Chương 52: Ba quân lệnh
- Nói như vậy thì chỉ có thể dựa vào chúng ta hay sao?
Công Tôn Viễn chán nản gục ngã.
- Đúng vậy, muốn sống sót chỉ có thể dựa vào chính chúng ta mà thôi!
Triệu Lạc Trần lớn tiếng:
- Vì Tân Nguyệt Thành, vì huyết thống gia tộc các ngươi, tam đại thế gia, ta muốn các ngươi không tiếc trả giá dẹp toàn bộ yêu thú, bảo vệ Tân Nguyệt thành!
- Chúng ta phải cầm cự bao lâu? Khi nào thì có viện quân?
Công Tôn Y nâng phụ thân đang ngồi dưới đất dậy, lạnh giọng hỏi.
- Ba tháng!
Triệu Lạc Trần nói;
- Hoàng thất đã bắt đầu xây dựng lại đài thú tôn, khoảng ba tháng là có thể hoàn thành, khi đó yêu thú sẽ không làm loạn nữa!
- Nếu trong ba tháng không thể hoàn thành thì sao?
Công Tôn Y hỏi lại.
- Y nhi, không được nói chuyện với tiểu quận chúa như vậy!
Công Tôn Viễn trách mắng, dươi áp lực của nữ nhân trước mặt, hắn giống như một lão già bất lực.
- Không cần lo lắng!
Triệu Lạc Trần cười cười:
- Cứ coi như ba tháng không thể hoàn thành, các ngươi cũng không cần lo lắng! Có còn nhớ ba tháng nữa là ngày gì không?
- Hai đại tông phái chiêu sinh?
- Không sai, tháng ba hang năm là ngày Lăng Vân Tông và Thiên Vũ Tông tuyển đệ tử!
Triệu Lạc Trần nói:
- Ta là chưởng môn đệ tử của Thiên Vũ Tông, ta có thể đem danh dự ra cam đoan: nếu trong ba tháng mà đài Thú Tôn không thể hoàn thành, hai đại tông phái vẫn chiêu sinh như thường, vì chiêu sinh có thêm đệ tử bù tổn thất, cao thủ của hai đại tông phái sẽ tập hợp ở Tân Nguyệt thành, giúp các ngươi vượt qua nguy cơ này!
Để tăng sự tin tưởng của mọi người, Triệu Lạc Trần nói một cách mạnh mẽ:
- Ta chỉ nói vậy thôi, nếu các ngươi vẫn còn lo lắng, hãy nhớ còn có ta! Đường xá trên trời và dưới đất đã bị yêu thú chặn hết, ta là quận chúa sẽ tử thủ ở Tân Nguyệt thành cùng các ngươi, chờ hai đại tông phái cử cứu viện!
- Như vậy là tốt rồi, tốt rồi….
Công Tôn Viễn nhẹ nhàng thở ra, có Triệu Lạc Trần ở đây nhất định hai đại tông phái sẽ cử cứu viện tới:
- Tiểu quận chúa, vậy xin người hãy sắp xếp, chúng ta nhất định sẽ ủng hộ trong ba tháng này!
- Bổn quận chúa không hiểu việc quân tình sẽ không chỉ huy loạn các ngươi, Tô tướng quân, tất cả giao cho ngươi định đoạt!
Triệu Lạc Trần đem vị trí thống lĩnh chuyển cho Tô An Chi, còn bản thân thì rời đại sảnh, ý nói sẽ không can thiệp vào quyết định của Tô gia.
[Ơ kìa!] Thấy hành động này, ấn tượng của Trầm Côn với Triệu Lạc Trần cũng thay đổi đôi chút. Nha đầu này cũng biết mình nên làm gì, không nên làm gì, không phải là dạng không biết trái phải.
[ Nhưng mà ngươi đừng tưởng rằng bần tăng sẽ quên, ở Lam Vân Sơn ngươi đã đắc tội bần tăng một lần!]
- Chư vị, tiểu quận chúa đã đem quyền lực giao cho ta, Tô An Chi ta nhất định liều ch.ết bảo vệ Tân Nguyệt thành!
Tô An Chi thản nhiên nhìn mọi người:
- Đồng thời ta cũng hy vọng các vị hợp tác chân thành, cùng chống lại yêu thú, nếu ta mà biết ai có suy nghĩ riêng, ảnh hưởng tới an nguy của mười vạn bình dân Tân Nguyệt thành thì đừng trách Tô An Chi ta quân pháp vô tình!
- Tuân lệnh!
- Tốt lắm! Thời gian rất khẩn trương, ta cũng không muốn nói nhiều, mọi người hãy cùng nhau xem bản đồ!
Tô An Chi để con trai mang bàn đồ ra, trải ra trên mặt đất.
Trên bản đồ Tân Nguyệt thành là một hình tam giác, nằm giữa hai đỉnh núi lớn, trên bản đồ còn có vài chỗ được đánh dấu quan trọng bằng bút đỏ.
- Theo điều tr.a của Tuyết Điêu kỵ sĩ, yêu thú chủ yếu tập trung ở Độc Giác Sơn phía nam thành, chiếm cứ cả đỉnh Lam Vân Sơn, hai đỉnh núi lớn này!
Tô An Chi chỉ lên địa đồ nói:
- Ở đây, Lam Vân Sơn yêu thú dày đặc, ít nhất có hơn bảy trăm con! Chỗ này không phải là nơi quân đội một nhà có thể đối phó, chỉ có thể dựa vào quân đội chính quy kỷ luật nghiêm minh, vậy giao cho thành chủ!
Hà Sơn gật đầu, không tài nào nhìn ra cảm xúc của hắn.
- Về phần Độc Giác Sơn…
Tô An Chi mở to hai mắt:
- Ở đó có chưa đến một trăm con yêu thú, nhưng mà mọi người cũng biết thói quen của yêu thú… các yêu thú thực lực mạnh, thường không thích sống thành bầy đàn!
- Chúng ta hiểu, yêu thú ở Độc Giác Sơn tuy ít, nhưng mà mỗi con đều khó đối phó!
- Đúng vậy! Quân đội của tam đại gia tộc chúng ta kém hơn quân chính quy, chỉ có thể điều động cao thủ, diệt sạch đám yêu thú mạnh mẽ ở đấy!
Tô An Chi nói:
- Theo ta được biết, yêu thú trên Độc Giác Sơn có ba loại chủ yếu: Xích Luyện Huyết Xà lục nguyên hạ đạon, Long Cốt thứ lục nguyên hạ đạon, còn có cả lục nguyên trung đoạn Băng Hỏa độc hạt! Ta ra lệnh, tam đại gia tộc cử ra các nhánh quân, cùng nhau dẹp sạch đám yêu thú này, hơn nữa phải cam đoan là thành công…
Hắn lấy ra một lệnh tiễn:
- Ta quyết định, trong vòng một ngày, tam đại gia tộc nhất định phải tập hợp một chi chiến đội, ít nhất phải có một Hoàng Nguyên Vũ Tông, ba Bạch Nguyên Vũ Tông!
Một Hoàng Nguyên, ba Bạch Nguyên!
Mệnh lệnh này rất hợp tình hợp lý, muốn giết yêu thú cấp lục nguyên thì tổ hợp ba Bạch một Hoàng là sức mạnh tối đa.
Tô gia và Công Tôn gia đều có thể xuất ra lực chiến đấu như vậy!
Nhưng mà Trầm gia…
Mọi người đánh giá Trầm Côn một cách quái dị.
[ Mẹ nó chứ! Tất cả nhìn bần tăng làm gì?]
[ Các ngươi nghĩ bần tăng không thể đưa ra lực lượng như vậy sao?]
Trầm Côn trong lòng tính toán: [ Trầm gia chưa bao giờ thiếu Bạch Nguyên Vũ Tông, cho dù là Hoàng Nguyên đi chăng nữa cũng có Trầm Phù Đồ, Trầm Trọng có thể phát ra sức chiến đấu Hoàng Nguyên, kể cả bần tăng vừa thăng cấp là đủ ba người. Trầm gia hoàn toàn có thể đáp ứng yêu cầu cảu Tô An Chi!]
Nghĩ như vậy, Trầm Côn không hề có hành động phản đối nào.
- Không có ý kiến gì sao?
Tô An Chi nhìn Trầm Côn một cách quái dị:
- Được rồi, ngày mai khi mặt trời mọc, chi chiến đội của tam đại gia tộc tập hợp ở cửa thành, thiếu một người xử lý theo quân pháp!
- Mệnh lệnh thứ hai!
Tô An Chi lấy ra tiễn lệnh thứ hai:
- Ngoại trừ ba loại yêu thú đó, yêu thú cấp thấp ở Độc Giác Sơn cũng không ít! Để cam đoan dân chúng Tân Nguyệt thành có thể ăn tết bình an, tam đại gia tộc mỗi nhà phái ra một Hoàng Nguyên Vũ Tông hoặc là Bạch Nguyên Vũ Tông, tạo thành một đội quân liên hợp, giết sạch yêu thú bình thường ngoài thành!
- Thêm ba Bạch Nguyên?
Trong đại sảnh vang lên tiếng hít thở dồn dập.
- Tô tướng quân, hoàn cảnh Công Tôn gia chúng ta ngươi nói sao!
Công Tôn Viễn là người đầu tiên phản đối:
- Nhà chúng ta ngoài một Hoàng Nguyên Vũ Tông, thì Bạch Nguyên Vũ Tông chỉ có năm người! Ngài đưa ra một mệnh lệnh đã xuất ra một Hoàng ba Bạch, lấy đâu ra ba Bạch Nguyên Vũ Tông nữa!
- Công Tôn lão đệ nói cũng đúng…
Tô An Chi nghĩ:
- Lệnh thứ hai này, ba nhà phái ra hai Bạch Nguyên Vũ Tông là được rồi. Nhưng mà vũ khí và áo giáp, kể cả đồ ăn và chỗ ở hoàn toàn do các ngươi phụ trách!
- Như vậy cũng dễ lo liệu hơn…
Công Tôn Viễn thở phào một hơi.
- Công Tôn gia đã đồng ý, Trầm gia thì sao?
Tô An Chi lại hướng về phía Trầm Côn hỏi.
Lúc này sự sai biệt thực lực của ba đại gia tộc đã thể hiện ra, Trầm Côn tính toán, chỉ một mệnh lệnh đã dùng hết ba Bạch một Hoàng, Trầm gia còn có thể đưa ra một Hoàng bốn Bạch, Tô An Chi cho dù yêu cầu khó khăn gấp đôi hắn cũng có thể đáp ứng!
- Như Tô tướng quân nói, ngày mai khi mặt trời mọc, ba Bạch Nguyên Vũ Tông một người cũng không thiếu!
Trầm Côn chớp chớp đôi mắt ti hí, thể hiện ra bản tính cò kè mặc cả:
- Tô tướng quân, Trầm gia chúng ta như vậy, có phải nên … hì hì, khen thưởng một chút chứ?
- Hồ đồ, hội nghị quân sự, là nơi ngươi có thể cò kè mặc cả sao?
Tô An Chi lớn tiếng mắng. Nhưng nụ cười của hắn cũng trở nên quái dị:
- Nhưng mà, nếu Trầm gia có thể cử ra ba Bạch Nguyên Vũ Tông, là sự ủng hộ lớn nhất với Tô An Chi ta! Tô An Chi ta sẽ không keo kiệt mà ban thưởng cho các ngươi!
Hắn bảo con trai:
- Nhất Minh, ban bố lệnh thứ ba của ta, khen thưởng lệnh!
- Dạ!
Tô An Chi treo một quyển sổ ghi chép nhỏ ở trên tường, nghiêm mặt nói:
- Đây là sổ ghi chép công lao của quân đoàn Tân Nguyệt, mọi thứ đều ghi rõ ở đây! Ngoài ra cha ta đã tấu lên hoàng thượng, khi giết yêu thú, giết ch.ết một con yêu thú Bạch Nguyên thưởng năm ngàn lượng bạc trắng, ban thưởng một bậc tước! Giết ch.ết yêu thú Hoàng Nguyên, thưởng vạn lượng hoàng kim, ba cấp tước vị! Nếu ai có thể giết ch.ết một con yêu thú Lục Nguyên, hạ thấp nhuệ khí đàn yêu thú, phong làm quý tộc, được thưởng phụng dưỡng của hoàng thất!
- Giết một con yêu thú Lục Nguyên là có thể trở thành gia tộc thế gia được hoàng thất thừa nhận sao?
Công Tôn Viễn hai mắt sáng rực.
[ Liệt tổ liệt tong ơi! Công Tôn Viễn ta còn tường cả đời này không có cơ hội khôi phục địa vị quý tộc hoàng kim của Công Tôn gia, giờ thì có rồi, ta đã nhìn thấy cơ hội, Công Tôn gia có hy vọng phục hưng rồi!]
Hai con mắt ti hí của Trầm Côn CŨng lóe sáng.
Giết một con yêu thú Bạch Nguyên là năm ngàn lượng, hai con một vạn lượng, ba con là một vạn rưỡi….
Phát tài! Phát tài rồi!
- Các vị không nên cao hứng quá sớm!
Tô Nhất Minh thể hiện ra uy nghiêm của quân pháp:
- Có thưởng thì có phạt! Lần này chiến đầu, ban thưởng cũng là trừng phạt…
Hắn dừng một chút, rồi lấy từ lồng ngực ra một dải lụa trắng thật dài, nhìn Trầm Côn nói:
- Đây là Bại Trận Bảng phụ thân ta đã chuẩn bị, để ở bên ngoài Phù Đồ tháp! Nếu ai trong chiến đấu làm hỏng việc quân cơ, tác chiến bất lợi, tên của hắn sẽ được viết lên Bại Trận Bảng này, treo ở nơi cao nhất trên Phù Đồ thápm để cho mấy chục vạn người Tân Nguyệt thành nhìn thấy!
[ Ngươi ra lệnh thì ra lệnh, vì sao lại nhìn bần tăng chằm chằm vậy?]
Trầm Côn bị Tô Nhất Minh nhìn chòng chọc, cảm thấy rất không thoải mái…
[ Từ đã! Hắn muốn đem Bại Trận Bảng treo bên ngoài Phù Đồ Tháp?]
Trầm Côn dường như đã hiểu được ý tứ của đạo tiễn lệnh thứ ba này…