Chương 47: Tán loạn
Bên trong sơn cốc, Tam Túc Hỏa Nha (quạ lửa ba chân) lơ lửng, phun lửa tinh thuần như lưu ly, nhiệt độ cao xung quanh khiến hai sườn vách núi đều hòa tan, cả mảng lớn núi rừng nháy mắt bị nhiệt độ cao hóa thành làn khói.
Độc Giác Huyền Xà thân hình thật lớn cuộn dưới đất, cái sừng duy nhất trên đỉnh đầu phóng ra mảng lớn hàn quang màu lam gắt gao ngăn cản lửa xâm nhập, trong mồm không ngừng phun ra từng cơn gió lạnh dinh dính màu lam đen, giống như các con rắn độc điên cuồng cựa quậy, từ bốn phương tám hướng hướng Tam Túc Hỏa Nha không ngừng công kích.
Nhưng Tam Túc Hỏa Nha chỉ lẳng lặng lơ lửng ở nơi đó, lông chim vốn tối đen như mực mơ hồ lộ ra hồng quang, mép lông chim ngẫu nhiên có mấy cái phù văn ánh lửa phun trào chợt lóe, đơn thuần dựa vào lông chim phát ra nhiệt độ cao, đã đem gió lạnh đột kích hóa thành hư ảo.
Cơ Báo cất tiếng cười điên cuồng, tay trái nắm chặt một tấm khiên hình thù kỳ lạ đầu lâu cự thú chế thành, tay phải nắm chặt cây cốt trượng thật lớn kia, quanh thân ánh lửa phun trào, như Hỏa Thần hàng thế, mỗi một đòn đều kéo theo lửa ngập trời thổi quét tới.
“Hắc Thủy Quy, ha ha, chúng ta cũng là lão bằng hữu. Còn nhớ rõ a ba cùng tam thúc của ngươi không? Là ta tự tay giết bọn hắn!” Cốt trượng trong tay Cơ Báo đánh loạn, giống như cơn lốc gào thét vang lên, đồng thời không ngừng mở miệng khiêu khích đối thủ.
Gương mặt Hắc Thủy Quy vốn màu tím trắng trở nên càng thêm tái nhợt, trắng hầu như sắp trong suốt. Hai tay hắn nắm một cây cốt trượng ngắn nhỏ đen sì, trên làn da vô số hình xăm rắn độc cựa quậy giống như vật còn sống. Mảng gió lạnh to lớn từ trong cơ thể hắn khuếch tán ra, trong không khí rậm rạp bông tuyết màu đen lam không ngừng trào ra, nhanh chóng ở trước mặt hắn ngưng tụ thành một lại một bức tường băng trong suốt.
Đặt ở bình thường, Hắc Thủy Quyphóng ra tường băng chắc chắn dị thường, mấy chục vị Đại Vu bình thường dốc hết toàn lực công kích cũng không thể nào tổn hại mảy may.
Nhưng lực lượng của Cơ Báo quá cuồng dã, quá cuồng bạo, tường băng dày cả trượng hắn chỉ cần tùy tay một đòn đã ầm ầm vỡ nát, Hắc Thủy Quytrong mỗi một nháy mắt có thể phát ra mấy trăm bức tường băng chồng chất bảo vệ bốn phương, nhưng Cơ Báo trong cái búng tay là có thể vung cốt trượng hơn một ngàn lần.
Từng tầng tường băng vỡ nát sụp xuống, Cơ Báo hưng phấn mở ra cái miệng rộng lớn tiếng chửi mắng, mảng lớn ánh lửa dinh dính như nham tương lăn lộn ở trên thân hắn, nhiệt lực bắn ra bốn phía, ánh lửa ập tới người, chiến đấu kịch liệt kích thích hắn đem toàn bộ lực lượng phát tiết ra, thân thể hắn một lần nữa bành trướng một vòng lớn.
Một tiếng trầm nặng, một đòn của cốt trượng thật lớn đem mười mấy tầng tường băng ầm ầm đục lỗ, cốt trượng hung hăng nện ở trên ngực Hắc Thủy Quy.
Hắc Thủy Quy rú thảm một tiếng, thân thể gầy nhỏ bị một đòn đánh bay, ngực lõm xuống rất quái dị, làn da vốn trắng bệch nhanh chóng biến thành màu đỏ bừng, trong lỗ chân lông không ngừng có hỏa tương dinh dính ứa ra.
“Ha, Hắc Thủy lão quỷ, ngươi...” Cơ Báo dương dương đắc ý giơ lên cốt trượng cười to, nhưng ngay sau đó sắc mặt hắn chợt thảm biến, thân hình nhoáng lên một cái, lảo đảo liên tục lui về phía sau.
Trong tiếng ‘Anh anh’, một cái ngọc đao màu đen to bằng hạt đậu dài bằng ngón tay cấp tốc bay lên, hóa thành một đạo hàn quang rơi vào trong tay Hắc Thủy Quy. Ngọc đao đâm xuyên qua mắt cá chân chân trái Cơ Báo, một đường màu đen từ chỗ mắt cá chân bay lên thẳng tắp, nơi đường màu đen đến ánh lửa trên thân thể Cơ Báo cấp tốc tiêu tán, băng sương thật dày nhanh chóng đem tứ chi phụ cận đường màu đen đóng băng.
“Lại là một chiêu này!” Cơ Báo phẫn nộ lẩm bẩm: “Chưa bao giờ đường đường chính chính ra tay, luôn ám tiễn đả thương người. Hắc Thủy Quy, ta chán ghét bọn rắn da thối các ngươi, một ngày nào đó ta sẽ đem các ngươi chém tận giết tuyệt.”
Hắc Thủy Quy cười thảm một tiếng, sau khi thu hồi ngọc đao giật thanh thét dài, Độc Giác Huyền Xà đang giằng co với Tam Túc Hỏa Nha rít lên một tiếng, vội vàng cựa quậy thân hình trườn đến bên người Hắc Thủy Quy, cõng Hắc Thủy Quy dùng tốc độ nhanh nhất hướng sâu trong núi rừng bỏ chạy.
Tam Túc Hỏa Nha không thuận theo không buông tha hét lên một tiếng, đang muốn đi đuổi giết, Cơ Báo đặt mông ngồi xuống đất, uể oải hừ hừ một tiếng: “Đừng đuổi theo, lão quỷ đó bị thương không nhẹ, sẽ một thời gian không thể ra quấy rối... Ông bạn già, ngươi không thấy được ta bị thương cũng rất nặng sao?”
Dùng sức vỗ vỗ đùi bị khối băng màu đen phủ lên, Cơ Báo mang theo một tia mỉm cười quái dị nói: “Lão tử bị thương nặng, không có cách nào về Kim Ô lĩnh. Cứ điểm bộ tộc cách lão tử gần nhất là Lãnh Khê cốc, lão tử vừa lúc đi qua dưỡng thương!”
Thét dài một tiếng, Cơ Báo nhảy lên đáp ở đỉnh đầu Hỏa Nha, Hỏa Nha to lớn vỗ cánh, kéo theo một cột sáng lao thẳng lên trời, sau đó lượn một vòng, nhanh chóng hướng phía Lãnh Khê cốc lao đi.
Ngoài Lãnh Khê cốc, một đòn gần như đánh lén của Cơ Hạo bị một quyền của Thác Ngạo đánh lui, trường mâu kịch liệt run run, cán mâu bị lực lượng to lớn trọng quyền của Thác Ngạo chất chứa hầu như đập gãy. Cơ Hạo chấn động cánh tay, sải bước lui vội về phía sau.
Lực lượng cấp bậc Đại Vu, căn bản không phải Cơ Hạo hiện tại có thể thừa nhận. Thác Ngạo tùy ý đánh ra một quyền đã chấn động lục phủ ngũ tạng Cơ Hạo giống như lộn lại, một ngụm máu xông ngược lên, Cơ Hạo không khống chế được, một ngụm máu tươi phun ra thật xa.
Trong bụng, ngọn lửa năm màu lặng lẽ thiêu đốt, một bộ phận tinh huyết Đại Vu lúc Cơ Hạo ngất từ trong phong ấn phóng thích lơ lửng ở trên ngọn lửa năm màu, nhanh chóng chuyển hóa thành luồng sáng năm màu dung nhập toàn thân Cơ Hạo.
Thương thế trong cơ thể nhanh chóng khép lại, Cơ Hạo hít sâu một hơi, khớp xương cả người vang loạn ‘bốp bốp’, lực lượng thân thể thuần túy ở dưới tinh huyết Đại Vu tẩm bổ, thế mà lại tăng vọt hơn một vạn thạch.
“Phá!” Cơ Hạo không dám cận thân giao chiến với đám người Thác Phách, Thác Ngạo nữa, nương sương mù dày đặc yểm hộ, hai tay hắn kết ấn, tác động lực lượng to lớn của thiên địa xung quanh hướng đoàn người Đế La đánh tới.
Cơ Hạ bị Hắc Thủy Ô Giao, Đế La, Thác Phách, Thác Ngạo bốn người bao vây, cả Độc Giác Huyền Xà của Hắc Thủy Ô Giao, công kích như mưa nhanh chóng đem Cơ Hạ bao phủ. Ngắn ngủn vài hơi thở, Cơ Hạ đã bị đánh cho mình đầy thương tích.
Nhưng một quầng sáng màu xanh trắng từ đỉnh đầu Cơ Hạ từ từ dâng lên, truyền thừa vu bảo Mộc Sinh Châu do Thanh Phục kế thừa Thanh Di bộ hiện lên, phát ra lượng lớn sinh khí hòa vào trong cơ thể Cơ Hạ. Phối hợp sinh mệnh lực khủng bố của bản thân Đại Vu, thương thế trên người Cơ Hạ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại, bốn người một rắn liên thủ công kích, đối với Cơ Hạ cũng chưa tạo thành bất cứ thương tổn nào trên thực chất.
Đúng vào lúc này, Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh của Cơ Hạo khống chế sấm sét gào thét đánh tới, mấy chục luồng lôi quang to cỡ nắm tay từ trên cao rơi xuống, hung hăng nện ở đỉnh đầu đám người Đế La không kịp trở tay.
Thế vây công của đoàn người bị lôi quang đảo loạn, Đế La như chim sợ cành cong nhanh chóng lui lại, lại vừa lúc lui đến trước mặt bạch cốt quái ẩn hiện bất định trong sương mù dày đặc. Bạch cốt quái nhếch miệng cười không thành tiếng, một chưởng ‘nhẹ nhàng’ nhanh như tia chớp đặt ở trên người Đế La.
Tiếng xương gãy đáng sợ giống như rang đậu vang lên, Đế La rú thảm một tiếng, bị một chưởng của bạch cốt quái đánh bay xa mấy trăm trượng, đầu va vào trên một cây đại thụ ngất đi.
Thác Phách, Thác Ngạo kinh hãi kêu to, vội vàng bỏ lại Cơ Hạ hướng Đế La chạy đi.
Hắc Thủy Ô Giao ngẩn ngơ, mắt thấy chỉ còn một mình hắn đối mặt Cơ Hạ, hắn không khỏi khiếp đảm lui về phía sau mấy bước.
Trong núi rừng xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng rít dài dồn dập bén nhọn, sắc mặt Hắc Thủy Ô Giao chợt trở nên khó coi giống như cương thi: “A công đã thua? Là ai? Rốt cuộc là ai? Rút lui, rút lui, nơi này là cạm bẫy! Cơ Hồng ch.ết tiệt, ngươi thế mà dám gạt ta?”
Độc Giác Huyền Xà cõng Hắc Thủy Ô Giao chật vật chạy trốn, nhưng hắn vừa mới chạy ra không được bao xa, trong sương mù dày đặc ba cây Sinh Tử Thứ màu đen chợt lóe mà qua, hung hăng xỏ xuyên ở trên thân Hắc Thủy Ô Giao và vật cưỡi của hắn.
Hắc Thủy Ô Giao rống thảm một tiếng, trên mặt nhanh chóng bịt kín một tầng hắc khí.
“Rút, rút, rút lui!” Hắc Thủy Ô Giao thất kinh rống to, hai ba trăm chiến sĩ tinh nhuệ còn lại của Hắc Thủy Huyền Xà bộ giống như ruồi bọ không đầu theo hắn nhanh chóng trốn vào trong rừng rậm.
Một cuộc đánh lén khí thế hùng hổ nhanh chóng diễn biến thành đại tan tác, Cơ Hạo thét dài một tiếng, ở dưới sự yểm hộ của Nha Công nhanh chóng đuổi giết.