Chương 37

Lại vào một buổi sáng khác.
Quý Lãng và Vu Miểu Miểu chấm công xong sau đó bước vào phòng làm việc, vừa vào cửa đã nhìn thấy một gương mặt tươi cười rạng rỡ khác thường.


"Chào ông chủ. Chào bà chủ. Bà chủ, hôm nay tôi lại mang cho cô bánh bao gạch cua này." Đông Vĩnh Nguyên mở hộp đồ ăn chứa đầy bánh bao gạch cua mua ngoài tiệm, đưa đến trước mặt Vu Miểu Miểu.
"Cảm ơn Đông Đông nha."


Vu Miểu Miểu đang muốn đón lấy, chợt nghe thấy Quý Lãng hỏi một câu: "Không phải cậu phải từ chức sao?"
"A, Đông Đông anh muốn từ chức à?" Vu Miểu Miểu hoảng sợ, ngay cả bánh bao gạch cua cũng không nhận lấy.


"Tôi... Tôi..." Đông Vĩnh Nguyên làm cấp dưới của Quý Lãng lâu như thế, thậm chí bị phát hiện thân phận nằm vùng cũng không bị đuổi đi, dựa vào EQ siêu cao cùng tốc độ nhận biết nỗi sợ, anh ta nhanh chóng cong người lại, cúi đầu 90 độ: "Ông chủ, tôi sai rồi, cho tôi thêm một cơ hội nữa đi."


Hiện tại anh ta làm gì dám hỏi vặn lại, ông chủ, hôm qua không phải hôm qua anh gọi điện kêu tôi quay về sao? Sao bỗng nhiên lại thay đổi rồi?
Nếu hỏi ra câu này thì hôm qua có khi ông chủ còn chưa nghĩ kĩ chuyện của anh ta, hôm nay chắc hẳn sẽ suy nghĩ kĩ lại.


Vu Miểu Miểu giật mình,nghĩ ngợi một hồi, sau đó cô bình tĩnh lại, xem ra Đông Vĩnh Nguyên đã phạm phải sai lầm gì đó rồi, nên tướng công mới phải đuổi việc anh ta. Cô lặng lẽ quan sát vẻ mặt Quý Lãng một chút, thấy vẻ mặt Quý Lãng cũng rất bình tĩnh không có dấu hiện nổi giận, hơn nữa cô còn nhớ lại trong khoảng thời gian này bản thân cô cũng ăn không ít đồ ăn vặt mà Đông Vĩnh Nguyên mang cho cô, nên không nhịn được nảy ra ý nghĩ có qua thì phải có lại.


available on google playdownload on app store


Cô đến gần, im lặng dùng ngón tay chọc chọc cánh tay Quý Lãng.
Quý Lãng hoang mang, cúi đầu nhìn cô.
Vu Miểu Miểu kiễng chân lên, yếu ớt ghé vào bên tai Quý Lãng, nhỏ giọng xin xỏ: "Đông Đông đã mang thức ăn cho tôi rồi, anh cho anh ta một cơ hội nữa đi."
Bà chủ, cô đúng là người tốt mà.


Đông Vĩnh Nguyên vẫn còn đang cúi đầu 90 độ ngay lập tức nước mắt tràn bờ đê.


Lúc Vu Miểu Miểu nói còn thở vào, mỗi một tiếng thổi vào đều làm ngứa vành tai Quý Lãng, vẻ mặt anh bỗng nhiên cứng ngắc, có chút kích động đi tới bên người Đông Vĩnh Nguyên, sau đó lưu lại một câu: "Tìm hợp đồng với ảnh thị Thiên Phi rồi mang tới cho tôi."


"Dạ!" Đông Vĩnh Nguyên hét lớn trả lời, biết mình vượt qua được ải này rồi, sau khi chờ Quý Lãng rời đi, anh ta xoay người nói lời cảm ơn với Vu Miểu Miểu: "Bà chủ, cảm ơn cô."


"Không có gì. Nhưng lần sau anh đừng có mắc sai lầm nữa, nếu lần sau tướng công lại muốn đuổi anh, dù anh có mang nhiều đồ ăn cho tôi hơn nữa thì tôi cũng không giúp đâu." Vu Miểu Miểu tỏ rõ thái độ của mình trước.


"Cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không mắc sai lầm nữa." Đông Vĩnh Nguyên đưa bánh bao gạch cua cho Vu Miểu Miểu: "Tôi đi tìm hợp đồng đây."
Nói xong, Đông Vĩnh Nguyên nhanh chóng đi đến phòng hồ sơ tìm được hợp đồng mà Quý Lãng nói, sau đó đưa lên lầu.


Từ lúc thân phận nằm vùng bị vạch trần, hiệp hội cũng không kêu anh ta nằm vùng nữa, Đông Vĩnh Nguyên bỗng cảm thấy cả người như được thả lỏng, chỉ cảm thấy mình như đang đi trong gió, ngay cả trong không khí cũng ngập tràn hương vị tự do. Bộ dạng phơi phới kia, khi những người khác trong phòng làm việc nhìn thấy đều cảm thấy rất kỳ lạ.


"Gần đây anh có chuyện gì vui à? Đường công danh rộng mở, hay tìm thấy tình yêu rồi?" Bắc Phồn hỏi.
Đông Vĩnh Nguyên mỉm cười lắc đầu.
"Trúng số độc đắc?" Đan Tuấn Nghị lên tiếng.
"Tôi cũng muốn trúng lắm." Thử hỏi trên đời này ai mà không muốn trúng số một đêm phất lên cơ chứ.


"Chắc là được tăng lương rồi." Dịch Quan suy đoán.
"Hoàn toàn ngược lại, tôi không có nghề tay trái, thu nhập mỗi tháng đều thiếu một chút đây này." Lương nằm vùng một tháng của hiệp hội chỉ có tám nghìn đồng, nghĩ lại có chút đau lòng.


"Vậy sao anh vui vẻ dữ vậy? Uống lộn thuốc à?" Bắc Phồn hỏi.
"Tiền bạc thì đáng quý, tình yêu còn đáng quý hơn, nhưng so với tự do, hai thứ trước chỉ đáng vứt đi." Đông Vĩnh Nguyên bỗng nhiên hứng lên làm thơ.
"Uống lộn thuốc thật rồi." Bắc Phồn khẳng định nói.


Đông Vĩnh Nguyên cũng không tức giận, cười tủm tỉm đứng dậy đi rót nước, bước tới cửa thì thấy Vu Miểu Miểu ôm một con búp bê ra khỏi cửa, anh ta ngay lập tức ân cần đến gần: "Bà chủ, cô ra ngoài sao."


"Ừm, ra ngoài kiếm chút đồ cho búp bê ăn." Hiện tại Vu Miểu Miểu cũng đã biết thân phận của Đông Vĩnh Nguyên, nên nói chuyện cũng không kiêng kỵ như trước.


Ăn? Đông Vĩnh Nguyên nhịn không được liếc nhìn con búp bê nằm trong ngực Vu Miểu Miểu, nếu anh ta nhớ không nhầm, thứ nhóc này thích ăn hình như là quỷ hồn.
Búp bê nguyền rủa rất có lễ phép, thấy Đông Vĩnh Nguyên nhìn chằm chằm vào nó, nên không nhịn được đáp lại bằng một nụ cười "ngọt ngào".


Đông Vĩnh Nguyên thiếu chút nữa đã làm rớt cái cốc trong tay.
"Vậy... vậy chuyện đó, đang ban ngày mà cô ra ngoài tìm đồ ăn, thì không được tốt lắm đâu." Đông Vĩnh Nguyên uyển chuyển nhắc nhở.
"À, anh hiểu nhầm rồi, không phải cho nó ăn. Mà là cho búp bê mơ đẹp ăn." Vu Miểu Miểu giải thích.


"Búp bê mơ đẹp? Búp bê mơ đẹp ăn được cái gì?" Búp bê mơ đẹp cũng ăn được sao?! Đệt, chẳng lẽ mỗi một con búp bê bên người bà chủ đều là vật sống hết à?
"Năng lượng phụ trên người nhân loại." Vu Miểu Miểu nói.


"Năng lượng phụ? Búp bê mơ đẹp có thể giúp người ta mơ đẹp, nhưng lại ăn năng lượng phụ?" Đông Vĩnh Nguyên không tin được nói ra.


"Rất khó hiểu sao?" Vu Miểu Miểu giải thích: "Người đang suy sụp, hoặc đang gặp thời điểm khó khăn, sẽ sinh ra năng lượng phụ. Nhưng một khi vượt qua những chuyện đó thì sẽ thấy hạnh phúc vì đạt được gì đó. Nguyên lý chế tạo ra búp bê mơ đẹp chính là chuyển năng lượng phụ thành những giấc mơ đẹp giúp người ta vui vẻ."


Đông Vĩnh Nguyên giật mình: "Như vậy... cũng được?"


"Đương nhiên là được, cái của tôi mạnh hơn An Thần phù của mấy anh nhiều. An thần phù mà các anh vẽ đấy, là lợi dụng linh lực của bản thân để trấn an cảm xúc, nhưng năng lượng phụ do các anh sử dụng linh lực để trấn an lại không biến mất. Thứ có được chỉ là chút yên bình ngắn ngủi mà thôi, một khi không có An Thần phù, họ vẫn sẽ ngủ không ngon. Còn búp bê mơ đẹp của tôi lại không giống mấy cái đó, nó có thể trực tiếp hấp thu và chuyển hóa năng lượng phụ. Vậy nên khi dùng búp bê mơ đẹp, chẳng những anh có thể được ngủ ngon, nếu sử dụng nó trong một thời gian dài còn có thể trị bệnh trầm cảm." Vu Miểu Miểu giải thích.


"Thần kỳ đến vậy sao?" Đông Vĩnh Nguyên cảm thán tột độ.
"Lần trước không phải tôi cũng cho anh búp bê mơ đẹp rồi sao? Anh chưa thử qua?" Vu Miểu Miểu nói.


"Bị sư phụ của tôi cầm đi rồi." Đông Vĩnh Nguyên nghĩ lại, hèn gì sau khi sư phụ cầm lấy thì không chịu trả lại cho hắn, mấy ngày nay thoạt nhìn có vẻ khỏe mạnh phơi phới.


"Tôi đi trước, tan việc tôi còn phải nhanh chóng trở về nhà với tướng công nữa đấy." Vu Miểu Miểu phất tay, cô ôm búp bê nguyền rủa rời khỏi.


Cô vừa mới đi tới cửa lớn ở vườn, đang do dự nên đi nơi nào để tìm được tư liệu sống thích hợp thì một cậu trai trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng đang ủ rũ đi từ trong công viên ra, toàn thân anh ta phủ đầy áp suất thấp, từ trên người anh ta có thể cảm giác được mấy ngày này trôi qua không thuận lợi lắm.


"Anh xảy ra chuyện gì à?" Vu Miểu Miểu bước lên trước, sau đó nhẹ giọng hỏi.
Cậu trai liếc mắt nhìn Vu Miểu Miểu một cái, sau đó không để ý tới cô, trực tiếp xoay người rời đi.
Vu Miểu Miểu bĩu môi, cúi đầu nhìn búp bê nguyền rủa trong lòng nói: "Vận khí của người này thật không tốt."


Búp bê nguyền rủa mỉm cười gật đầu.
"Đi, chúng ta đi tìm người tiếp theo." Vu Miểu Miểu ôm búp bê chạy ngược hướng với cậu trai vừa rời đi, chốc lát sau cô ở trạm xe buýt lại thấy một cô gái có tâm trạng sa sút.
Vu Miểu Miểu do dự một chút, sau đó ôm búp bê đi tới.


"Chào chị." Vu Miểu Miểu gọi cô ấy.
"Hả?" Cô gái với tâm trạng sa sút kia nghi hoặc ngẩng đầu lên, thấy người nói là một cô bé có dáng vẻ dễ thương, nên cố gắng nặn ra một nụ cười rất nhạt nhòa: "Em gái, có chuyện gì sao?"
"Em muốn nhờ chị giúp một việc." Vu Miểu Miểu nói.


"Em đang gấp chuyện gì à?"
Vu Miểu Miểu từ trong bao lấy ra một búp bê mơ đẹp rồi nói: "Em đang sưu tập ảnh chụp bàn tay, muốn chụp đủ một ngàn tấm các loại bàn tay khác nhau. Chị có thể cầm lấy búp bê này rồi để em chụp tay chị được không ạ?"


Cô gái nhìn búp bê trong tay Vu Miểu Miểu, lúc này tâm trạng cô đang rất tệ, nhưng cũng không nỡ từ chối giúp người, gật đầu nói: "Cầm lấy nó là được sao?"
"Dạ." Vu Miểu Miểu giao búp bê mơ đẹp cho cô ấy.


Cô gái cầm búp bê trong tay, sau đó giơ nó lên. Vu Miểu Miểu lấy điện thoại ra, cô tìm góc chụp, rồi nghiêm túc chụp một tấm hình.
"Xong rồi chứ?" Chị gái hỏi.
"Xong rồi ạ, cảm ơn chị." Vu Miểu Miểu lấy lại búp bê.


"Không có chi." Cô gái mỉm cười, không hiểu sao tâm trạng của cô đột nhiên tốt lên một chút, có thể là bị em gái nhỏ này ảnh hưởng.


Vu Miểu Miểu phất tay rời đi, đem búp bê mộng đẹp vừa cắn nuốt năng lượng phụ bỏ vào trong bao, tiếp tục tìm mục tiêu kế tiếp. Nhưng cô đi chưa được bao xa, thì có một thiếu niên mang một đôi kiếng cận thật dày, thoạt nhìn ước chừng mười hai mười ba tuổi, mặc T-shirt Vua hải tặc bỗng nhiên chắn trước người cô.


"Chắc cô là vu sư rồi." Thiếu niên hỏi: "Cô mới vừa cắn nuốt thứ gì đó không khỏe trong người cô gái kia đúng không."
"Cậu là?" Vu Miểu Miểu tò mò hỏi, nơi này vẫn có người nhận ra thân phận Vu sư của cô?


"Tôi tên là Tang Văn Hạo, là con trai của Tang Thiên hội trưởng hội siêu hình Ly Thành, hội trưởng Trường Tề Tu ở thành phố Hải  đột nhiên gọi điện thoại cho ba tôi để hỏi chuyện của cô, tôi cũng nghe thấy. Tôi từng xem qua một quyển sách cổ, trên đó có ghi lại thông tin về tộc Vu, tôi cảm thấy cô chính là vu sư, đúng không?" Tang Văn Hạo hỏi.


"Đúng thì làm sao?" Vu Miểu Miểu nhíu mày, hiện tại cô không có chút ấn tượng tốt đẹp gì với hội siêu hình.
"Tôi muốn xin cô giúp một chuyện." Tang Văn Hạo mở miệng nói.






Truyện liên quan