Chương 62
Một ngày trước tết trung thu, các trường học bắt đầu cho nghỉ lễ, trước cổng trường tiểu học Minh Thành, một tiếng trước khi tan học đã liên tục có nhiều siêu xe đậu ở đó.
Các học sinh tiểu học mặc đồng phục từng người đi ra khỏi cổng trường, rất nhanh đã được ba mẹ đón về. Có điều được ba mẹ đón đều là thiểu số, đa số vẫn là bảo mẫu trong nhà, hoặc tài xế đến đón.
Đón Quý An là dì Hồng bảo mẫu trong nhà.
“Cậu chủ nhỏ.” Dì Hồng ở trước cổng đợi rất lâu, vừa nhìn thấy Quý An đeo cặp đi ra khỏi trường, liền vội vàng bước lên nhận cặp.
“Dì Hồng, dì đến rồi.” Nhìn thấy người đến đón mình là dì Hồng, Quý An có chút thất vọng, nhưng vẫn rất lễ phép chào hỏi.
“Cậu chủ nhỏ, sắc mặt cậu sao lại kém như vậy, có phải bị bệnh không?” Dì Hồng vừa thấy sắc mặt của Quý An, lập tức có chút hoảng hốt, vội vàng dùng mu bàn tay áp lên trán Quý An.
“Con không sao, chỉ là tối qua ngủ không ngon.” Nói rồi, Quý An còn ngáp một cái.
Dì Hồng sờ trán, mát lạnh, không bị sốt, lúc này dì mới yên tâm hơn: “Có phải nghỉ lễ vui quá, nên hưng phấn không ngủ được?”
Quý An mỉm cười không nói gì, lúc này tinh thần cậu không tốt, cũng không muốn nói chuyện.
“Đi, chúng ta về nhà, dì Hồng làm món thịt bò nạm hầm cà chua cậu thích ăn.” Hai người nói chuyện, rất nhanh đã lên xe.
Tài xế thấy Quý An lên xe, mỉm cười gọi một tiếng cậu chủ nhỏ, sau đó khởi động xe rời khỏi trường học. Khoảng nửa tiếng sau, xe chạy vào một khu biệt thự, Quý An bước xuống, đi vào phòng khách, dì Hồng cầm cặp theo sau.
Vào phòng khách, dì Hồng thấy cậu chủ nhỏ không trở về phòng ở trên lầu, mà đứng trong phòng khách ngơ ngác, không nhịn được nói: “Cậu chủ nhỏ, chẳng phải tối qua ngủ không ngon sao? Bây giờ vẫn còn sớm, cậu lên lầu ngủ một lúc đi, đợi xong cơm tối dì sẽ gọi cậu.”
Quý An nhìn phòng khách lạnh lẽo, vẻ thất vọng trong đáy mắt càng đậm: “Ba mẹ, không về sao ạ?”
“Bà chủ đi chuyến bay tối nay, ông chủ tan làm sẽ trở về.” Dì Hồng nói.
“Vậy bữa tối, con có thể gặp họ không?” Quý An lại hỏi.
“Chuyện này...” Dì ấy cũng không thể xác định, dì Hồng chần chừ một lúc, an ủi nói: “Cậu chủ nhỏ tối nay ngủ một giấc thật ngon, đợi sáng mai thức dậy là có thể gặp họ rồi.”
Quý An vừa nghe thấy câu này liền biết họ sẽ không về kịp, cậu trực tiếp nhận lại cặp sách từ tay dì Hồng, đi thẳng lên lầu.
Dì Hồng thở dài một tiếng, cũng không tiện nói gì thêm. Dì biết cậu chủ nhỏ nhớ ba mẹ, nhưng gia nghiệp nhà họ Quý lớn như vậy, ông chủ không thể dành quá nhiều thời gian ở cạnh cậu chủ nhỏ được. Còn về bà chủ, lúc cậu chủ nhỏ còn bé cũng đã toàn tâm toàn ý chăm sóc mấy năm, chỉ là sau này khi cậu chủ nhỏ lên tiểu học, lại gửi vào ở ký túc xá trong trường, bà chủ ở nhà thật sự quá buồn chán, liền dựng lại sự nghiệp khi còn trẻ, bắt đầu vẽ lại.
Mấy năm nay tranh của bà chủ có tiếng vang khá tốt, thường ra nước ngoài mở triển lãm tranh, trừ nghỉ đông nghỉ hè cố ý đẩy việc về nhà làm một khoảng thời gian ra, cũng thường xuyên không ở nhà.
Quý An về phòng, thay đồ ngủ muốn nghỉ ngơi một lúc, nhưng mỗi lần cậu vừa thiếp đi, liền bị ác mộng dọa tỉnh. Bởi vì vậy, buối tối khi ăn cơm cậu không có khẩu vị, ngay cả thịt bò nạm hầm cà chua yêu thích nhất cũng chỉ miễn cưỡng ăn vài miếng. Dì Hồng tưởng cậu vì ông chủ không về nhà cùng ăn cơm nên buồn bã, nên không để ý nhiều.
Dùng cơm tối xong, Quý An về phòng, muốn thử ngủ tiếp. Cậu biết mình buộc phải đi ngủ, vừa rồi khi cậu đánh răng, chẳng qua chỉ cúi đầu một chút, khi ngẩng đầu lên lại hoa mắt chóng mặt. Cậu biết nếu mình không ngủ được nữa, rất có thể sẽ thật sự đổ bệnh.
Quý An không thích đến bệnh viện, hơn nữa ngày mai là trung thu, cậu không muốn ba mẹ lo lắng, cho nên dù lần nào cũng bị ác mộng dọa tỉnh, cậu vẫn cố ngủ lại hết lần này đến lần khác.
Khi bị ác mộng dọa tỉnh lần thứ ba, Quý An nhìn đồng hồ đầu giường, chỉ mới qua mười một giờ.
“Không được, phải nghĩ cách đi ngủ mới được.” Quý An suy nghĩ, cuối cùng ngồi dậy xuống lầu, từ ngăn chứa đồ lục hòm thuốc, lấy ra lọ thuốc ngủ. Cậu nhìn hướng dẫn sử dụng, lấy một viên cho mình uống, lúc này mới về phòng.
Sáng hôm sau.
Ba Quý và mẹ Quý tỉnh dậy rất sớm, ba Quý ở trong vườn tập thể dục buổi sáng, mẹ Quý vào bếp, dưới sự giúp đỡ của dì Hồng làm hoành thánh cho đứa con trai đã lâu không gặp.
“Cậu chủ thích nhất là hoành thánh bà chủ gói, lát nữa nhất định rất vui.” Dì Hồng nói.
“Năm nay tôi bận quá, cũng không mấy khi ở nhà, hiếm khi về một chuyến, muốn làm chút đồ ăn cho tiểu An.” Mẹ Quý đã gần năm mươi, nhưng thoạt nhìn cũng chỉ mới ngoài ba mươi tuổi, bảo dưỡng rất tốt. Lúc nói chuyện bà mỉm cười dịu dàng, giọng điệu mang theo sự yêu thương chiều chuộng con trai.
“Hôm qua cậu chủ nhỏ về nhà, không thấy bà, cậu thất vọng lắm.” Dì Hồng lơ đãng nhắc đến.
“Thật sao?”
“Còn không phải sao, tức giận lên lầu, bữa tối cũng chẳng ăn được bao nhiêu. Sau đó tôi nói, đợi cậu ấy ngủ dậy, sáng hôm nay sẽ gặp được bà, cậu chủ nhỏ mới đỡ hơn chút.” Dì Hồng nói.
Mẹ Quý nghe vậy vừa ấm áp vừa khổ sở, ấm áp là vì con trai ỷ lại mình, khổ sở là vì bà không thể ở cạnh cậu nhiều: “Lát nữa, tôi sẽ gọi thằng bé dậy.”
“Vậy là tốt nhất.”
Mẹ Quý tăng nhanh tốc độ, gói hoành thánh xong, rửa tay ra khỏi nhà bếp, trực tiếp lên phòng Quý An ở lầu hai.
Đầu tiên bà gõ cửa, thấy trong phòng không có tiếng đáp, tưởng con trai còn giận mình, bèn cười nói: “Mẹ đếm đến ba, nếu Tiểu An còn không mở cửa, mẹ sẽ vào đấy.”
Nghĩ đến lần này mình đi quá lâu, con trai tức giận. Liền trực tiếp vặn cửa, định vào dỗ dành.
Bà đẩy cửa vào, thấy con trai đang đưa lưng về phía bà nằm trên giường, dáng vẻ không muốn để ý đến bà, ý cười trên mặt càng đậm, đi đến ngồi xổm trước giường, nhỏ tiếng dỗ: “Tiểu An, có phải giận mẹ rồi không? Mẹ biết, lần này chưa hết kì nghỉ hè mẹ đã mở triển lãm tranh, con rất giận. Nhưng mẹ đảm bảo, sau này sẽ không như vậy, về sau chỉ cần là nghỉ đông nghỉ hè, việc gì mẹ cũng không nhận, chỉ ở nhà với con thôi, cho nên con tha thứ cho mẹ một lần có được không?”
Quý An trên giường vẫn không động đậy.
Mẹ Quý nói tiếp: “Hôm nay mẹ cố ý dậy sớm, làm hoành thánh con thích ăn nhất để chuộc lỗi, con dậy ăn một chút nhé?”
Quý An trên giường vẫn không cử động.
Mẹ Quý cau mày, phát giác có điều không ổn, trong ấn tượng của bà, tính tình Tiểu An rất tốt, lần nào nổi giận, gần như vừa dỗ là hết ngay. Hơn nữa cho dù có giận, cũng không đến mức bà đã vào đây lâu như vậy, cậu còn nằm trên giường không động đậy.
“Tiểu An.” Mẹ Quý không nhịn được vươn tay lật Quý An lại, lập tức nhìn thấy gương mặt nhỏ trắng xanh, khóe môi mím chặt, không chút huyết sắc.
“Tiểu An?!” Mẹ Quý hốt hoảng thốt lên, ôm Quý An chạy xuống lầu: “Chị Hồng, gọi tài xế lái xe qua đây, Tiểu An bệnh rồi.”
Cùng lúc đó, Quý Lãng vừa mua bữa sáng từ bên ngoài trở về, anh theo bản năng cúi đầu nhìn sô pha, trên sô pha trừ mấy cái gối ra không còn gì nữa. Quý Lãng sửng sốt, lúc này mới nhớ ra, hôm thứ hai Vu Miểu Miểu đã đưa búp bê về trường rồi.
Khoảng thời gian này anh phụ giúp trông coi búp bê, thân thiết với búp bê không ít, ngày nào ra ngoài mua đồ ăn sáng về, búp bê cũng nhảy từ sô pha xuống, sau đó nhào đến bên chân anh, rất giống chó con canh nhà. Quý Lãng không biết búp bê học được từ đâu, nhưng không hề chán ghét, lần nào búp bê chạy qua, anh cũng thuận tay nhặt nó lên, sau đó đặt lên bàn coi như đồ trang trí.
Thói quen thật sự là một thứ đáng sợ, khoảng thời gian trước Vu Miểu Miểu khai giảng, anh biết rõ Vu Miểu Miểu không ở đây, nhưng lần nào ra ngoài mua đồ ăn sáng, hoặc buổi tối khi ăn cơm cũng sẽ không tự giác gọi hai phần. Bây giờ ngay cả búp bê, cũng hình thành thói quen rồi.
“Ting.”
Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, Quý Lãng tiện tay để đồ ăn sáng lên bàn, lấy ra nhìn, phát hiện là tin nhắn Vu Miểu Miểu gửi đến.
Vu Miểu Miểu: [ Tướng công, đã dậy chưa? ]
Quý Lãng: [ Ừm. ]
Trả lời tin nhắn xong, Quý Lãng kéo ghế ra ngồi xuống, chuẩn bị ăn sáng.
Vu Miểu Miểu: [ Vậy hôm nay mấy giờ anh đến? ]
Quý Lãng nhướng mày, giả vờ không biết gửi dấu hỏi qua.
Vu Miểu Miểu sốt ruột: [ Cuối tuần chuyện anh hứa với em, cùng em đón trung thu, anh quên rồi sao? ]
Quý Lãng tiếp tục giả vờ đã quên: [ Ồ, vậy em trở về đi. ]
Vu Miểu Miểu: [ Không đúng không đúng, anh hứa với em sẽ đến trường em, cùng em thả đèn khổng minh, em đã mua đèn khổng minh rồi!!! ]
Ba dấu chấm than cực lớn, biểu đạt tâm trạng sốt ruột lúc này của Vu Miểu Miểu.
Quý Lãng khẽ mỉm cười, lấy bánh bao gặm một miếng, mới chậm rãi trả lời: [ Ừm, nhớ ra rồi. ]
Vu Miểu Miểu: [ Vậy khi nào anh đến? ]
Quý Lãng suy nghĩ, hỏi: [ Hoạt động thả đèn của các em mấy giờ bắt đầu? ]
Vu Miểu Miểu: [ Mười giờ tối. ]
Quý Lãng không thích đông người, tuy đã hứa với Vu Miểu Miểu nhưng cũng không muốn đến sớm: [ Chín giờ năm mươi anh đến, thả xong, chúng ta về nhà nhé. ]
Vu Miểu Miểu: [ Vậy buổi trưa em sẽ nhắc anh lần nữa. ]
Quý Lãng cạn lời, nhưng lại không có ý ngăn cản Vu Miểu Miểu.
Hôm nay là tết trung thu sao?
Động tác Quý Lãng chuẩn bị đặt điện thoại xuống khựng lại, sau đó lại mở danh bạ, tìm wechat của ba mẹ mình, lần lượt gửi tin chúc mừng qua đó. Trước giờ lời chúc của anh luôn ngắn gọn, tết đến chỉ là năm mới vui vẻ, mùa thu thì là trung thu vui vẻ, đơn giản gần như qua loa, nhưng mỗi một chữ đều là anh tự viết, không phải tiện tay chuyển đi.
Gửi xong tin nhắn chúc mừng, lúc này Quý Lãng mới để điện thoại xuống, sau đó tiếp tục ăn sáng. Trong lúc ăn điện thoại lại vang lên mấy lần, Quý Lãng không xem, vì tám phần là tin trả lời của ba mẹ. Tin nhắn gửi lại của ba mẹ Quý lần nào cũng gần như nhau, nhưng nhiều hơn vài chữ so với Quý Lãng, sau lễ xx vui vẻ, sẽ thêm một câu giữ gìn sức khỏe.
Lời hỏi thăm giữa họ đơn giản vô vị như vậy, giống như trình tự công thức hóa đã được thiết lập sẵn, đến ngày tháng sẽ tự động gửi đi, không có quá nhiều tình cảm.
Dọn dẹp xong bàn ăn sáng, Quý Lãng lại quét dọn nhà cửa một lượt, sau đó nghĩ đến hôm nay Vu Miểu Miểu về nhà ở, lại vào phòng ngủ của Vu Miểu Miểu lấy gối nằm thảm lông ra ngoài ban công phơi nắng. Khác với anh, Vu Miểu Miểu rất thích mặt trời, mùa hè cũng thích chạy dưới ánh nắng, càng đừng nói đến chuyện mỗi ngày đều phơi búp bê.
Làm xong tất cả, Quý Lãng lại dọn dẹp nhà cửa một lượt, anh thích quét dọn phòng ốc, không phải vì anh có chứng bệnh sạch sẽ hay thích thú gì, mà một khi nhàn rỗi, anh không có việc gì để làm, lại không muốn ra ngoài, liền tự động bắt đầu quét dọn nhà cửa, dần dần đã nuôi dưỡng thành một loại thói quen.
Đợi anh lau xong, phân loại rác, thậm chí xuống lầu vứt rác, lúc này Quý Lãng mới cầm sách lên, chuẩn bị qua thời gian. Cũng không biết bao lâu, điện thoại đột nhiên lại vang lên, Quý Lãng lấy qua xem, phát hiện là tin nhắn của Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu: [ Tướng công, trưa rồi, em nhắc anh, tối phải đến nhé. ]
Khóe môi Quý Lãng khẽ giương lên, thật sự là buổi trưa nhắc nhở này: [ Ừm. ]
Vu Miểu Miểu tiếp tục gửi: [ Tướng công, trưa rồi, nhớ ăn cơm. ]. Đồng thời gửi một tấm ảnh mình đang ăn cơm ở căn tin.
Quý Lãng: [ Ừm. ]
Vu Miểu Miểu: [ Vậy tối nay em lại nhắc anh lần nữa. ]
Quý Lãng rất muốn nói em đừng gửi nữa, anh sẽ đến, chữ cũng đã soạn xong, vào lúc định gửi đi lại khựng lại, sau đó xóa hết, chỉ trả lời một chữ ừm.
Wechat vẫn còn vài tin nhắn chưa đọc, Quý Lãng tùy ý liếc nhìn, phát hiện đều là mấy người trong phòng làm việc gửi tin chúc mừng anh. Sau đó anh lại kéo xuống dưới, còn thấy tin chúc mừng trung thu của biên tập mạng, đạo diễn nhà sản xuất gửi cho anh, nhưng trừ mấy người đó ra, không còn ai khác nữa.
Quý Lãng sửng sốt, đầu ngón tay trượt đến wechat của ba mẹ mình, mở khung trò chuyện, chỉ thấy trong đó vẫn trơ trọi tin nhắn chúc mừng của anh gửi qua, đối phương không hề trả lời anh.
Năm nay ngay cả trả lời cũng không làm nữa sao?
Tròng mắt Quý Lãng hơi lóe lên, nhưng cũng không có quá nhiều phản ứng, sau đó trực tiếp thoát khỏi giao diện wechat, mở app giao đồ ăn, mua cho mình một phần ăn trưa.