Chương 87
Ba ngày sau, Quý Lãng xuất viện.
Lúc anh xuất viện, tiện tay thu lại năng lực ác mộng trên người ba tên cướp kia, để bọn họ kết thúc được vòng tuần hoàn ác mộng trong ba ngày qua. Với thực lực hiện giờ của Quý Lãng, anh hoàn toàn có thể để ba tên cướp này chìm trong ác mộng trong vòng một tháng. Nhưng suy đi nghĩ lại, anh vẫn thu hồi năng lực ác mộng. Bởi vì nếu như ba người đó hôn mê trong thời gian quá lâu, bác sĩ lại không tìm ra nguyên nhân, cuối cùng Hoắc Minh Tri chắc chắn sẽ nghi ngờ. Để phòng ngừa xảy ra nhiều rắc rối, Quý Lãng cuối cùng vẫn kết thúc sớm cơn ác mộng của bọn họ.
Sau khi thu hồi năng lực ác mộng, ba tên cướp kia gần như là tỉnh lại cùng một lúc. Khi tỉnh lại liền đồng loạt phát ra âm thanh thảm thiết, dọa cho cảnh sát và nhân viên y tế sợ hết hồn. Đợi đến khi bọn họ xông vào phòng bệnh, ba người này bắt đầu giãy dụa kịch liệt, dường như là đã phát điên, làm sao cũng không thể chế ngự nổi. Bọn họ không ngừng kêu la rằng đừng moi tim của tôi, đừng moi tim của tôi.
Không còn cách nào khác, bác sĩ đành phải tiêm cho mỗi người bọn họ một liều thuốc an thần, mới khiến cho bọn họ yên tĩnh trở lại.
Ba ngày sau, Hoắc Minh Tri cũng đã thẩm vấn xong ba tên cướp này, điều tr.a rõ ràng chân tướng ngọn ngành của vụ án. Ngay sau khi điều tr.a xong, Hoắc Minh Tri liền đi đến phòng làm việc của Quý Lãng, kể lại tình tiết vụ án cho anh một lượt, xem như đã nói rõ.
“Ba tên cướp này có quan hệ với tập đoàn buôn bán nội tạng liên quan đến vụ án của viện trưởng Hồng trước đây. Cũng vì nguyên nhân này nên bọn họ mới chú ý đến anh.” Hoắc Minh Tri nói.
Chuyện này Quý Lãng đã biết ngay từ đầu nên lúc này nghe vậy cũng không cảm thấy bất ngờ cho lắm.
“Vì đường dây buôn bán nội tạng đã bị cảnh sát điều tr.a nên trái tim trong kế hoạch dự định trước đây của bọn họ không lấy được, lại nhận được số tiền đặt cọc lớn của khách hàng, bởi vậy mới bí quá hóa liều, nghĩ ra cách tạo ra cái ch.ết của người tình nguyện quyên tặng nội tạng để lấy được trái tim.” Hoắc Minh Tri tiếp tục nói: “Chúng tôi cũng đã có manh mối về khách mua tim, phía cục cảnh sát cũng đang vào cuộc. Vụ án này trước mắt cũng coi như đã phá gần xong.”
“Sao bọn chúng lại có được danh sách của những người tình nguyện hiến tặng nội tạng?” Quý Lãng hỏi.
“Mua trên một trang web lậu.” Hoắc Minh Tri đáp: “Dựa theo lời khai của bọn chúng thì chúng đã quen được một kẻ buôn bán tin tức trên web lậu. Cảnh sát chúng tôi vô cùng xem trọng vụ án này, đã lập án điều tr.a rồi. Trộm danh sách người tình nguyện hiến tặng, bán cho tổ chức buôn bán nội tạng, chà đạp thiện ý của nhân dân, gần như là dùng sức mạnh của một cá nhân để hủy đi cả một hệ thống hiến tặng nội tạng. Mức độ nghiêm trọng của vụ án này còn hơn cả việc trực tiếp buôn bán nội tạng.”
Vẻ mặt Hoắc Minh Tri nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng, gần như hận không thể lập tức bắt kẻ buôn bán tin tức này về quy án.
Quý Lãng im lặng không phát biểu ý kiến. Chuyện giữ gìn công bằng trật tự xã hội như thế này không phải là việc mà anh quản lý.
“Đúng rồi, anh có biết tại sao bọn họ bỗng nhiên lại nghĩ đến việc bắt cóc anh không?” Hoắc Minh Tri dường như nghĩ đến chuyện gì đó rất cạn lời, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ lại có chút buồn cười.
Quý Lãng vẫn luôn ngồi nghe từ đầu đến giờ lúc này vẻ mặt mới để lộ chút thay đổi. Đây cũng là điểm khiến anh rất tò mò.
“Có muốn đoán thử xem không?” Hoắc Minh Tri hiếm khi thấy được Quý Lãng có hứng thú, không nhịn được bắt đầu muốn thừa nước đục thả câu.
“Không muốn nói thì ra ngoài.” Quý Lãng không thèm để ý Hoắc Minh Tri. Nếu như anh muốn biết thì đến đêm lại vào giấc mộng một lần nữa là được rồi.
Đương nhiên là Hoắc Minh Tri không ra ngoài, lúc này anh ta đã có bộ lọc ‘chịu thiệt’ đối với Quý Lãng, hơn nữa anh ta cũng muốn duy trì quan hệ tốt đẹp với Quý Lãng. Vì vậy anh ta không hề để ý đến sự thất lễ của đối phương, tiếp tục nói: “Chắc chắn là anh không đoán được, lúc tôi nghe được còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Đây là một nguyên nhân mà anh có thông minh hơn đi chăng nữa thì cũng không thể suy luận ra. Bọn họ bắt anh là vì bọn họ tìm người bói một quẻ.”
Đáp án này quả nhiên khiến Quý Lãng ngây ngẩn cả người.
“Theo lời khai của bọn họ thì Tưởng Hanh, cũng chính là đại ca trong ba người bọn họ. Ông ta đã từng xuất hiện cùng lúc với anh trong một thời gian ngắn ở cổng của đại học Hải Thành. Ông ta nhận ra anh, sau khi quay về liền lo lắng bất an, thậm chí đến đêm về đi ngủ còn nằm mơ thấy ác mộng. Ông ta mơ thấy mình đã kể toàn bộ kế hoạch cho người khác, vì vậy liền cảm thấy bất an, sau đó bỏ ra một vạn tệ mua lấy một quẻ trên một cửa hàng tên là Quẻ Quỷ trên taobao. Chủ cửa hàng taobao đó bói cho bọn họ một quẻ, bói ra rằng kế hoạch của bọn họ sẽ bị hủy bởi anh vào sáng hôm sau. Vì vậy bọn họ mới chó cùng giứt dậu, muốn giết anh trước. Sau đó vì anh có nhóm máu A, vừa vặn phù hợp với yêu cầu trái tim của khách hàng bọn họ. Liền nghĩ đến việc dứt khoát bắt cóc anh, lấy tim của anh đi. Như vậy vừa có thể báo thù lại vừa có thể thỏa mãn yêu cầu của khách hàng, một mũi tên trúng hai con nhạn.”
Quý Lãng nhíu mày, vẻ mặt lúc thì xanh lúc lại đen.
Xem bói, lẽ nào là người của hiệp hội?
“Vì vậy lần này anh bị bắt hoàn toàn là do sự mê tín của Tưởng Hanh.” Hoắc Minh Tri cạn lời: “Tên Tưởng Hanh này ban đầu cũng không muốn đối phó anh, ông ta chỉ kiêng dè năng lực trinh thám của anh mà thôi. Sau đó lại vô tình gặp phải anh, trong lòng bất an nên mới nghĩ đến việc xem bói. Mà chủ cửa hàng taobao kia có lẽ là nhìn ra được sự bất an của ông ta nên mới cố ý bói ra một quẻ như vậy, dẫn đến những sự việc xảy ra sau này. Đúng là mê tín hại ch.ết người.”
Sau khi Hoắc Minh Tri hiểu rõ chân tướng liền không kìm được mà cảm thấy oan uổng thay cho Quý Lãng. Anh thực sự là xui xẻo đến mức nào mà mới chỉ vì nói chuyện với người khác ngoài đường một câu liền bị người ta bắt cóc, sau đó suýt chút nữa còn bị moi tim gan nội tạng.
Quý Lãng không có tâm tư để ý đến sự trêu chọc trong giọng nói của Hoắc Minh Tri. Trong việc mà Hoắc Minh Tri cảm thấy không có chút logic nào, thậm chí còn cảm thấy buồn cười thì anh lại cảm thấy có căn cứ. Không phải bất cứ ai sau khi bị anh đi vào giấc mơ thì đều có dự cảm bị người khác thăm dò như vậy. Tính cảnh giác và trực giác của Tưởng Hanh đều rất chuẩn xác. Nếu như không phải anh đúng lúc gặp được ông ta ở cổng trước đại học Hải Thành thì có lẽ kế hoạch của bọn họ rất có khả năng sẽ thành công.
Hoắc Minh Tri thấy Quý Lãng im lặng hồi lâu, có chút lúng túng mà ho khan một tiếng: “À thì, anh cũng đừng quá để ý. Con người luôn có lúc gặp xui xẻo. Anh nhìn tôi xem, lần nào đi xem mắt cũng bị người ta ghét bỏ. Ít nhất anh vẫn còn có vị hôn thê.”
“Còn có việc gì không? Không có thì ra ngoài đi.” Quý Lãng nói ra câu thứ hai kể từ khi Hoắc Minh Tri vào phòng làm việc, giọng điệu rất thẳng thừng.
Hoắc Minh Tri cũng biết rằng lúc này tâm trạng Quý Lãng không tốt. Có ai gặp xui xẻo mà tâm trạng lại tốt bao giờ đâu? Vì vậy anh ta định nói xong câu cuối cùng rồi rời đi: “À, còn có một chuyện nữa. Vụ án này tốt nhất anh đừng nên viết thành truyện, đăng liên tiếp trên mạng như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt. Hơn nữa vẫn chưa bắt được kẻ buôn bán tin tức, danh sách người tình nguyện hiến tặng đã bị tiết lộ như thế nào cũng chưa biết rõ.”
Tại sao lại có ảnh hưởng không tốt, không cần anh ta nói, Hoắc Minh Tri biết rằng Quý Lãng nhất định sẽ hiểu. Quốc gia bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt danh sách những người tình nguyện hiến tặng nội tạng, nếu để người ngoài biết rằng danh sách bị tiết lộ, lại còn xuất hiện ba vụ án tử vong ngoài ý muốn. Chuyện này sẽ tạo nên đả kích mang tính hủy diệt đối với cả hệ thống hiến tặng nội tạng.”
Cảnh sát nhất định sẽ bắt được kẻ bán danh sách người tình nguyện hiến tặng nội tạng, tất cả những người có thể tiếp xúc với danh sách sẽ bị cảnh sát điều tr.a từng người một, thậm chí sẽ yêu cầu hội chữ thập đỏ chỉnh đốn và cải cách để bảo đảm sẽ không xuất hiện thêm những bi kịch như vậy. Thân là cảnh sát, bọn họ nhất định phải bảo vệ thiện ý đến từ người tình nguyện hiến tặng này, để mỗi một lá đơn tình nguyện mà bọn họ ký đều là đáng giá
Vẻ mặt Hoắc Minh Tri trịnh trọng, Quý Lãng liếc nhìn anh ta một cái, hiếm thấy mà gật đầu một cái, coi như đã đồng ý.
“Vậy tôi đi trước đây. Khi nào bắt được kẻ buôn bán tin tức thì tôi sẽ nói cho anh biết. Đương nhiên, nếu như anh có manh mối thì cũng phải nói cho tôi.” Lúc này Hoắc Minh Tri đã hoàn toàn nhận định Quý Lãng chắc chắn là có nguồn tin tức đáng tin cậy của riêng mình. Anh ta không tr.a ra được, nhưng cũng không ngại mà mượn dùng một chút.
Sau khi Hoắc Minh Tri rời đi, Quý Lãng cũng từ phòng làm việc đi ra.
Bốn người trong phòng làm việc thấy Quý Lãng xuống lầu, vẻ mặt ai nấy đều trở nên căng thẳng. Nhất là Đông Vĩnh Nguyên, vì anh ta phát hiện ra rằng ánh mắt của sếp từ ban đầu liền nhìn chằm chằm lên người anh ta.
“Sếp...sếp à, có chuyện gì thì anh nói đi.” Đông Vĩnh Nguyên nhìn Quý Lãng đứng trước mặt mình, trong lòng thầm kêu khóc.
Có việc gì thì anh cứ nói đi, cứ nhìn tôi như vậy khiến tôi rất sợ hãi.
“Trên taobao có một cửa hàng Quẻ Quỷ, anh có biết không?” Quý Lãng hỏi.
“Gì cơ?” Đông Vĩnh Nguyên có chút mờ mịt.
“Hoắc Minh Tri nói, mấy tên buôn bán nội tạng đó bỗng nhiên bắt cóc tôi là vì bọn chúng coi một quẻ bói trên taobao, quẻ nói rằng tôi sẽ phá hủy kế hoạch của bọn chúng, lúc này bọn chúng mới lên kế hoạch đến giết tôi.” Quý Lãng nói: “Quẻ bói này không phải là ai đó trong hiệp hội Huyền Học của các anh cố ý xem đấy chứ?”
Bốn người trong phòng làm việc lúc này cũng đã biết đến sự tồn tại của giới Huyền Học, Quý Lãng nói chuyện trong phòng làm việc cũng không còn kiêng dè như trước đây nữa.
Nghe Quý Lãng nói vậy, mồ hôi hột của Đông Vĩnh Nguyên lập tức rơi xuống: “Sao có thể như vậy chứ, không thể như vậy được. Hiệp hội của chúng tôi sẽ không làm những chuyện như vậy đâu.”
“Vậy sao?” Quý Lãng nhíu mày, trong ánh mắt đều là sự không tin tưởng: “Trong hiệp hội của các anh không có ai mở cửa hàng trên taobao?”
“Việc này...việc này...” Đông Vĩnh Nguyên chột dạ. Hiệp hội của bọn họ không có nhiều người mở cửa hàng trên taobao, dù sao thì mấy năm nay việc vẽ bùa xem bói vẫn coi là mê tín, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có. Có điều loại cửa hàng này không có bất kỳ sự mở rộng phát triển nào, chỉ là bán chút nhang đèn, cũng chỉ có khách quen mới biết thân phận của chủ cửa tiệm thì mới có thể mua một vài bùa chú gì đó, người bình thường rất khó có thể tìm được.”
“Quả nhiên là hiệp hội của các anh.” Quý Lãng thấy Đông Vĩnh Nguyên ấp úng liền lộ ra một vẻ mặt quả nhiên là vậy.
“Không phải không phải.” Đông Vĩnh Nguyên nóng nảy, vội vàng giải thích: “Hiệp hội của chúng tôi cùng lắm là bán một số bùa chú gì đó trên mạng, hơn nữa cách một lớp màn hình nên cũng sẽ không tùy tiện xem bói cho người khác. Nếu muốn xem bói thì đều yêu cầu người thật đích thân đến, vậy thì bói mới chuẩn”
‘Nói tới nói lui, anh cũng không thể chứng minh rằng Quẻ Quỷ này không phải là của hiệp hội các anh, đúng không?” Quý Lãng tỏ một thái độ xác định là hiệp hội của các anh làm.
“...” Đông Vĩnh Nguyên nghẹn họng.
“Xem ra hiệp hội các anh muốn nghĩ đủ mọi cách để trừng trị tôi nhỉ?” Quý Lãng mỉm cười.
Đông Vĩnh Nguyên thấy Quý Lãng cười như vậy liền giật nảy mình, lập tức bày tỏ thái độ: “Sếp, anh yên tâm đi. Tôi nhất định sẽ phản ánh việc này với hiệp hội để bọn họ điều tr.a rõ ràng, cho anh một câu trả lời xác đáng.”
Quý Lãng nhìn chằm chằm Đông Vĩnh Nguyên một lúc, rồi thu lại nụ cười, khôi phục lại bộ dạng như trước sau đó đi lên lầu.
Điều anh muốn chính là câu nói này của Đông Vĩnh Nguyên, cho dù là người xem bói này có phải là người của hiệp hội hay không, thì cũng là người trong giới Huyền Học. Người trong giới Huyền Học không cho hiệp hội điều tra, dựa vào cảnh sát sao có thể điều tr.a ra được?
Đông Vĩnh Nguyên thấy Quý Lãng đi rồi liền thở dài ra một hơi, ngồi phịch xuống ghế. Lúc này sau lưng anh ta đã ướt đẫm mồ hôi. Hóa ra nguyên nhân sếp bị kẻ buôn bán nội tạng bắt cóc còn có một màn bói quẻ này. Anh ta đã nói mà, dựa vào bản lĩnh đi vào giấc mộng của sếp thì kẻ buôn bán nội tạng sao có thể để ý đến sếp chứ? Chuyện này nhất định phải điều tr.a cho rõ ràng, nếu như sếp hiểu lầm là hiệp hội muốn hại ch.ết anh ấy, trực tiếp khai chiến với hiệp hội thì sẽ lớn chuyện rồi.
“Quẻ Quỷ, là cửa hàng này sao? Đúng vào rạng sáng ngày mà sếp xảy ra chuyện thì có một lịch sử mua bán.”
“Để tôi xem nào, móa, thật sự là có người xem bói trên mạng này.”
“Ngay cả búp bê chúng ta cũng gặp rồi, còn có điều gì không thể tin nữa đâu?”
Lúc Đông Vĩnh Nguyên đang suy nghĩ nên nói chuyện này với hiệp hội như thế nào thì nghe thấy ba người phía sau đang bàn luận điều gì đó. Anh ta quay đầu lại nhìn, phát hiện ra bọn họ đã tìm ra cửa hàng taobao Quẻ Quỷ mà sếp vừa nói.
Mấy con người này, bình thường lúc làm việc sao các ông không hiệu suất như vậy hả?
“Dịch Quan, lên xem một quẻ xem có chuẩn hay không đi.” Bắc Phồn nói.
“Sao lại là tôi chứ, một vạn tệ đó.” Dịch Quan không nỡ bỏ ra từng đó tiền.
“Chính là vì một vạn nên mới bảo cậu đi đó. Nếu là một nghìn tệ thì tôi đã xem rồi.” Bắc Phồn đáp.
“Tôi...tôi không xem.” Dịch Quan cạn lời. Từ khi cậu ấy trở nên có tiền thì nhận ra tình đồng nghiệp đã không còn nữa.
“Theo ý của sếp thì Quẻ Quỷ này xem vô cùng chuẩn xác. Trước đây không phải cậu đã nói bố của cậu sắp tiến hành lần phẫu thuật thứ hai hay sao. Vì vậy bác ấy rất cần một bác sĩ giỏi chuyên khoa thần kinh. Cậu có thể xem một chút xem đi đâu thì tìm được bác sĩ này.” Lý do thuyết phục của Đan Tuấn Nghị mạnh hơn Bắc Phồn rất nhiều.
Dịch Quan sững sờ, bỗng nhiên có chút động tâm. Từ sau khi em gái Trần Huyễn Linh của cậu ấy tỉnh lại, bố mẹ Trần cũng dần dần tỉnh lại theo. Nhưng bố Trần lúc gặp tai nạn đã bị va chạm vào não bộ một cách rất nghiêm trọng, trong não có máu tụ không thể tẩy sạch hoàn toàn, cần phải phẫu thuật hai lần. Cuộc phẫu thuật này có yêu cầu kĩ thuật rất cao, vì vậy bệnh viện đề nghị rằng nên mời một chuyên gia khoa ngoại thần kinh từ nước ngoài đến tiến hành cuộc phẫu thuật này. Nhưng chuyên gia khoa ngoại thần kinh này một tháng trước đã xin nghỉ phép, cho đến này không ai biết là đang ở đâu. Trần Huyễn Linh vẫn luôn phái người đi tìm nhưng cũng luôn không có kết quả.
Bắc Phồn nghe vậy cũng sững sờ. Vừa rồi cậu ta bảo Dịch Quan đi xem cũng chỉ là thuận miệng mà nói, không hề có ý định thật sự bảo cậu ấy đi xem. Lúc này nghe Đan Tuấn Nghị nói như vậy, cậu ta nhận ra hình như Dịch Quan hình như thật sự cần xem quẻ bói này.
“Đông Tử, thật sự chuẩn xác sao?” Dịch Quan có chút động lòng, nhưng lại sợ rằng một vạn tệ sẽ đổ xuống sông xuống biển, nhìn một cách cầu cứu về phía Đông Vĩnh Nguyên. Dù sao thì Đông Vĩnh Nguyên là người suy nhất hiểu huyền thuật trong bốn người bọn họ.
“Nếu như đối phương thật sự là người trong giới Huyền Học,vậy thì sẽ chuẩn.” Đông Vĩnh Nguyên đáp. Nói thật anh ta cũng rất muốn xác nhận xem Quẻ Quỷ này có thực sự chuẩn như vậy hay không. Nếu như không chuẩn, vậy rất có thể chỉ là một kẻ lừa gạt.
“Được, vậy tôi sẽ xem.” Tuy rằng Dịch Quan keo kiệt, nhưng những việc cần tiêu tiền trước nay cậu ấy đều không nuối tiếc.
Đông Vĩnh Nguyên nhìn Dịch Quan chốt đơn, trong lòng vô cùng rối loạn. Nói thật, anh ta rất hi vọng kết quả của Dịch Quan là không chuẩn, như vậy có thể chứng minh rằng đối phương là kẻ lừa gạt. Mâu thuẩn của sếp và hiệp hội cũng sẽ được hóa giải. Nhưng như vậy hình như lại có chút có lỗi với Dịch Quan.
Trả tiền xong, bốn người nhìn chằm chằm vào giao diện của taobao, chờ đối phương hồi đáp.