặt cái giường này ở phòng làm việc, là phòng nào vậy chị?"
Giường? Phòng làm việc?
Vu Miểu Miểu chỉ vào gian phòng của mình.


Nhân viên đứng ở cửa nhìn thoáng qua rồi nói: "Bên trong có một chiếc ghế nằm không tháo rời để mang ra được, ngài Quý nói là cho bên chúng em, nhờ mang đi hộ. Cái ghế nằm này bên em giảm cho anh chị một triệu tám, chị thấy được không?"
Vu Miểu Miểu tất nhiên là không có ý kiến gì.


Sau đó nửa giờ, Vu Miểu Miểu ngồi một bên xem công nhân ra ra vào vào, nhanh nhẹn gọn ghẽ mà lắp giường. Khi xong xuôi hết mọi thứ, đi vào thấy căn phòng như sáng rực hẳn lên. Nhìn qua căn phòng cách vách cũng dùng chiếc giường y như vậy, Vu Miểu Miểu vui tới mức có thể bay lên được.


Tướng công cô mua giường cho cô đó.
Mới đến một tuần mà đã có thể nằm trên chiếc giường giống hệt của tướng công, vậy thì chẳng mấy nữa là sẽ được cùng tướng công nằm chung một giường rồi.
"Ha ha ha." Vu Miểu Miểu ngã xuống giường, lăn lộn vui vẻ.


Lúc cô đang lăn tới vòng thứ mười thì một quỷ hồn đột nhiên không tiếng động trôi lơ lửng xuất hiện trên đầu, bị giật mình, Vu Miểu Miểu đập nó một phát.
Quỷ hồn bị một bàn tay đâm thủng ngực, bình tĩnh nhìn cô.


"Ngươi làm gì đấy? Nếu không phải chúng ta còn đang ký khế ước là một đập vừa rồi có thể đánh tan ngươi rồi đấy." Nhận ra đây là quỷ hồn mà sáng nay cô phái đi tìm tà linh, Vu Miểu Miểu tức giận nói.


"Tôi vừa rồi có gọi tên cô cả nửa ngày, cô có thèm để ý đâu." Quỷ hồn là một cô gái tầm 25 26 tuổi, mặt mày vô tội phản bác.
"Được rồi." Vu Miểu Miểu gãi đầu xin lỗi: "Tìm được tà linh kia rồi sao?"


Hải thành quá lớn, Vu Miểu Miểu không có khả năng tự thân đi tìm mà thấy được tà linh kia, cho nên cô cử quỷ hồn đi tìm giúp.
"Tìm thấy rồi." Nữ quỷ đáp: "Tà linh kia vẫn đang bám vào trên người một con mèo hoang, hiện tại đang ở rừng cây ven hồn trong công viên trung tâm thành phố."


"Ta biết rồi, đi theo ta." Vu Miểu Miểu mang theo nữ quỷ đi ra phòng bếp, lấy một lon cocacola, ngón tay điều khiển vu lực tại một điểm trên lon nước ngọt, rồi đem đưa cho nữ quỷ: "Đây, thù lao cho ngươi."


Tộc Vu có thể dùng kế ước Ngự Sử Quỷ Hồn, mỗi lần sai khiến là đều phải trả thù lao. Thù lao này là song phương thỏa thuận rồi quyết định, nữ quỷ này muốn một lon Cocacola.


Trông thấy cocacola, nữ quỷ mắt sáng ngời, không đợi được mà đưa tay tiếp lấy lon nước. Tiếp theo một màn thần kỳ đã xảy ra, lon nước ngọt trong tay Vu Miểu Miểu như tách làm hai, một lon vẫn còn nguyên trong tay Vu Miểu Miểu, một lon còn lại thì được nữ quỷ cầm lấy.


Nữ quỷ cầm được lon coca, thuần thục mở nắp lon, bộp một tiếng, lon coca trong tay Vu Miểu Miểu cũng tự mình mở ra. Nữ quỷ tác động tới lon coca là thông qua vu thuật của Vu Miểu Miểu để tác động trực tiếp tới vật chất thực tế.


Nữ quỷ vui vẻ uống một hớp lớn rồi nói nỉ non nói: "Ôi tiếng kêu thanh thúy lúc mở lon này, mùi vị sảng khoái này, tôi cảm thấy như mình được sống lại vậy."
"Hồn thể của ngươi yếu như vậy mà không nhờ ta giúp ngươi ngưng hồn, lại đi muốn một lon Coca?" Vu Miểu Miểu nghĩ trong lòng.


"Tôi còn ba ngày nữa là phải tiến vào địa phủ rồi, đến lúc đó hồn thể tự khắc ngưng lại, còn lúc này không tranh thủ ăn uống chút gì đấy thì sang bên kia không ăn được đâu." Nữ quỷ ai oán: "Cô nói xem, sao bây giờ mọi người làm lễ cúng bái mà không cúng Coca KFC nhỉ, hoặc mấy cái bánh kem. Khi còn sống thì bảo ăn thực phẩm rác không tốt, nhưng ch.ết rồi thì còn sợ gì nữa, thế mà còn không cho người ta ăn."


"Cũng đúng nha." Vu Miểu Miểu tán thành, cô cũng muốn khi mình mất đi thì những người làm thờ cúng có thể dâng lên đồ mà cô thích ăn.
Nữ quỷ lại uống thêm một hơi coca, thỏa mãn nói:"Khế ước hoàn thành rồi, tôi đi đây."


Từ lúc cầm được lon coca thì kế ước giữa Vu Miểu Miểu và nữ quỷ đã tự động được giải trừ. Nữ quỷ bay tới cửa sổ, đột nhiên có chút quyến luyến mà quay đầu lại: "Đúng rồi, tôi còn 3 ngày nữa mới phải tới Địa phủ, nếu còn cần nhờ chuyện gì tương tự nhớ tìm tôi nhé. Tôi cũng chỉ muốn ăn gà rán sốt cay thôi."


Vu Miểu Miểu cười gật đầu, nữ quỷ mới bay ra ngoài.
Sau khi nữ quỷ đi, Vu Miểu Miểu trở về phòng mình, cầm búp bê nguyền rủa, đi về phía công viên trung tâm.






Truyện liên quan