Chương 119: Giết người giết tâm (1)

Sau khi nghe tiểu nhị nói xong, Trần Dương lập tức nhướng mày:
- Trầm Trọng?
Trầm Côn gật đầu thừa nhận, Trần Dương lập tức cười nói:


- Ta cũng có nghe ân oán giữa lão đệ với Trầm Trọng, hiện tại Trầm Trọng là đệ tử của chưởng môn Thiên Vũ Tông, ta không dám trắng trợn thu thập hắn. Tuy nhiên ta cam đoan sẽ làm lão đệ hài lòng!
Hắn ra lệnh cho tiểu nhị:


- Truyền lệnh xuống, vô luận Trầm Trọng cần cái gì, đều không bán cho hắn. Đồng thời báo cho toàn bộ cửa hàng ở Đại Hoang Ốc Đảo, sau mỗi phiên giao dịch lớn nhất định phải qua sự thẩm duyệt của Bách Bảo Trai, chỉ cần có liên quan đến Trầm Trọng liền không cho phép buôn bán, hừ, ta muốn nhìn xem Trầm Trọng ở Đại Hoang Ốc Đảo này có mua được một món vũ khí vừa ý hay một lọ dược phẩm bảo mệnh nào không!


- Ai da, lão huynh thật sự là… Hắc hắc, ta cũng không biết nói gì nữa!
Trầm Côn cười híp mắt cảm tạ.
Tuy rằng cắt mất một con đường làm ăn Bách Bảo Trai cũng bị hao tổn không ít, tuy nhiên Trần Dương vẫn cười.
- Cũng chỉ là nhấc tay thôi!
- Cũng chỉ là nhấc tay thôi!
Trầm Côn lim dim mắt.


- Đương nhiên!
- Thật là cũng chỉ là nhấc tay thôi!
- Đương nhiên!
- Vậy làm phiền lão huynh cũng cắt đứt mối làm ăn với một người nữa!
Trầm Côn cười hì hì nói:
- Vô Ma Nhai, Phùng Thương!
Nụ cười trên mặt Trần Dương trở nên cứng đờ, qua cả nửa ngày sau mới cười nói:


- Ha ha, lão đệ quả nhiên thú vị! Cũng tốt, Bách Bảo Trai không có bản lĩnh gì lớn, nhưng khống chế buôn bán quả thực là đệ nhất, ngay bây giờ, Phùng Thương cũng sẽ không mua được bất cứ vật gì ở đất Đại Hoang Ốc Đảo này!


available on google playdownload on app store


Hắn thực sự đồng ý rồi? Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Trầm Côn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt cứng cỏi và hào sảng.
- Lão huynh giúp những việc đó, ta cũng không khách sáo, hai mươi tấm Thái Cực Đồ sẽ dâng lên, không lấy một xu!
Trần Dương sửng sốt, nắm chặt tay Trầm Côn.


- Lão đệ, sảng khoái!
- Giống nhau, giống nhau!
Trầm Côn cũng kéo cánh tay của Trần Dương, hai người đi xuống lầu.
- Vậy ta cũng nên đi thôi, vở kịch hay bắt đầu mở màn rồi…
Phùng trưởng lão rất vui vẻ, vui vẻ khác thường!


Hắn tuy làm Đại tổng quản của Vô Ma Nhai, nhưng trong lòng lại có một nỗi khổ riêng cực lớn. Những trưởng lão của các tông môn khác đều có tu vi ít nhất là Hồng Nguyên Vũ Tông hạ đoạn. Thậm chí Phiêu Miểu Phong La gia, còn có hai trưởng lão Lam Nguyên, còn hắn lại chỉ có tu vi là Lục Nguyên trung đoạn!


- Nhìn xem thất tông Lăng Vân có mười hai vị trưởng lão, ai là người yếu nhược nhất, ai chịu nhiều ủy khuất nhất? Ha ha, tu vi chỉ có thực lực của hộ pháp, nhưng lại mặt dày mày dạn ngồi lên cái ghế trưởng lão như Phùng Thương!


Những câu châm chọc như vậy vẫn ngày ngày lưu truyền ở Lăng Vân Tông, làm Phùng trưởng lão không dám ngẩng đầu lên. Hắn còn mơ hồ nhận thấy, cháu trai Phùng Kiếp của hắn không thể trở thành đại đệ tử của trưởng môn, có thể là do bị ảnh hưởng từ chính mình!


Phùng trưởng lão nằm mơ cũng thấy mình tấn cấp, nhưng Vũ Hồn của hắn đã bất lực, hắn đã dừng ở Lục Nguyên trung đoạn hai mươi năm!


Tới mấy năm gần đây, có thể tấn cấp hay không đã không còn là vấn đề về thực lực cùng danh dự nữa – Phùng trưởng lão đã hơn bảy mươi tuổi, chỉ có tấn cấp, hắn mới có thể sống lâu thêm vài năm nữa!


Vì thế, Phùng trưởng lão liều mạng thu thập tài liệu tấn cấp, Lôi Hoả Thảo, linh phù thượng hạng, đỉnh cấp binh khí, chỉ cần thứ nào có thể giúp hắn đề cao Vũ Hồn Lôi Hoả Song Thiểm, Phùng trưởng lão đều không tiếc tiền mua lấy! Tối nay, Bách Bảo Trai bán ra một linh phù thượng hạng, Phùng trưởng lão mừng rỡ như điên, gần như đã thấy chắc tương lai mình tấn cấp sau này.


- Thái Cực Đồ, Ẩn Long Giới, ha ha, chỉ cần ta có được hai vật này, ta có thể đề thăng vũ hồn, theo đó sống lâu thêm vài năm nữa, cháu trai Phung Kiếp cũng mới có thể trở thành đại đệ tử của chưởng môn!


Ngồi phòng thứ nhất của sàn đấu giá, Phùng trưởng lão hưng phấn đến ngón tay phát run lên. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy vài người của Thiên Vũ Tông ngồi cách đó không xa.


- Triệu Lạc Trần, Trầm Trọng? Đáng ch.ết, bọn hắn một người là người quân chủ phương bắc, một người là phú hào bản địa, hai người bọn chúng cũng để ý hai vật kia, có thể ta không có đủ tiền vốn tranh đoạt với chúng rồi!
Phùng trưởng lão mơ hồ có dự cảm không tốt, vểnh tai lên nghe.


Sau khi ngồi xuống chỉ nghe Triệu Lạc Trần cười nói:
- Vận khí thật là tốt, vừa đến Bách Bảo Trai liền gặp ngay hai đại linh phù thần khí!
- Thời vận ủng hộ ngươi sao?


Trầm Trọng ngồi bắc chân trên ghế, thản nhiên nhấp một ngụm rượu, đưa chiếc khăn trắng tinh lên khoé miệng, khẽ nhếch mép cười lạnh nhưng lại thêm một phần trưởng thành.
- Hai đại bảo vật cùng lúc xuất hiện, hai linh phù sư sao lại không động tâm chứ?
Triệu Lạc Trần cười nói:


- Không phải ngươi cũng nhìn trúng hai thứ này sao? Nhưng mà ta nói trước, Ẩn Long Giới ta có thể buông tha, nhưng Thái Cực Đồ, cho dù bỏ ra bao nhiêu tiền ta cũng phải mua cho bằng được!
Lông mi của Trầm Trọng khẽ nhăn lại.


- Thái Cực Đồ có trân quý hơn nữa thì cũng chỉ là một tấm linh phù, dùng rồi sẽ không còn nữa, tại sao…?
- Không phải ta muốn dùng!
Triệu Lac Trần cúi đầu, trong nụ cười thoáng hiện ra một chút hạnh phúc.
Nàng ta muốn tặng cho người trong lòng sao? Trầm Trọng thức thời cũng không hỏi thêm nữa.


- ch.ết tiệt, nàng ta quả nhiên là muốn cùng ta tranh đoạt!


Nghe được đoạn đối thoại của hai người, trái tim Phùng trưởng lão nhảy lên, hắn tính toán một chút, nếu mình bỏ ra toàn bộ tài sản thì cũng chỉ xuất ra một trăm tám mươi vạn lượng bạc, chỉ sợ không có khả năng cùng mua được hai kiện bảo bối kia!


- Thôi, ta không mua Ẩn Long Giới nữa, tập trung vào cạnh tranh Thái Cực Đồ là được!
Phùng trưởng lão nén đau lòng làm ra quyết định, sau đó đột nhiên lại sững sờ.
Hoá ra Ngọc tiên sinh không biết cũng đã đến từ khi nào, chẳng qua hắn lại ngồi trong góc tối của phòng đấu giá.


Quần áo màu xám thanh bần, sắc mặt tái nhợt, kèm theo chiếc xe lăn già cỗi phong cách cổ xưa toát lên một vẻ giản dị không chút thu hút.
- Hừ, Ngọc tiên sinh đến thì cũng làm sao, hắn cũng chẳng có bao nhiêu tiền, lại chẳng chịu bán ra bảo bối của tổ tông, khẳng định sẽ không có đủ tiền cùng cạnh tranh với ta!


Nghĩ như vậy, Phùng trưởng lão yên tâm, nhắm mắt lại yên lặng chờ phiên đấu giá bắt đầu.
- Các vị, chờ đã lâu!


Trời vừa sẩm tối, Trần Dương từ từ đi lên bàn đấu giá, một tay mang theo một cái hộp, nhất thời hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người ngồi dưới. Hắn đi đến trước bàn đấu giá cười nói:


- Ta là chưởng quầy của Đại Hoang Bách Bảo Châu, ta họ Trần, ha ha, tối nay xuất hiện hai món đồ vật đều là chí bảo hiếm thấy. Hôm nay đấu giá sư bình thường không dám đi lên, cho nên thân là chưởng quầy ta đành phải lên cố gắng góp cho đủ số!


Thái độ hài hước lập tức nhận được sự ủng hộ của mọi người, Trần Dương tiếp tục nói:
- Ta rất ít chủ trì đấu giá, cũng không hiểu quy củ của nó, vậy nên miễn nói lời khách sáo, lập tức bắt đầu!
Nói xong, hắn giơ chiếc hộp trên tay trái lên, cao giọng nói:


- Ẩn Long Giới! Thứ này đối với Linh phù sư cùng Phong thuỷ sư có ý nghĩa thế nào ta cũng không cần nói nhiều, giá khởi điểm hai mươi vạn lượng, mỗi lần tăng giá thấp nhất là một vạn lượng, xin mời các vị ra giá nào!
Cứ như thế mà bắt đầu sao? Lập tức có người nhấc tay.
- 25 vạn lượng!


- 30 vạn lượng!
- 32 vạn lượng!
Tiếp đó lại có hai người giơ tay lên, nhất thời tiếng ra giá điên cuồng tăng lên.
- 35 van lượng!
- 38 vạn lượng!
- 40 vạn lượng!
Nghe thấy những con số không ngừng biến hoá, thần sắc Trần Dương không hề thay đổi, thản nhiên nói:


- Ta còn có một câu, người bán Ẩn Long Giới này là Bách Bảo Trai, cho nên tại lúc đấu giá này các vị nên suy nghĩ một chút, có ai đã từng là địch nhân của Bách Bảo Trai, hoặc là sắp tới sẽ cùng Bách Bảo Trai là địch không? Ha ha, nếu không khách khí mà nói, mặc kệ các ngươi có ra giá rất cao, Bách Bảo Trai cũng không thể mang bảo bối bán cho người không được hoan nghênh, đúng không?


Mọi người cùng cười lớn, Trần Dương nói có lý, hơn nữa việc không bán bảo bối cho địch nhân cũng là quy tắc ngầm của bán đấu giá.
Giá tiếp tục được tăng lên, đến khi có người hô một trăm hai mươi vạn, phòng đấu giá đột nhiên lâm vào im lặng.


Một trăm vạn, đây là số tiền chuyển từ sáu con số thành bảy con số, người ra giá không thể không thận trọng hơn. Hơn nữa nói đến giá trị của Ẩn Long Giới của Mặc gia mà nói một trăm hai mươi vạn cũng là một cái giá rất hợp lý, tăng thêm nữa có lẽ sẽ bị thiệt thòi đôi chút.


- Sao? Mọi người, có ai ra giá cao hơn nữa không?
Trần Dương cười tủm tỉm nói.
Đột hiên trong góc tối của phòng đấu giá vang lên một thanh âm.
- Chưởng quầy, nơi này của các ngươi có chấp nhận lấy vật phẩm không?
Đúng là Ngọc tiên sinh, hắn cởi một cái vòng trên cổ tay ra.


- Đây là vật mà tổ sư của Vô Ma Nhai lưu lại, Bách Bảo Trai nếu biết, có thể trả giá một trăm hai mươi vạn không?
- Đây là di vật của tổ sư đời thứ ba Vô Ma Nhai, Xem thấy cũng là điều cơ mật của Vô Ma Nhai, ta không tiện bình luận, nhưng mà nó chắc chắn đáng giá một trăm hai mươi vạn hai!


Trần Dương chỉ một ngón tay về phía Ngọc tiên sinh.
- Còn có ai ra giá cao hơn một trăm hai mươi vạn không? Nếu không có, Ẩn Long Giới sẽ thuộc về…
- 121 vạn lượng!
- 200 vạn!
Hai thanh âm cơ hồ đồng thời cùng vang lên, phòng đấu giá nhất thời ồ lên!


Một trăm hai mươi mốt vạn lượng cũng không có gì lạ, nhưng có người lại lập tức nâng lên hai trăm vạn vạn lượng? Đây không phải là vũ kịch, cũng không phải viết tiểu thuyết, cuộc đấu giá bình thường có ai gặp qua cách ra giá như vậy?


Mọi người nhìn về phía âm thanh đó, Trầm Trọng người ra giá hai trăm vạn đang thản nhiên ngồi, vẻ mặt tự đắc mỉm cười. Dưới ánh mắt nhìn soi mói của hắn, trong góc tối Ngọc tiên sinh cười tự giễu, vẻ mặt mang theo sự bất đắc dĩ.


- Nhị thiếu gia của Trẩm gia quả nhiên có thật nhiều tiền tài, Trầm phu nhân cho ngươi không ít ngân lượng khải không?
Trần Dương mỉm cười một cách cứng nhắc:
- Còn có ai ra giá cao hơn nữa không? Nếu như không có…


Nói xong, hắn dừng lại mười mấy giây đồng hồ, thấy không có người nào lại ra giá, hắn giơ cao cánh tay.
- Một khi đã như vậy, ta tuyên bố.
Trầm Trọng đã đứng lên, yên lặng cúi người về phía mọi người.


Sau đó hắn đi tới bên cạnh Trần Dương, tay đè lên trên hộp đựng Ẩn Long Giới, mỉm cười hướng về phía Triệu Lạc Trần.
- Sư tỷ, đại thọ tám mươi tuổi của sư phụ sắp tới rồi, Ẩn Long Giới chính là lễ vật ta chuẩn bị mừng người, đa tạ sư tỷ nhường cho!


Nói xong, Trầm trọng muốn lấy chiêc hộp.
Nguồn truyện:
Ngay lúc này, cánh tay Trần Dương hạ xuống.
- Ta tuyên bố, Ẩn Long Giới thuộc về vị khách ở phòng khách quý số ba, xong thủ tục mua bán, một trăm hai mươi mốt vạn lượng!
Đại sảnh ồ lên.


Mọi người đều nhìn theo cánh tay của hắn, tâm điểm tuyệt đối không phải Trầm Trọng, mà là đằng sau cánh của phòng khách quý số ba kia, chỉ thấy mơ hồ có một người ngồi bên trong, cười ha ha, phất tay về phía Trần Dương.
Chứng kiến việc này, ánh mắt của Trầm Trọng đột nhiên trở nên âm lãnh.


- Trần chưởng quỹ, ta ra giá hai trăm vạn mà!
- Đúng, nhị thiếu gia ra giá hia trăm vạn, nhưng mà ta cũng đã nói trước, mặc kệ bao nhiêu tiền, Bách Bảo Trai sẽ không mang bảo bối bán cho người không được hoan nghênh!
Trần Dương chỉ chỉ vào ngực Trầm Trọng, cười tủm tỉm nói:






Truyện liên quan