Chương 99: Một mình cưỡi ngựa đi ngàn dặm: Mành chỉ treo chuông)

Tiền thưởng cũng không ít ngân phiếu, khoảng năm mươi vạn lượng bạc, bất quá Trần Nguyên là vị quan to, cho nên việc này cũng không có gì khiến thất thố.
Quan trọng nhất là, trong tiền thưởng còn có ba tờ linh phù – toàn bộ là đại trận hộ thân Hoàng nguyên đỉnh phong!


Uy lực của Linh Phù này, Trầm Côn cũng đã thử qua. Lúc ấy, La Trung cùng La Nguyên là hai cường giả Hoàng Nguyên, còn có sáu tên Vũ Tông, mười mấy Vũ Linh. Mười chín người liên thủ đều không thể công phá được màn hào quang phòng ngự của hắn.


Mặc dù Trần Nguyên không có tận mắt thấy trận đại chiến kia, nhưng hắn cầm quân đã lâu. Sự hiểu biết đối với vũ khí linh phù thì thường nhân không thể sánh bằng. Hắn liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, ba tờ linh phù này là linh phù bảo mệnh quý gia vô cùng. Nếu sử dụng trên chiến trường, chỉ cần đối phương không phải là cường giả biến thái cấp Hồng Nguyên, ba tờ linh phù này chính là ba tính mạng của mình!


Đây là tương đương với chuyện Trầm Côn cấp cho mình ba cái mạng a!
- Tước gia, linh phù này quá lớn, mỗi một tờ đều là vật báu vô cùng quý báu.
Trần Nguyên do dự nói:


- Như vậy đi, bạc ta xin nhận, coi như thay tước gia khao thưởng các huynh đệ, còn linh phù này, xin ngài hãy giữ lại. Ba tờ linh phù bảo mệnh, rất hữu dụng đối với ngài!


Nghe xong những lời này, trong lòng Trầm Côn có hảo cảm với Trần Nguyên. Người này không tồi, có thể hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, không một chút tham lam, có thể kết thành bằng hữu!
- Lão huynh, ngươi cứ yên tâm nhận lấy đi.
Trầm Côn cười hắc hắc nhỏ giọng hỏi:


available on google playdownload on app store


- Đúng rồi, lão huynh cùng với Bách Bảo Trai có quan hệ như thế nào?
- Bách Bảo Trai?
Trần Nguyên sửng sốt, cười nói:
- Tổng bộ tam chưởng quỹ của Bách Bảo Trai là đại ca ta. Xem như có quan hệ không tệ. Sao thế, tước gia ngài có việc cần Bách Bảo Trai hỗ trợ?


- Không có việc gì. Chỉ là muốn nhắc lão huynh, nếu có cơ hội thì hãy đến hỏi đại ca ngươi, ta cùng Bách Bảo Trai đang làm cái gì?
Quả nhiên Trần Nguyên là người thông minh, suy nghĩ một chút liền hiểu, kinh ngạc nói:
- Hay là tước gia chính là linh phù sư, ba tờ bùa này chính là do ngài..?


- Đâu có, đâu có, từ nay về sau nếu cần linh phù, bảo huynh đệ ngươi cứ nhắn!
Trầm Côn cười hì hì đem linh phù nhét vào trong tay Trần Nguyên.
- Ha ha, nếu tước gia là linh phù sư, ta đây cũng không khách khí.


Trần Nguyên chắp tay nói cảm tạ, trong thần sắc không hề có được ưu đãi mà cuồng vọng, cũng không vi được lợi mà nhún nhường,
Lại hàn huyên vài câu, Trần Nguyên chân mày cau lại:


- Tước gia, còn có một việc: chuyện La Triết bị chúng ta bắt giữ, dù sao hắn cũng là nhi tử của La Hàn, cũng là một tiểu thiểu gia. Xin ngài cân nhắc, hay là thả hắn ra?
Trầm côn cũng nhăn mặt chau mày.


La Triết đúng là một cái phiền toái lớn. Hắn không giống như những người khác, nếu không có thân phận thì xử trí không cần nhiều bận tâm như vậy. La Triết chính là nhi tử của La Hàn. Nếu không thả hắn, La Hàn có thể lập tức đến Tân Nguyệt thành, tận diệt toàn bộ Trầm gia. Lam Nguyên La Hàn, người này có thể ngay lập tức có thể hủy diệt lực lượng lớn, quy mô bằng cả một quân đoàn a!


Vậy thả La Triết?
Cũng không được, La Triết có tính tình ngang ngược. Hôm nay hắn rời đi, ngày mai hắn lại có thể mang về càng nhiều tay chân, lại làm cho bần tăng càng thêm phiền phức!
- Ôi, thật là đau đầu!
Trầm Côn gõ gõ vào trán.


- Tước gia đại náo to ghê ha, ha ha, ta chưa vào thành đã thấy thủ đoạn a!
Triệu Hồng cùng mấy quân binh vây quanh đi tới.
Hắn tới đây làm gì? Trầm Côn ngước mắt nhìn sắc trời, đêm lại qua đi, phía đông đã dần ửng sáng. Lúc này đã là năm sáu giờ sáng. Hắn lộ vẻ kinh ngạc nói:


- Nguyên soái, ngài không phải là đi gặp hắc kỵ sĩ, đã về rồi sao?
Nhanh như vậy đã quay về!
- Sự việc diễn ra thuận lợi, tất nhiên nhanh chóng quay về rồi!
Sắc mặt Triệu Hồng thể hiện sự vui sướng, cơ hồ như là cả ánh mắt cũng muốn cười to vài tiếng, sau đó hắn nghiêm mặt nói:
- Trầm Côn, tiếp chỉ!


- Thần, Trấn Bắc tướng quân Trầm Côn tiếp chỉ.
Trầm Côn vội vàng hành lễ.
- Thú Tôn phù hộ, Đại Triệu vương tuyên:
- Trấn Bắc tướng quân Trầm Côn, trong lúc yêu thú nổi loạn đã có công lớn. Hoàng thất ban thưởng công huân, sắc phong tam đẳng Bá tước, khâm thử!


Đem thánh chỉ đặt vào trong tay Trầm Côn, Triệu Hồng cười nói:
- Trầm tước gia, trong vòng một tháng, từ người bình thường thăng thành Nam tước, rồi thành Tử tước, Bá tước. Chuyện này xưa nay chưa từng có ai làm được, đã oanh động toàn bộ vương triều Đại Triệu a!
- Tại sao ta lại được thăng chức?


Trầm Côn mở to hai mắt nhìn. Gần đây bần tăng cũng chẳng lập được công lao gì, cũng không có lấy lòng đại nhân vật nào. Tại sao lại thành tam đẳng Bá tước đây?
- Đây là ý tứ của hắc kỵ sĩ. Hắn đem công lao của hắn tặng cho ngươi.
Triệu Hồng cười giải thích.


Quá trình Triệu Hồng cùng hắc kỵ sĩ gặp mặt không thể dùng hai từ
"thuận lợi"
để hình dung. Thực là làm phấn chấn lòng người, Đại Triệu phải chúc mừng!


Tối hôm qua, Triệu Hồng gặp được hắc kỵ sĩ, cũng đưa ra ý tứ thỉnh hắn hỗ trợ quét sạch yêu thú. Hắc kỵ sĩ trả lời có điểm cổ quái. Hắn chỉ cần vương triều Đại Triệu cho hắn một khối lệnh bài có thể tiến vào bất kỳ một chỗ cơ mật nào trong vương triều là được!


So sánh với nguy cơ của yêu thú, điều kiện như vậy quả thực quá ưu đãi. Triệu Hồng không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng:
- Các hạ yên tâm, điều kiện này đại vương nhất định sẽ đáp ứng. Ngài chờ một ngày, ta liền phái ngay thiểm điện điêu đi lấy lệnh bài.


- Không cần, ngươi đưa ta tín vật, tự mình ta đi đến kinh đô.
Cầm tín vật, hắc kỵ sĩ thúc thú xoay người, quát hỏi:
- Yêu thú làm loạn Đại Triệu, Mấy con yêu thú mạnh nhất là gì?


- Chủ yếu có ba con Hồng Nguyên yêu thú. Lần lượt là: Dưới chân núi Thái Thương là Tam Kiếm Hổ, gần vương đô là Giáp Long và Bán Ngạc Nhân.
Triệu Hồng nói thêm:
- Đúng rồi, còn có một con yêu thú cực mạnh, chính là thượng cổ dị thú Lam Nguyên Yêu tông Thao Thiết!


- Được rồi, sau này không phải tìm ta nữa.
Hắc kỵ sĩ rời đi, nhanh như một đạo tàn ảnh. Lúc Triệu Hồng kịp phản ứng, thì hắn đã đi được mấy chục dặm rồi biến mất trong núi
- Không được tìm hắn nữa?


Nghĩ đến câu nói cuối cùng trước khi hắn rời đi, Triệu Hồng có phần ngạc nhiên. Có việc gì cũng không được tìm hắn. Ngươi muốn đi tiêu diệt ba con Hồng Nguyên yêu thú, ít nhất ta cũng phải phái binh giúp người. Sau đó ta còn phải thưởng công cho người. Nếu không đi tìm ngươi, ta sẽ phải làm sao đây?


Trong lòng có chút hiếu kỳ, Triệu Hồng liền mệnh lệnh thiểm điện điêu theo sát hắc kỵ sĩ mà đi.
Sau mười phút, Thiểm Điện Điêu đã quay lại, mang về cho hắn một tin tức vô cùng sợ hãi tới mức Triệu Hồng phải hô to: mô phật. May mắn cho chính mình là không có đắc tội với Hắc kỵ sĩ!


Nước Đại Triệu tổng thể có hình dáng giống như một con tuấn mã. Tân Nguyệt thành ở vị trí lỗ tai con ngựa là nơi đánh giết đầu tiên. Sau đó đánh giết đến cái đuôi, cuối cùng là về tới vị trí trái tim con ngựa – vương đô Đại Triệu – Thành Hàm Đan.


Trong vòng một đêm, hắc kỵ sĩ dạo một vòng quanh Đại Triệu. Hơn nữa những nơi đi qua, hài cốt yêu thú nằm khắp nơi trên mặt đất, máu chảy thành sông.


Cuối cùng, hắn xuất hiện tại cửa tẩm cung hoàng đế Đại Triệu một cách thần không biết quỷ không hay. Đông, đông, đông, đông, bốn khoả tinh hạch yêu thú đưa ra trước mặt hoàng đế. Hắc kỵ sĩ lấy ra tín vật của Triệu Hồng:


- Ba con Hồng Nguyên Yêu tông, dị thú Thao Thiết đều đã ch.ết, tinh hạch bọn chúng đây. Lệnh bài mà Triệu Hồng đáp ứng đâu?
- Trong vòng một đên, hắc kỵ sĩ giết ba con Hồng Nguyên Yêu tông, còn có một con Lam Nguyên dị thú?
Miệng Trầm Côn khô khốc, ngơ ngác nhìn Triệu Hồng.


Thần sắc Triệu Hồng cũng có chút cứng ngắc. Thực lực của hắc kỵ sĩ biểu hiện đã quá mức vượt qua khỏi phạm trù nhân loại bình thường. Thử nghĩ, nếu hắn dùng lực lượng này để đối phó với Đại Triệu vương triều. Sau một hồi chiến đấu, quân đội Đại Triệu liệu còn có mấy người?


- Ai, sức mạnh của hắc kỵ sĩ là thứ chúng ta không thể có được.
Triệu Hồng thở dài, hắn tiếp tục cười nói:
- Sau khi cầm lệnh bài, hắc kỵ sĩ nhờ Thiểm Điện Điêu chuyển lời cho ta, nói không cần phải khen thưởng gì cả. Tất cả đều ban cho ngươi, hắn còn có một phong thư cho ngươi.


Nói xong, hắn lấy ra một cái túi tiền dày cộp. Trầm Côn mở ra vừa nhìn, bên trong là một khối kim loại màu lam không biết tên.
- Một mình một ngựa bôn ba ngàn dặm, quét sạch yêu thú, một kiếm vung lên Thiên Yêu thúc thủ, vương triều bái phục. Trầm Côn, ngươi có hâm mộ thực lực của ta không?


Trên thanh kim loại viết một đoạn mang khẩu khí tự đắc, tựa hồ cũng chứa cả một chút cuồng tiếu, trêu chọc:
- Ha ha, muốn hâm mộ, thì cứ việc hâm mộ đi, được ngươi hâm mộ thật sự là điều thú vị nha!
Xuy!
Trầm Côn vừa mới xem hết, Thanh kim loại liền hoá thành một làn khói màu xanh biến mất.


Nhìn làn khói xanh, nghĩ đến những lời nói trên thanh kim loại. Trầm Côn có thể hiểu được tâm tình của hắc kỵ sĩ.


Đối với hắc kỵ sĩ mà nói. Giết mấy con Lam Nguyên yêu thú, rung động chút xíu Đại Triệu vương triều. Bất quá cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi. Hắn cũng không có hứng thú trợ giúp Đại Triệu vương triều, hắn chỉ nghĩ là biểu hiện một chút thực lực trước mặt Trầm Côn. Làm cho Trầm Côn cảm thấy kinh hãi!


Lại liên tưởng đến hành động hắn đem công lao tăng cho Trầm Côn. Đây là tâm ý hay là giễu cợt Trầm Côn a!
- Chỉ vì một tiểu nhân vật như bần tăng, mà một đại nhân vật như vậy dư hơi châm chọc sao?
Trầm Côn bĩu môi.
Lúc này, Triệu Hồng còn nói thêm:


- Trầm tước gia, bốn con yêu thú cực mạnh đã ch.ết, coi như là đã giải trừ một nửa nguy cơ của vương triều. Ha ha, mọi công lao đều nhờ ngươi tiến cử hắc kỵ sĩ. Theo ý ta, ít nhất phải đề nghị bệ hạ phong ngươi là đại công tước hoặc là thăng cấp thu tướng quân.
- Ôi, đa tạ nguyên soái.


Trầm Côn sáng mắt lên.
(Biên: Thấy lợi là ham, bất quá giống ta )
- Đừng vội cám ơn. Lúc trước ta có nghĩ như vậy, nhưng bây giờ… Ta đã đổi chủ ý.
Triệu Hồng ha ha cười:
- Biết ta vì cái gì mà đổi chủ ý không?


Nhìn xem vẻ mặt tươi cười của Triệu Hồng, hẳn không phải là chuyện gì xấu, Trầm Côn cười nói:
- Tước gia đang khó xử về việc làm thế nào với La Triết? Đừng lo, có thể bỏ đi phần thưởng này để xử lý La Triết.
Hắn nghiêm mặt nói:


- Ngươi đem La Triết giao cho ta. Việc còn lại ngươi không cần quản, ta lấy danh nghĩa của cả Đại Triệu vương triều cùng Lăng Vân Tông mặc cả, sẽ đảm bảo không có chuyện gì?
- Ôi, Nguyên soái thật sự là tri kỷ của ta.
Tâm tình của Trầm Côn hoàn toàn được giải tỏa.


Cả ngày hôm sau, Trầm Côn vội vàng xử lý thu xếp kiểm kê mọi cửa hàng bị phá, khôi phục hoạt động, vỗ an những người Trầm gia bị ngộ thương. Quan trọng là số tiền Hà Sơn đưa ra bồi thường vô cùng lớn, tới bảy con số. Thấy số kim tệ này đã làm Trầm Côn nổ đom đóm mắt, không thể tính toán rõ ràng. Cuối cùng đành phải ném cho A Phúc, mặc cho hắn tham ô một ít.


Đêm đến, cuối cùng Trầm Côn cũng có một ít thời gian liền nằm lỳ ở trên giường. Nhưng mà câu nói của Trần Nguyên làm cho hắn phải bừng tỉnh: kê biên tài sản của Tô gia đã hoàn thành, Trầm Côn nhất định phải lập tức phải đi tiếp nhận tài sản Tô gia!


- Ai, thật sự là vận may phát tài đã đến, thần tiên cũng không thể ngăn được. Hắc hắc, Tô gia kinh doanh mấy trăm năm. Bọn họ có thể dâng cho bần tăng bao nhiêu tiền đây?
Một mặt tính toán như vậy, một mặt Trầm Côn đem theo thân thể mệt mỏi lê tới phủ đệ Tô gia.






Truyện liên quan