Chương 115: Sơ kiến võ cách
Ngày xưa khi tổ sư Tiêu Khinh Hoàng sáng lập Lăng Vân tông, có bố trí thất đại tông môn, phân chia mỗi tông môn giữ một dị bảo, mà
"Vô Ma Long bội"
chính là một trong số đó.
Ngọc tiên sinh vừa vuốt ve ngọc bội, vừa nói:
- Cầm Vô Ma Long bội trong tay là đại biểu cho làm chủ Vô Ma nhai, tương lai hơn ba vạn người đè trên bờ vai con.
- Sư phụ, người nói giỡn với đệ tử sao?
Trầm Côn càng lúc càng thấy bất ổn, cố đưa lại ngọc bội.
Nhưng là tiên sinh không nhận, ông nói:
- Vô Ma Long bội là truyền thừa, há có thể nói giỡn?
Ngọc tiên sinh bỗng nhiên ho khan kịch liệt, mà khăn tay ông dùng lau khóe miệng thẫm đỏ tự bao giờ, ông ném khăn tay về phía Trầm Côn, nhẹ giọng nói:
- Trầm Côn, chúng ta chẳng qua quen biết được một tháng, ta đã đem Vô Ma nhai cùng đại quyền giao cho con, có phải con thấy như trò đùa không? Nói thật, nếu như còn biện pháp khác, ta cũng không làm qua loa như vậy, thậm chí cũng không thu con là đại đệ tử của chưởng môn!
Hắn nhìn bầu trời đêm phía xa, sắc mặt tái nhợt như băng tuyết, lẩm bẩm:
- Hai năm trước, sư phụ bị người cắt đứt hai chân, Vô Ma nhai cũng theo đó mà xuống dốc, ngũ đại tông môn như tằm ăn rỗi, đệ tử chạy trốn. Cho tới nay đã không thể cứu vãn. Cục diện Vô Ma nhai vô cùng bấp bênh, nếu sư phụ trẻ hơn hai mươi tuổi, cũng không cần lo sợ, nhưng là, sư phụ đã sáu mươi tuổi, hai chân không thể đứng lên nữa rồi. Vì Vô Ma nhai cùng ba vạn đệ tử, sư phụ chỉ có thể nhanh chóng bồi dưỡng một người.
- Cho nên sư phụ vội vã tuyển con?
Trầm Côn vuốt cằm nói.
- Trừ con ra, sư phụ còn lựa chọn khác sao?
Ngọc tiên sinh vừa ho vừa nở nụ cười nói:
- Mười bảy tuổi đã lục nguyên vũ tông, gia thế trong sạch, lại là hậu duệ quý tộc, con có tư cách thừa kế Vô Ma nhai. Hơn nữa, sư phụ yên tâm về nhân phẩm của con.
- Nhân phẩm của con? Sư phụ, sư phụ biết con còn chưa đến một tháng, đã dám tin tưởng phẩm chất của con sao?
- Phẩm chất?
Trầm Côn thực sự thấy lạ.
- Một tháng? Ha ha, ta xem ra, con không có ấn tượng gì với ta rồi.
Ngọc tinh sinh chỉ về đôi chân gãy của mình nói:
- Con nghĩ lại đi, hai năm trước, đại chiến U Vân châu, con bị Ca Thư Ứng Long bắt làm tù binh.
- Sư phụ cũng tham gia cuộc đại chiến U Vân châu hai năm trước sao?
Trầm Côn kinh ngạc nói.
- Còn nhớ không? Trận chiến năm đó, Ca Thứ Ứng Long giết toàn bộ tù binh, chỉ thả con. Mà lúc ấy, con chỉ về một tù binh gãy hai chân, nói rằng tù binh này là thúc thúc của con, cứu tù binh kia một mạng
Ông vừa nói, vừa vén tóc trán mình lên.
- Hiện tại hẳn nhớ rồi đi? Tù binh được con cứu, chính là sư phụ! Đôi chân này, chính là bị Ca Thứ Ứng Long chặt đứt!
Khó trách Ngọc tiên sinh tận tâm tận lực trợ giúp bần tăng như vậy!
Trong đầu Trầm Côn có một chút ấn tượng, cũng minh bạch đây là Ngọc tiên sinh báo ân, liền cười híp mắt nhận lấy ngọc bội.
- Cầm Vô Ma Long bội trong tay, con chính là y bát truyền nhân của sư phụ, đệ tử Vô Ma nhai đều nghe lệnh con.
Ngọa tiên sinh thở dài một cái như được giải thoát rồi cười nói:
- Thật xấu hổ, chúng ta tuy danh tiếng sư trò, nhưng trừ Đại Nhật Càn Khôn, sư phụ thật sự chưa truyền thụ gì cho con. Như thế này, sư phụ cũng chỉ có thể nói vài câu, biểu tình của ông dần trở nên nghiêm túc:
- Trầm Côn, khi ở Tân Nguyệt thành, con như thế nào ta cũng có nghe qua, nhưng là tới Vô Ma nhai rồi, con phải nhớ kỹ tương lai của ba vạn đệ tử. Ta mặc kệ tính cách trước kia của con ra sao, con nhất định phải phải kiên cường lên, cho dù là ngang ngược càn rỡ, cũng phải đánh ra một chân trời cho Vô Ma nhai!
Nói xong, ông ho khù khụ, xe lăn để lại từng tiếng kít kít rồi biến mất trên đỉnh núi:
- Con suy nghĩ kỹ đi, sư phụ về uống thuốc đây, ha ha, người già rồi, một ngày không uống thuốc, gân cốt đau từng khúc a.
Nhìn theo hình bóng Ngọc tiên sinh rời đi, Trầm Côn ngồi xổm xuống bên huyền nhai.
Nửa tháng trước, hắn còn làm bá tước - đại tướng quân ở Tân Nguyệt thành, nửa tháng sau, hắn thành người cầm quyền Vô Ma nhai, quá trình này tựa như nằm mơ vậy, chỗ hư chỗ thực.
Xa xa vang vọng một tiếng trống canh, màn đêm dần dần buông xuống, vách núi sáng rực hàng vạn lồng đèn, từng luồng khói bếp bốc lên trời cao, những đệ tử vui cười trở về, nhìn vào cơ nghiệp trước mặt, nhìn vào vận mệnh sinh linh, tất cả, ở dưới chân Trầm Côn.
- Được rồi, đây là địa bàn của ta!
Ngay lập tức hắn trở nên bình thản.
Sau khi gia nhập Vô Ma nhai, ban ngày Trầm Côn cùng các sư huynh đệ luyện võ, ngẫu nhiên cũng có cọ xát cùng một vài sư huynh đệ, đế buổi tối thỉnh giáo lý luận Vương Kiêu, nửa đêm cùng A La bồi luyện.
Căn cơ võ học Vô Ma nhai không phải là thổi phồng, sân luyện công đầy linh khí, hồi nguyên luyện công thạch, hoàng nguyên lục nguyên thậm chí hồng nguyên mặc thủy linh phù, Trầm Côn cần gì tùy tay là lấy được, dưới tình huống tư nguyên ủng hộ dồi dào, dùng mãi không hết, kinh nghiệm cùng cấp bậc của hắn tiến nhanh.
Điều duy nhất tiếc nuối chính là Ngọc tiên sinh muốn dạy hắn thành người quản lý, mỗi ngày đều có mấy xe công văn đến trước mặt Trầm Côn, làm cho hắn hai tay lên men, âm thầm chửi rủa không thôi, quản lý hơn ba mươi vạn người thật mệt, thật không hiểu nổi những vị hoàng đế, tể tướng sống như nào.
Mà một chuyện dở khóc dở cười xảy ra, vì luyện tập linh phù, hắn luyện được thư pháp cao siêu. Lúc đầu đệ tử Vô Ma nhai không phát hiện ra, sau bọn họ phát hiện rồi, trên bàn sách của Trầm Côn liền thường xuyên xuất hiện các loại văn kiện như là con chó nào đó bị mất, thỉnh có tìm kiếm hay không, rồi là nghi vợ ngoại tình, thỉnh ly dị…
Làm Trầm Côn khóc không ra nước mắt chính là khi hắn viết lời bình rồi, vài đệ tử lập tức xé bay văn kiện, chỉ để lại chỗ ký tên, rồi cười híp mắt đem đi bán đấu giá.
Bị bọn họ làm như vậy, dần dần thanh danh hắn lên cao, cuối cùng trở thành một trong tứ đại gia thư pháp Thái Tiết vương Thẩm! Danh khí thậm chí bằng cả tứ đại võ đạo, chỉ là hắn là làm công tác văn hóa, không so võ!
Hai đời còn chưa thi dậu được trường trung học, không ngờ Trầm Côn hắn trở thành nhà công tác văn hóa, được mời đi diễn thuyết, lừa đến không tìm được bắc!
Tóm lại, tình hình Vô Ma nhai tựa hồ rất tốt đẹp, nhưng là phiền toái bỗng buông xuống.
Hừng đông ló dạng, mặt trời theo đường chân trời ló dạng. Trầm Côn ngồi xếp bằng ở bí mật tầng luyện công ngầm, mở tờ thứ nhất của
"đại nhật Càn Khôn"
.
Bí tịch này tuy sớm đến tay, nhưng Vương Kiêu cùng A La đều đề nghị hắn không nên lập tức tu luyện, bởi vì trước kia hắn tu luyện chính là Tinh Hà Thiên Huyễn, thiên hướng âm nhu, nếu tùy tiện tu luyện một môn vỗ công dương cương bá đạo, tùy thời có thể tẩu hỏa nhập ma.
Đã qua nửa tháng, Trầm Côn sau khi tạo căn cơ tốt mới mở Đại Nhật Càn Khôn ra xem.
- Thiên địa vạn vật đều có linh khí, đặc biệt là mặt trời chói chang! Đại Nhật Càn Khôn, chi làm chín thiên, tụ thiên hỏa, thiêu đốt u minh…
Hắn thầm nhớ kỹ công pháp Đại Nhật Càn Khôn tầng thứ nhất
"húc nhật đông thăng"
, hắn tụ Tinh Hà Thiên Huyễn công vào tay trái, mà tay phải hắn giơ lên cao, tựa như tỏa sáng vàng rực rỡ.
Không giống với Tinh Hà Thiên Huyễn bắt đầu rất thâm ảo, Đại Nhật Càn Khôn chú trọng chất lượng, nhập môn dễ dàng, cơ hồ mỗi đệ tử nhập thất Lăng Vân tông đều biết, nhưng muốn tu luyện cao sâu vô cùng khó khăn, cho dù là đương kim tông chủ Lăng Vân tông La Hàn cũng mới chỉ luyện đến tầng thứ bảy Đại Nhật Càn Khôn.
Tay phải Trầm Côn giơ lên cao quá đầu, trong nháy mắt, lòng bàn tay hắn sáng rực. chiếu rọi mọi chỗ trong mật thất, cảm giác ấm áp làm người ta hận không gục xuống ngủ một giấc cho lại sức.
Dưới ánh vàng rực rỡ này, Trầm Côn cố gắng bảo trì thanh tỉnh, tiếp tục vận khẩu quyết.
Khi Đại Nhật Kiền Khôn như dòng nước ấp chảy khắp thân trái Trầm Côn, hắn dù đã cố hết sức khống chế, nhưng Tinh Hà Thiên Huyễn mang tính âm nhu vẫn bị kích phát, hai khí tức hoàn toàn bất đồng công kích lẫn nhau trong cơ thể Trầm Côn.
Ở bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy thân thể Trầm Côn chia thành hai phần, một phần màu đen như trời sao về đêm, một phần rực rỡ sáng chói, hai sắc thái điên cuồng giao tranh, suýt thì xé rách thân thể Trầm Côn.
Đây là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma!
Nhưng mà, Trầm Côn vẫn không chút hoang mang, đồng thời tu luyện hai loại võ công xu hướng ngược nhau, nhất định sẽ gặp nguy hiểm, nên hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, tràn đầy tin tưởng!
Tin tưởng, đến từ tiểu nam hài Dương Vô Tuyệt trong mộng, từ khi mơ thấy tiểu hài này, hắn liền có thêm một cỗ dũng khí, dũng khí phiêu lưu chấp nhận mạo hiểm có thể tẩu hỏa nhập ma vì luyện công!
Một phần còn vì, bên cạnh hắn còn có lão sư tri thức vũ đạo cấp tông sư, A La!
- Lão sư, ta áp chế không nổi nữa rồi, hai loại khí tức đang công kích lẫn nhau trong cơ thể ta!
Trầm Côn cố nhẫn nhịn cơn đau nhức lên tiếng cầu cứu.
- Đừng sợ, dùng bí quyết lão sư truyền cho ngươi, trước tiên giấu đi khí tức Tinh Hà Thiên Huyễn, không nên kích động Đại Nhật Càn Khôn
A La trầm giọng nói.
Trầm Côn sau một hồi thử vẫn vô vọng, nói:
- Cũng không được, dương quang đi khắp kinh mạch, không thể giấu được Tinh Hà Thiên Huyễn.
- Linh công cũng không được sao?
A LA suy tư một lát rồi ấn tay xuống đỉnh đầu Trầm Côn:
- Vài lần trước liên thủ luyện công, chúng ta dùng qua công pháp xuất hiện hai mày hắc bạch đấy, lần này lại dùng công pháp này, dùng nhu kình tách Đại Nhật Càn Khôn cùng Tinh Hà Thiên Huyễn ra!
- Được!
Trầm Côn mở huyệt nơi đỉnh đầu, hút vào linh khí của A La.
Cũng như mấy lần trước, hắc sắc lại xuất hiện trên người Trầm Côn, mà linh khí A La cũng biến thành màu trắng, hai cỗ khí tức hợp hai thành một, xây thành một hào chắn ngăn Đại Nhật Càn Không vàng rực và Tinh Hà Thiên Huyễn đêm đen ra.
Càng kỳ quái hơn chính là, khi Tinh Hà Thiên Huyễn chiếm chặt lấy thân trái Trầm Côn, Đại Nhật Càn Khôn cũng giữ lấy thân phải hắn, trong lúc nhất thời, hai loại nhan sắc trên người hắn phân biệt rõ ràng, mơ hồ hô ứng lẫn nhau.
- Ôi…
Đồng thời dung nạp hai loại công pháp, làm cho hắn mệt mỏi rên rỉ thành tiếng.
Thân thể hắn chậm rãi bay lên, tay trái màu đen thần bí, tay phải sáng vàng kim, đồng thời đánh lên trên.
Ầm!
Đỉnh mật thất nổ tung, một luồng ánh sáng ban mai chiếu thẳng lên người Trầm Côn.
Thanh âm A La tràn đầy kinh hỉ vang lên:
- Võ cách, Trầm Côn, ngươi quả nhiên là thiên tài hiếm thấy, một bộ Đại Nhật Càn Khôn không ngờ lại bức ra võ cách của ngươi!