Chương 7: Chẳng qua là làm lại từ đầu (I)
Đặc điểm của Bạch Nguyên vũ tông là đem một loại tố chất nào đó của thân thể cường hóa gấp mười mấy lần, thậm chí mấy chục lần!
Còn Hoàng Nguyên Vũ tông thì sao?
Hoàng Nguyên Vũ tông chẳng những có thể cường hóa tố chất thân thể, ngoài ra còn có thể đem Ngũ Hành linh khí trong thân thể bài xuất ra ngoài cơ thể, hình thành "Hoàng nguyên sóng trùng kích", có được năng lực tấn công từ xa!
Nếu như nói Bạch Nguyên Vũ tông là một võ sĩ trâu bò dựa vào thân thể để chiến đấu thì Hoàng Nguyên Vũ tông chính là ma pháp sư có thể viễn trình công kích, hơn nữa ma pháp sư này vẫn có được cường độ thân thể như võ sĩ trâu bò, thậm chí so với võ sĩ trâu bò còn có phần mạnh hơn!
Nói thì chậm, song mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt!
Trầm Trọng vừa trả lời xong câu hỏi của trưởng lão tóc bạc, bàn tay cũng lần thứ hai vươn tới hậu tâm Trầm Côn, nhanh khiến người ta không thể tránh khỏi!
Trầm Côn mắt thấy không tránh được nữa, đột nhiên xoay người lại, song chưởng lấy cứng đối cứng tiến lên nghênh tiếp, còn chưa đợi bàn tay hai người kịp tiếp xúc, trong lòng bàn tay Trầm Trọng đã xuất hiện một đoàn quang cầu màu vàng, tốc độ càng nhanh hơn, tựa như sấm rền oanh kích tới trước ngực Trầm Côn...
Chính là chiêu thức đặc thù của Hoàng Nguyên Vũ tông, Hoàng nguyên sóng trùng kích!
Thôi rồi!
Ngực truyền đến cảm giác đau nhói, xương sườn "rắc, rắc" đã gãy mất mấy cái, Trầm Côn không nhịn được nữa ngã ngồi xuống đất, trái tim tựa hồ cũng sắp nứt rồi!
Lỗ, lỗ lớn rồi!
Bần tăng đã tính toán hết tất cả nhưng không tính đến Vũ hồn của Trầm Trọng a, tiểu tử này không ngờ lại nắm giữ Yêu Nguyệt phi thăng trong truyền thuyết! ?
"Đại ca của ta, thấy sao? Đây chính thực lực của đệ đệ ngươi!"
Trầm Trọng một cước dậm xuống mặt Trầm Côn.
Trầm Côn thức thời nhắm hai mắt lại, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết, tiếp theo, cho dù không phải ch.ết cũng rước theo sỉ nhục cả đời không gột rửa được!
"Sao lại nhắm mắt? Mở ra, nhìn đệ đệ thân yêu của người, đệ đệ Trầm Trọng luôn luôn "Không bằng" ngươi a!"
Trầm Trọng tàn nhẫn đẩy mí mắt Trầm Côn ra:
"Mở to mắt ra mà nhìn, nhìn rõ bộ dáng của ta a!"
Tựa hồ như tâm tình bị kìm nén bấy lâu được phát tiết khiến ánh mắt của hắn hơi mê ly, rống to một đoạn dài để xả hết uất hận:
"Trầm Côn, đại ca của ta, những năm gần đây, ngươi nhận hết ánh mắt mọi người, tất cả mọi người đều coi ngươi là thiên tài, coi ngươi là hy vọng phục hưng Trầm gia, thậm chí phụ thân cũng không thèm nhìn ta lấy lần nào mà đã đem ngươi xác lập là người thừa kế thứ nhất của gia tộc, tại sao? Chỉ bằng ngươi nắm giữ "Một ngày ngàn dặm", nắm giữ tốc độ tu luyện so với người khác nhanh hơn sao?
Ta không phục! Ngươi là thiên tài, Trầm Trọng ta cũng không kém a! Cho nên từ lúc mới năm tuổi mỗi ngày ta đều liều mạng luyện công, bị bệnh, vừa uống thuốc vừa luyện, đói bụng, vừa ăn cơm vừa luyện, cho dù có bị thương nằm liệt trên giường ta cũng phải luyện nội công! Vì sao, chính là để đuổi theo sự tiến bộ của ngươi, chứng minh Trầm Trọng ta cũng không hề thua kém ngươi!
Nhưng nửa năm trước, ngươi lại khiến cho ta thất vọng, kẻ nhu nhược như ngươi lại đánh mất Vũ hồn...
Không còn "một ngày ngàn dặm
", ngươi sẽ thành thứ gì đây, ngay cả một ngón chân của Trầm Trọng ta cũng không sánh được! Ta cay đắng vất vả luyện hơn mười năm, mà cứ như vậy mất đi mục tiêu, lúc đó ngay cả ý muốn tự sát ta cũng từng nghĩ tới, ngươi biết không! ?"
Cúi người xuống, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Trầm Côn:
"Nhưng hôm nay ngươi cho ta một niềm vui to lớn vô cùng, đại ca khiếp nhược của ta, ngươi lại dám ra tay đánh người... Ha, cảm tạ ngươi đã cho ta cơ hội này, để cho ta có cơ hội đường đường chính chính dùng nỗ lực mười năm khổ cực của ta trực tiếp đánh bại thiên tài như ngươi!"
Nói, Trầm Trọng hưng phấn mà tàn nhẫn đạp xuống một cước ngay giữa mặt Trầm Côn!
Trầm Côn bay ngã ra sau, văng rầm vào một bức họa tổ tiên trên tường, mềm nhũn ngã xuống.
Nhưng nhục nhã còn xa mới kết thúc!
"Mọi người Trầm gia nhìn đây cho ta, nhìn hết lại đây cho ta!"
Nắm lấy tóc Trầm Côn, xách hắn treo thị uy ngoài cửa sổ, Trầm Trọng điên cuồng hét lên:
"Thấy không? Đây chính là Trầm Côn, thiên tài trong mắt các ngươi, một trong hai mươi ba người ưu tú nhất trong ba ngàn năm lịch sử Cửu Châu! Hiện giờ, thiên tài này thua trên tay ta, hắn chỉ còn là một tên phế vật, là một con sâu bọ, là một kẻ bất lực vĩnh viễn bị ta chà đạp dưới chân!"
Tiếng nói văng vẳng truyền khắp sơn trang!
"Trời ơi, các ngươi mau nhìn!"
Tên vệ binh ngoài tháp là người đầu tiên nhìn thấy Trầm Côn, sau đó cả sơn trang đèn đuốc sáng trưng, tiếng nghị luận sôi nổi rì rầm.
"Điều này sao có thể, Trầm Côn lại bị Nhị thiếu gia đánh bại?"
"Có cái gì không thể nào? Ngươi không nghe thấy Nhị thiếu gia nói sao, Nhị thiếu gia chính là thiên tài còn cường đại hơn cả Trầm Côn a!"
"Ha, phế vật Trầm Côn cũng có ngày hôm nay, uy phong trước đây khi hắn làm Đại thiếu gia chạy đâu mất rồi?"
"Chậc chậc, dám so với Nhị thiếu gia, cho dù Trầm Côn chưa đánh mất Vũ hồn thì cũng chỉ là phế vật không đáng giá một xu a!"
Trầm Trọng cười mỉm đứng trước cửa sổ hưởng thụ cảm giác thỏa mãn, hắn thì thầm bên tai Trầm Côn:
"Nghe thấy gì không? Trầm Côn, trước sau ngươi đều không bằng ta!"
Phối hợp với Nhị thiếu gia, những trưởng lão khác cũng bu lại:
"Trầm Côn, tư thế vừa rồi của ngươi đâu rồi? Muốn liều mạng với chúng ta sao? Ở trước mặt Nhị thiếu gia, uy phong lúc nãy chạy đâu cả rồi? Ta nói cho ngươi biết, ở Trầm gia thực lực là tối cao, ngày hôm nay ngươi thất bại liền vĩnh viễn thất bại, cả đời đều nhất định là tên phế vật!"
Thiết hòa thượng đang trọng thượng gắng gượng đứng lên:
"Trầm Trọng, ngươi muốn mạng cha con chúng ta, lão tử cho ngươi là được rồi, hà tất..."
"Ngươi câm miệng cho ta!"
Trầm Trọng một tay xách Trầm Côn tóc, tay kia chỉ về Thiết hòa thượng:
"Người thất bại không có tư cách cò kè mặc cả ở đây! Ta muốn lấy Trầm Côn thị uy, muốn làm nhục hắn, muốn nói cho mọi người biết Trầm Côn chỉ là đồ bỏ đi, thứ rác rưởi vĩnh viễn không bằng ta!"
"Được rồi, được rồi, chỉ là thị uy thôi mà? Hoà khí phát tài, hoà khí phát tài..."
Trầm Côn lưu manh cười hắc hắc, vẫn là bộ dáng khiếp nhược như gà mái:
"Mấy lão huynh, ra giá đi, ta muốn sống cần trả giá bao nhiêu?"
"Muốn sống? Có thể a!"
Trầm Trọng nhấc bàn tay Trầm Côn lên, cuồng ngạo nói:
"Muốn sống, vậy hãy dùng máu trên mặt ngươi viết xuống mặt tường ngoài Phù Đồ tháp một câu —— ngày mồng ba tháng chạp năm Hồng Hi hai mươi lăm, Trầm Côn ta bại dưới tay Trầm Trọng!"
"Con bà nó, không được viết!"
Thiết hòa thượng rống to,
"Tiểu tử thúi, nếu ngươi viết những lời đó thì đời này đừng nghĩ đến chuyện ngẩng đầu lên làm người nữa!"
ch.ết ở chỗ này hay là lưu lại một chữ sỉ nhục cả đời?
Bất luận lựa chọn loại nào đều cả đời không thể ngẩng đầu lên nổi, lỗ vốn thật quá là lớn a!
"Quên đi, nghĩa phụ, làm ăn có lúc được lúc mất, hôm nay chúng ta thua, dù sao cũng phải lưu lại tiền vốn để gỡ gạc a!"
(câu này hay) Trầm Côn lau mặt một cái, lòng bàn tay một mảnh máu tươi đỏ sẫm,
"Có tiền vốn, chúng ta có thể làm lại từ đầu, kiếm càng nhiều tiền hơn, chờ có tiền, bần tăng liền mở hai nhà Thiếu Lâm tự, một nhà mở võ quán kiếm tiền, một nhà..."
Thôi, tiểu tử này lại lan man rồi!
Thiết hòa thượng thật muốn khóc!
"Tất cả dừng tay!"
Ngay khi Trầm Côn hạ quyết tâm chịu nhục, bên ngoài phòng khách bỗng truyền đến một tiếng hô to!
Người đến là một võ sĩ trung niên khoác tấm áo giáp màu vàng, trong tay hắn giơ cao một phong thư, ánh mắt lạnh lùng,
"Chư vị trưởng lão, gia chủ đã biết chuyện nơi này, để ta hỏi các ngươi mấy câu!"
Gia chủ?
Đúng rồi, gia chủ chính là cha Cửu Châu Trầm Côn, Trầm Phù Đồ!
Trầm Côn rút tay về, hơi không rõ võ sĩ này đến có ý đồ gì, xuất hiện thư của gia chủ trong tay võ sĩ khiến hết thảy trưởng lão đều quỳ xuống, ngay cả Tôn trưởng lão nằm sấp dưới đất cũng giẫy giụa điều chỉnh tư thế, miễn cưỡng xem như nửa nằm nửa quỳ.
"Gia chủ mời nói!"
Các trưởng lão dồn dập cúi đầu.
"Câu đầu tiên gia chủ muốn hỏi chính là, các ngươi ở chỗ này thương lượng trục xuất Trầm Côn đươc lão nhân gia đồng ý chưa?"
Võ sĩ lạnh lùng hỏi.
"Cái này..."
Các trưởng lão nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Trầm Trọng mở miệng nói:
"Phụ thân đã bế tử quan chữa thương một năm, trước khi nhập quan phụ thân đã đem đại sự trong gia tộc ủy thác cho chư vị trưởng lão, vì thế đương nhiên chư vị trưởng lão có tư cách trục xuất Trầm Côn!"
"Được, câu hỏi đầu tiên coi như ngươi trả lời không tồi!"
Võ sĩ căm tức nhìn Trầm Trọng,
"Nhưng ngươi nhớ kỹ câu hỏi thứ hai cho ta: Gia chủ minh lệnh, từ hôm nay trở đi, bất luận kẻ nào cũng không được thảo luận chuyện trục xuất Trầm Côn, trái lệnh, lập tức trục xuất Trầm gia!"
Thôi!
Thì ra Trầm Phù Đồ đã bế quan chữa thương một năm, các trưởng lão mở hội nghị trục xuất mình hoàn toàn không phải ý tứ của hắn! !
Chẳng trách người trong Trầm gia nhục mạ đủ điều với Cửu Châu Trầm Côn mà cha hắn cũng không đứng ra nói một câu!
Trong lòng Trầm Côn thở phào nhẹ nhõm một cái, nhưng hắn vẫn hơi cảm thấy quỷ dị...
Nói ra cũng kỳ quái, xem ra Trầm Phù Đồ đang bế quan mà vẫn khẩn cấp truyền lệnh, tình cảm của hắn đối với Cửu Châu Trầm Côn chắc không tệ lắm, có điều trong trí nhớ Cửu Châu Trầm Côn không ngờ hoàn toàn không nhớ được Trầm Phù Đồ đã từng làm những gì, rồi nói với mình những gì, thậm chí, ngay cả hình dáng tướng mạo Trầm Phù Đồ ra sao hắn cũng đều nghĩ không ra!
Con lại quên cả dung mạo cha đẻ sao! ?
Trầm Côn càng nghĩ càng khó hiểu...