Chương 81: Khối tàn phiến thứ hai
Hắc kỵ sĩ chưa từng nói rằng Trầm Côn có thể đi tìm hắn. Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến việc Trầm Côn nói dối lừa tiền, không phải vậy sao?(Biên: được )
Tên hòa thượng lừa đảo này đã tính kế rất hoàn mỹ rồi. Hắn nói dối rằng mình có thể tìm được Hắc kỵ sĩ. Nếu tìm thấy sẽ có được khen thưởng rất lớn. Còn nếu không, dựa nào thể diện của Hắc kỵ sĩ, đám người Triệu Hồng cũng không dám quá phận làm khó hắn. Đây chính là lợi ích rất lớn khi mua bán, tại sao lại không chấp nhận?
Tuy rằng trong lòng đã muốn đáp ứng rồi. Nhưng thái độ Trầm Côn cũng không vội vã, mang vẻ mặt sợ sệt cùng với nhát gan….
Đáng ch.ết. Tên bất lực này thực sự là vô năng. Ngay cả Hắc kỵ sĩ không làm thương tổn hắn mà hắn cũng không dám đi gặp sao? Triệu Hồng dứt khoát ra giá:
-Trầm Côn, chỉ cần trong vòng một tháng, bất luận là ngươi thành hay bại, liền ba cấp thăng quan, ban thưởng một bậc tước.
- Ai, được rồi.
Trầm Côn giả vờ miễn cưỡng mà đồng ý.
-Cái gì mà quan lớn vương triều, cũng chẳng có gì là to.
Mang theo một chút khinh bỉ, Trầm Côn cười híp mắt rời khỏi. Triệu Lạc Trần đích thân đưa tiễn hắn đi ra, ở sau lưng hắn thấp giọng hỏi:
- Trầm Côn, ngươi có biết một lão tăng râu bạc, mặt mũi hiền lành, lông mi bạc trắng không?
Nàng hỏi cái này làm cái gì? Trầm Côn nghĩ hơn nửa ngày mới nhớ tới, Lão hòa thượng mà Triệu Lạc Trần đang nói, đúng là hắn giả mạo hình ảnh nhà sư quét rác ở Lan Vân Sơn
Nha đầu kia còn muốn bái sư sao? Trầm Côn thầm cười rộ, giả bộ hồ đồ nói :
- Tiểu quận chúa, ta chưa từng gặp qua lão hòa thượng mà ngài nói.
- Ừm!
Triệu Lạc Trần thất vọng gật đầu, thì thào như tự nói với chính mình:
-Thánh tăng từng ra mặt cho ngươi, ta còn tưởng ngươi biết được ông ta.
Nói xong ngẩng đầu:
- Đúng rồi, gần đây Công Tôn Viễn tự nhiên đối xử rất tốt với ngươi, ngươi nên cẩn thận một chút. Hắn không có ý tốt đâu.
- Công Tôn Viễn?
Trầm Côn ngẩn ra.
-Ngươi tự xem đi!
Triệu Lạc Trần ném cho Trầm Côn một tập ảnh:
- Kha lão tr.a xét một cánh quân của chiến trường, lấy từ sự biến hóa linh khí để phục hồi, đã đem hình một cánh quân giao chiến cùng Hắc kỵ sĩ thu nhỏ vào trong tập tranh này, chính ngươi tự xem đi.
Biết được Trầm Côn cùng với lão hòa thượng không có quan hệ, nàng cũng không muốn để ý đến một kẻ bất lực. Khuôn mặt lạnh lung xoay người muốn đi:
- Có thể hiểu được hay không, thì phải dựa vào trí thông minh của ngươi.
Nghe xong lời nói của Triệu Lạc Trần, con mắt híp híp của Trầm Côn nhìn lên…
Tiểu quận chúa à, ngươi không ngờ rằng đã tiết lộ một chuyện cơ mật a. Hắc hắc, bần tăng đã biết, Kha Tây có thể tái hiên quá khứ là từ sự biến hóa linh khí lấy được manh mối. Nói cách khác, chỉ cần bần tăng không sử dụng linh khí, thì có thể giấu diếm được lão Kha Tây kinh khủng này!
Còn việc Công Tôn Viễn vì cái gì mà nịnh bợ bần tăng, Trầm Côn mở tập tranh ra nhìn nhìn, rất nhanh liền minh bạch.
Còn chuyện Công Tôn Viễn lưu lại là vì:
Trận chiến ngày đó, Công Tôn Viễn bị kẹp giữa hai cây đại thụ, tuy rằng hắn rất nhanh đã thoát ra. Nhưng dù sao cũng bị chậm vài giây, đã bị Hắc kỵ sĩ đuổi kịp.
-Thế là hết.
Công Tôn Viễn tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. Nhưng mà kiếm phong không có chém xuống như trong dự liệu của hắn. Ngược lại, Hắc kỵ sĩ nhìn thoáng qua vết máu trên người Công Tôn Viễn, giục ngựa đuổi theo những người khác.
Trên tập tranh tuy không có âm thanh, nhưng kết hợp với sự việc vừa qua, Trầm Côn vẫn có thể đoán được. Hắc kỵ sĩ nhất định nói:
Công Tôn Viễn, nhìn Hoàng Kim huyết mạch trên người ngươi, tha cho ngươi.
Cứ như vậy, Công Tôn Viễn tránh được một kiếp. Hơn nữa, ở sau lưng Hắc kỵ sĩ hắn còn thấy rõ ràng khung cảnh:
Trong nháy mắt Hắc kỵ sị đã giết hại mấy trăm tướng sĩ. Điều này làm cho tất cả mọi người đều hoảng sợ, nhưng mà Trầm Phù Đồ ngoại lệ. Vừa thấy từng người Thanh Sơn Tử Sĩ liên tiếp ngã xuống, Trầm Phù Đồ không tiếp tục bỏ chạy nữa, xoay người trở lại. Cảnh đó cũng không kéo dài lâu. Qua mấy chiêu, Trầm Phù Đồ là Hoàng Nguyên thượng đoạn, lúc cứu Thanh Sơn đầu lĩnh bị lửa của Mộng Yểm Thú bắn trúng đầu.
- Ở dưới khí thế của ta mà ngươi còn dám trở lại cứu viện chiến hữu, cũng là một dũng sĩ thực thụ. Ta ban cho ngươi cái ch.ết quang vinh dưới kiếm của ta.
Hắc kỵ sĩ giơ đại kiếm lên cao, muốn chém đầu Trầm Phù Đồ. Nhưng mà hắn vừa cúi đầu, hắn thấy rõ dung mạo Trầm Phù Đồ…
- Ngươi với Trầm Côn có quan hệ như thế nào?
Hắc kỵ sĩ bỗng nhiên dừng tay .
- Ta là phụ thân của Trầm Côn.
Trầm Phù Đồ ngạc nhiên.
-Khó trách rất giống nhau.
Thanh âm của Hắc kỵ sĩ dịu đi, hắn thu hồi đại kiếm: - Cấp thể diện cho Trầm Côn, ta không làm khó dễ ngươi, đi đi. Thương tổn do Mộng Yểm Thú, dùng Tam Diệp Thảo với Mã Cốt Phấn có thể chữa khỏi.
Nói xong nghênh ngang rời đi.
Lúc chuyện này xảy ra, Toàn bộ mọi người đều trốn xa, chỉ có Xích Luyện Huyết Xà theo đuôi Hắc kỵ sĩ, Công Tôn Viễn có thể trông thấy cảnh này.
Mà Công Tôn Viễn này?
- Lão bàn tử này đột nhiên lấy lòng bần tăng, khẳng định là có chuyện liên quan đến Hắc kỵ sĩ. Mẹ nó chứ, tuyệt đối không thể nhận ý tốt từ hắn
Trầm Côn minh bạch ý đó của Công Tôn Viễn, tâm tình khoan khoái không ít.
Bắt đầu từ ngày thứ hai, cách một khoảng thời gian hắn lại ra ngoài thành dạo một vòng, tỏ vẻ hắn thật sự tìm Hắc kỵ sĩ. Nhưng thực ra, Hắc kỵ sĩ không có lộ diện.
Ngoài ra, trong lòng Trầm Côn có một chút nghi hoặc – Trầm Phù Đồ cùng Hắc kỵ sĩ nói chuyện, khẳng định cũng biết bần tăng có quan hệ với Hắc kỵ sĩ. Vậy tại sao phụ thân còn không có tìm bần tăng hỏi chuyện này?
Là bởi vì thương thế quá nặng sao?
Mang theo nghi hoặc như vậy. Nửa tháng sau, phần lớn những nhóm người tập trung chữa thương đã khỏi hắn, có thể trở về nhà hoặc là đi thăm hỏi rồi. Trầm Côn lập tức chạy tới phủ thành chủ, cầu kiến Trầm Phù Đồ.
- Côn nhi, lần này xuất chinh, nghe nói ngươi giết bốn đầu Bạch Nguyên yêu thú, biểu hiện không tệ, ha ha!
Phụ tử gặp mặt ở phòng bệnh, trái ngược với dự đoán của Trầm Côn, Trầm Phù Đồ dường như quên chuyện quan hệ giữa Hắc kỵ sĩ và Trầm Côn. Nói chuyện với nhau hơn nửa canh giờ, cũng không hệ nhắc đến chuyện này.
- Phụ thân nghe nói chuyện người cùng Hắc kỵ sĩ…
Trầm Côn nhịn không được tò mò, chủ động nhắc chuyện Hắc kỵ sĩ. Nhưng Trầm Phù Đồ hung hăng vỗ cái đầu bóng lưỡng của Trầm Côn:
- Tiểu tử thối, nhắc đến hắn làm cái gì? Cha ngươi còn chưa đủ mất mặt sao?
Phân phó người hầu đi hết ra ngoài, chỉ còn lại hai phụ tử, hắn nói nhỏ:
- Phụ thân biết ngươi muốn nói chuyện gì, bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng nói. Chuyện này coi là đã qua hiểu chưa?
Trầm Côn bị ý tứ của Trầm Phù Đồ làm cho hồ đồ. Hắn còn muốn hỏi lại, nhưng Trầm Phù Đồ không để ý, nhàn nhạt nói:
-Côn nhi, phụ thân muốn dạy cho ngươi một điều. Làm người không thể không có cốt khí, nhưng cũng không thể quá cứng nhắc. Ngươi hiểu ý cha nói không?
- Phụ thân, cuối cùng là người muốn nói cái gì? Cái gì khí khái, cứng nhắc ?
Trầm Côn càng thêm hồ đồ.
- Thí dụ như lần xuất chinh này.
Trầm Phù Đồ giải thích:
-Lần này xuất chinh, mục tiêu của chúng ta là tinh hạch yêu thú. Ngươi cũng đã chiến đấu hết mình, thu được bốn khỏa Bạch Nguyên tinh hạch…Nhưng mà đứa ngốc này, chúng ta không phải sinh trưởng trên đất của người Triệu, vì thế không cần thiết phải bán mạng cho Triệu gia. Ha ha. Cho nên, sau này con gặp loại tình huống này, chiến đấu hết mình chính là bổn phận nam nhi. Nhưng mà có rất nhiều nhiệm vụ phải làm, vì vậy phải hết sức chú ý đến an toàn bản thân.
Phụ thân!
Những điều này cũng rất rõ ràng, Trầm Côn không phải là một đứa ngốc, vẻ mặt hắn trở nên tươi tỉnh:
- Con có thể hiểu. Ý của người là, khi hoàn thành nhiệm vụ, con có thể tham ô một ít?
- Nhưng ta chưa từng nói như vậy.
Trầm Phù Đồ ngoài miệng không thừa nhận tham ô, nhưng tay hắn lấy ra một cái hộp nhỏ dưới giường nệm, cười nói:
-Quên đi, phụ thân nói với ngươi sự thật là được rồi. Lúc cha giết ch.ết một đầu Lục Nguyên yêu thú, cha chẳng những lấy tinh hạch của nói, mà trên người nó còn chiếm được một vật nhỏ cũng không nộp cho Triệu Lạc Trần.
Nói xong, hắn nhẹ nhàng mở cái hộp ra.
Bên trong là một khối đá nhỏ màu đen, chính là thứ mà Hắc kỵ sĩ tìm kiếm, Hải Nạp Bách Xuyên Thạch.