Chương 67 Tinh Linh Thánh Thụ – Nhung Cầu
Tiến vào mảnh vỡ bí cảnh, Richard lập tức bị một mùi hương hoa ngập tràn sinh mệnh lực xộc thẳng vào mặt.
Richard nhìn quanh một lượt nhận ra mảnh vỡ bí cảnh này rộng chừng 300 mét vuông, hình dạng bán cầu, bầu trời phía trên cao vài trăm mét, mặt đất phủ kín những đóa hoa nhỏ li ti. Ở bên giới bí cảnh, một lớp màn chắn màu đen bảo vệ mảnh vỡ khỏi bị không gian loạn lưu xé nát.
“Mức độ ma lực cao hơn thế giới Pháp sư khoảng gấp đôi, nhưng vẫn thấp hơn không gian bí cảnh của Viện Trưởng. Nhiệt độ vào khoảng 26 độ, độ ẩm khoảng 40% thành phần không khí tương tự thế giới Pháp sư, không có thành phần gây hại. Ngoài ra…” Richard dựa vào cảm giác để đánh giá tổng quan mảnh vỡ, sau đó ánh mắt dừng lại ở một bông hoa nụ lớn nổi bật giữa thảm hoa.
Richard bước đến gần, nhẹ nhàng chạm vào nụ hoa.
Nụ hoa mở ra, một nhung cầu nhỏ màu trắng với đôi cánh trong suốt bay ra từ bên trong.
“Đây là… Tinh Linh Hoa?”
Richard thử dùng tinh thần lực để giao tiếp với nhung cầu nhỏ, nhưng chỉ nhận được một luồng cảm xúc sợ hãi.
“Đừng ăn tôi! Tôi rất hữu dụng!” Nhung cầu truyền tới một làn sóng tinh thần hoảng loạn.
Richard sờ lên cằm, tự hỏi liệu hắn có trông giống quái vật ăn thịt sao.
Nhưng hắn không biết rằng nhung cầu không dùng thị giác để cảm nhận thế giới mà dựa vào khả năng cảm nhận sinh mệnh.
Trong cảm nhận của nó, Richard – một Pháp sư học đồ luyện kim huyết mạch chẳng khác gì một con quái vật chắp vá.
“Nói cho ta biết ngươi có tác dụng gì?” Richard dùng tinh thần lực hỏi.
“Tôi… tôi có thể làm được nhiều thứ! Tôi có thể giúp hoa phát triển tốt hơn, nở rộ hơn. Tôi còn có thể…”
Trong lúc nhất thời, nhung cầu không biết phải làm sao để thuyết phục con quái vật này.
Nó chỉ là một tinh linh hoa cấp thấp nhất, công việc duy nhất là thúc đẩy hoa nở để cung cấp mật cho quý tộc tinh linh.
Nhưng trước mặt nó lại là một quái vật rõ ràng ăn thịt!
Nhận thấy nhung cầu đang run rẩy, Richard cảm thấy khó hiểu.
Mặc dù trong lòng hắn quả thật có ý định giải phẫu nó, nhưng trước tiên Richard muốn quan sát hành vi lâu dài, cũng như thực hiện một số thí nghiệm không gây tổn hại đến mạng sống.
Ai lại đem mẫu vật duy nhất ra mổ xẻ ngay từ đầu chứ?
“Khà khà khà, thúc đẩy hoa nở, chuyện đó có tác dụng gì chứ! Ngoại trừ hoa ra, ngươi còn thúc đẩy được thứ gì khác không?”
Richard đột nhiên bật cười một cách quái dị, cố ý tỏ ra hung ác bộ dáng.
“Thúc đẩy thứ khác? Có thể! Tôi có thể thúc đẩy nhiều thứ, ngoài Thánh Thụ ra, thứ gì khác tôi cũng thúc đẩy được!” Nhung cầu hốt hoảng đáp.
Con quái vật này quả nhiên không hứng thú với mật hoa!
“Vậy chứng minh đi.”
Richard lấy từ túi ra một hạt giống cỏ Egla và đặt xuống đất. Nếu Nhung cầu này thực sự có khả năng thúc đẩy, vậy thì hắn có thể phát tài rồi.
Nhung cầu bay vòng quanh hạt giống vài vòng, một làn sóng ma lực nhỏ bé truyền vào cảm giác của Richard.
“Hả? Thứ nhỏ bé này lại dùng ma năng nguyên thủy giống như Pháp sư?” Richard thầm kinh ngạc.
Theo ghi chép của Pháp sư, hầu hết sinh vật trong tinh giới khi sử dụng ma năng đều dựa trên huyết mạch hoặc bản chất linh hồn, khiến ma năng thay đổi tính chất và có những hiệu quả kỳ lạ.
Mà trước mắt nhung cầu nhỏ này lại có thể sử dụng ma năng nguyên thủy, điều này thực sự hiếm thấy.
Trong lòng Richard lóe lên một ý nghĩ lửa nóng.
Nếu không phải chỉ có duy nhất một con, hắn đã muốn giải phẫu nó để làm mẫu vật ngay lập tức.
Khi làn sóng ma lực kết thúc, Richard bất ngờ nhận ra hạt giống trên mặt đất xuất hiện một vết nứt, một mầm non màu xanh mơn mởn trồi lên từ đó.
“Thấy chưa! Tôi không nói dối mà!”
Nhung cầu truyền ra làn sóng tinh thần yếu ớt, có vẻ như việc thúc đẩy tiêu hao không ít sức lực của nó.
“Quả thực là thúc đẩy được, nhưng hiệu quả như vậy vẫn chưa đủ!”
Richard tiếp tục cười khùng khục quái dị, dọa nhung cầu sợ hãi đến mức đôi cánh suýt ngừng vỗ và ngã lăn xuống đất.
“Ngươi... ngươi... ngươi còn muốn cái gì nữa!”
Ánh mắt của Richard lóe lên một tia xảo quyệt, sau đó lấy từ trong túi ra một bản khế ước nô lệ.
“Ký nó đi, ta sẽ không ăn ngươi.”
“... Thật sao?” nhung cầu rơi xuống bản khế ước, hỏi đầy nghi ngờ, “Cái này làm sao ký?”
“Dùng dao động tinh thần của ngươi để để lại một dấu ấn là được.”
“... Được! Tôi ký nhưng ngươi cần phải giữ lời hứa!”
Nhung cầu sử dụng dao động tinh thần để để lại một dấu ấn trên bản khế ước, và Richard cũng thuận thế ký tên mình lên đó.
Trong chớp mắt, tờ giấy da dê cháy thành tro, một sức mạnh vô hình hình thành cây cầu liên kết giữa Richard và nhung cầu.
Khế ước thành lập!
“Ký khế ước là tốt rồi. Từ hôm nay, ngươi chính là người làm vườn của ta. Nhiệm vụ của ngươi là thúc đẩy sự trưởng thành của các hạt giống mà ta trồng.”
Nghe Richard nói vậy, nhung cầu thở phào nhẹ nhõm. Mạng nhỏ của nó coi như được cứu. Tuy không hiểu “người làm vườn” nghĩa là gì, nhưng việc thúc đẩy hạt giống trưởng thành thì nó rất quen thuộc.
Nó vốn dĩ làm công việc này từ trước rồi.
“Được! Chỉ cần ngươi không ăn tôi là được!”
Richard hài lòng gật đầu: “Rất có tinh thần! Bây giờ ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên, từ nay ngươi sẽ gọi là nhung cầu.”
“Vâng, từ nay tôi sẽ gọi là nhung cầu!” Nhung cầu đáp lại một cách đầy phấn khởi.
Những tinh linh hoa cấp thấp như nó vốn không có tên, tên là thứ chỉ thuộc về quý tộc.
Vậy mà Richard lại ban cho nó một cái tên!
Đầu óc của nhung cầu hiển nhiên không đủ dùng, nó đã quên mất chuyện Richard vừa đe dọa nó, giờ đây còn bắt đầu có chút ưa thích Richard.
“Hê hê, nhung cầu! Ta có tên rồi!”
Richard trồng vài hạt giống cỏ Egla mà hắn thu thập được trong mảnh vỡ bí cảnh xuống đất. Mặc dù nhung cầu có thể thúc đẩy sự trưởng thành của cỏ Egla, nhưng vẫn chưa rõ môi trường của mảnh vỡ bí cảnh này có phù hợp để cỏ sinh trưởng hay không.
Sau đó Richard hỏi nhung cầu rất nhiều câu hỏi, bao gồm tên loài của nó, lịch sử, cấu trúc xã hội, và cách chúng sinh sôi. Trí tuệ của nhung cầu không cao, câu trả lời thường lạc đề, khiến Richard phải mất hơn một giờ mới thu thập được thông tin.
Từ lời của nhung cầu, Richard biết rằng nó thuộc về một tộc gọi là Tinh Linh Thánh Thụ. Chủng tộc này áp dụng chế độ phong kiến, và nhung cầu là loại tinh linh hoa thấp kém nhất, thường chịu trách nhiệm chăm sóc hoa và thu thập mật hoa, tương đương với lão nông trong xã hội loài người.
Tinh Linh Thánh Thụ sinh sản bằng phương thức vô tính. Trong quá trình sống, chúng sẽ tách ra một số hạt giống. Những hạt giống này khi được gieo xuống đất sẽ mọc thành một bông hoa tinh linh, trong đó Tinh Linh Thánh Thụ sẽ cư trú.
Điều kỳ diệu là mặc dù trí tuệ của Tinh Linh Thánh Thụ không cao, nhưng ký ức của chúng lại có thể được di truyền.
Hạt giống tách ra từ một tinh linh sẽ kế thừa toàn bộ ký ức của nó. Những ký ức này ban đầu sẽ bị phong ấn, nhưng khi Tinh Linh Thánh Thụ trưởng thành, chúng sẽ được mở khóa và trở thành một dạng thư viện thông tin mà tinh linh có thể sử dụng.
Nếu một tinh linh học được một kỹ năng nào đó, thì con cháu sinh ra từ nó cũng sẽ sở hữu kỹ năng đó.
Chức năng này khiến xã hội của Tinh Linh Thánh Thụ trở nên cực kỳ cứng nhắc. Các tinh linh cấp thấp bị cấm tiếp xúc với phép thuật của các tinh linh thuộc phân công khác. Bất kỳ tinh linh nào sử dụng phép thuật không phù hợp với thân phận đều sẽ bị xử tử.
Quý tộc mãi là quý tộc, còn lão nông mãi là lão nông.
Sau khi thu thập kiến thức, Richard rời khỏi mảnh vỡ bí cảnh.
Số lượng Tinh Linh Thánh Thụ hiện quá ít, nên chúng tạm thời không có tác dụng lớn.
Nhưng tương lai thì đáng mong đợi.
Việc các pháp sư tham gia chiến tranh cho đại pháp sư không phải là không có thù lao. Chỉ cần lập được công lao lớn, việc chiếm lấy một mảnh đất từ thế giới khác không phải là điều khó khăn.
Tinh Linh Thánh Thụ có khả năng thúc đẩy sự trưởng thành của thực vật, nên trong tương lai, Richard có thể sẽ dựa vào việc trồng dược thảo để xây dựng một nguồn thu nhập ma thạch ổn định.
Pháp sư có tuổi thọ rất dài, lợi ích lâu dài luôn vượt trội so với lợi ích ngắn hạn.